Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 374

Hùng Sơ Mặc: "Chết tiệt, Nam Phu?!"

Sau khi có được xác nhận từ phía bên kia, Hùng Sơ Mặc gào lên: "Tôi ghét cậu, hồi đó tôi khoe suất thử nghiệm của mình trong nhóm, cậu đã nói như thế nào! Chờ sau khi vào trò chơi, cậu phải làm cho tôi bộ quang giáp mà tôi, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cậu! Tuyệt đối không! Tôi không chơi với cậu nữa!"

Nan Phu: "...Đây là trọng điểm sao?"

Hùng Sơ Mặc cũng cảm thấy không đúng trọng tâm nên thay vào đó hắn nói: "Vậy tôi có thể trở thành công chức không? Rốt cuộc, ngay cả cậu cũng có thể làm được..."

Nam Phu:"?"

Hùng Sơ Mặc đoán được công nghệ chip công dân đến từ Tinh Cầu Của Chúng Ta, cũng đoán thêm rằng Tinh Cầu Của Chúng Ta có thể là một thế giới thực.

Vốn dĩ đội người chơi quốc gia có thể không thừa nhận, hoặc là trấn an hắn, hay đơn giản là phớt lờ hắn, nhưng sau khi cân nhắc, bọn họ quyết định tiến hành kiểm tra Hùng Sơ Mặc trước.

Hùng Sơ Mặc bị bịt mắt, có cảm giác như đang ngồi trên trực thăng hay gì đó đại loại vậy, hắn lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên tôi đi trực thăng, anh có thể cho tôi xem được không?"

Đội người chơi quốc gia: "..."

Người này có vẻ hơi ngớ ngẩn.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra, người ta xác định rằng Hùng Sơ Mặc sẽ không vì việc Tinh Cầu Của Chúng Ta là một thế giới thực hơn nữa bên trong đó còn từng g.i.ế.c người mà về sau sinh ra phản ứng tâm lý bất lợi, sau đó hắn được đưa đến một nơi khác.

Trong khoảng thời gian này, Hùng Sơ Mặc nói rất nhiều, điều hắn hỏi nhiều nhất chính là: "Đây là cái gì, máy bay dung hợp sao? Chúng ta sẽ đi đến tận thế sao? Tôi có cơ hội trở thành đồng nghiệp của mọi người không? Tôi rất giỏi đó, hồi tiểu học, trường cấp 2, cấp 3 đều đã nhận được chứng nhận một học sinh ba tốt của thành phố, cũng đã thành lập một câu lạc bộ trò chơi trong trường đại học, nhưng vì mọi người trong câu lạc bộ đều thi rớt môn học nên buộc phải hủy bỏ... Ôi, thật buồn cười phải không? Mọi người sao lại lạnh lùng thế chứ?"

Không ai trả lời câu hỏi của hắn. Hùng Sơ Mặc được đưa vào một không gian bố trí tương đối ấm áp, gặp được một chàng trai trẻ tuổi và một người trung niên.

Chàng trai trẻ rất đẹp trai, đeo kính, trông rất nho nhã, trắng trẻo, cho đến khi hắn ta tự giới thiệu: "Tôi là Phó Nam, chính là Nam Phu mà anh biết."

Hùng Sơ Mặc hít một hơi thật sâu: "Vãi - cậu thực sự trông giống như một con người!"

Nam Phu rất muốn đi lên cho Hùng Sơ Mặc một cước, tên này biểu hiện đáng tin cậy hơn xíu được không vậy, rõ thiệt cho mình còn tiến cử hắn với lãnh đạo.

Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười và nói: "Tôi là Văn Vệ Quốc, trong trò chơi là Câu Xà."

Hùng Sơ Mặc không ngạc nhiên chút nào.

Để cho Câu Xà với Nam Phu đến đây, là bởi vì bọn họ quen thuộc với Hùng Sơ Mặc hơn, nói chuyện với nhau cũng dễ dàng hơn.

Ba người họ ngồi xuống, Câu Xà và Hùng Sơ Mặc trò chuyện về một số điều, sau đó hắn ta đi thẳng vào vấn đề, nói rất nhiều thứ.

Hùng Sơ Mặc tổng kết lại, điểm mấu chốt là bộ quốc gia hy vọng hắn có thể trở thành người hỗ trợ giữa người chơi và đội quốc gia, giúp họ quản lý người chơi thật tốt và ngăn chặn bất kỳ sự nghi ngờ nào của người chơi về việc Tinh Cầu Của Chúng Ta là một thế giới thực.

Hùng Sơ Mặc không hiểu, "Tại sao lại rắc rối như vậy? Nếu là giúp xây dựng tinh cầu, quốc gia xuất lực không phải càng tốt hơn so với mấy người chơi chúng tôi sao?"

Câu Xà bình tĩnh nói: "Cô Vân cảm thấy chúng tôi quá nghiêm túc và nhàm chán, cô ấy sẽ không bỏ qua vai trò của mấy người chơi bình thường này."

Hùng Sơ Mặc bành trướng, hắn đắc ý nói: "Hóa ra sự xuất sắc của chúng ta đã thuyết phục được nhãi con!" Sau đó, hắn nghĩ, Tinh Cầu Của Chúng Ta là một thế giới thực, vậy mọi thứ mà Vân Ca gặp phải đều là thật sao?

Câu Xà và Nam Phu không nói nên lời, nhìn Hùng Sơ Mặc bỗng nhiên rơi nước mắt, ôm gối trên ghế sofa và đập bàn: "Nhãi con của tôi, tại sao lại sống khổ cực như vậy!"

Bình Luận (0)
Comment