Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 497

Bốn chủ tinh cầu còn lại không hề để ý tới tình trạng khác thường của Vũ Văn Thành.

Trước giờ hắn vẫn luôn là bộ dạng nhát gan sợ gây chuyện như vậy, cũng may mà thực lực của hắn trong nhóm chủ tinh cầu cũng không tệ, vì vậy lần này bọn họ mới mang hắn theo.

Vân Ca không chút sợ hãi, Hải Hoàng thậm chí còn không thèm biến hóa cơ thể để chống lại uy áp từ năm sinh vật cộng sinh này.

Quá yếu ớt, thậm chí bọn chúng còn không bằng con cua của tên cụt tay kia.

Chẳng qua Hải Hoàng cũng đã học được cách diễn kịch từ các người chơi, nó run rẩy trượt từ trên đỉnh đầu của Vân Ca xuống dưới đùi cô, miệng sùi bọt mép, xúc tu co giật.

Hải Hoàng: “Nhanh lên, nhanh phối hợp diễn kịch với tôi.”

“...” Vân Ca đỡ Hải Hoàng dậy, cô lo lắng hỏi nó: “Ngươi làm sao thế?” Sau đó cô cảnh giác nhìn năm người bên kia.

Vệ Hàn Phi nói: “Đạt đến cấp bậc như chúng tôi, phần lớn sinh vật cộng sinh cũng có thực lực tương đương, cô muốn lấy một địch nhiều là chuyện hoàn toàn không có khả năng, cô sai lầm vô cùng, sai ở chỗ không nên xem nhẹ sự hợp tác giữa các chủ tinh cầu với nhau, phá vỡ quy tắc.”

Tề Tộc bước lên phía trước, nét cười tràn ngập khuôn mặt baby của hắn: “Cô gái nhỏ, tôi biết cô không cam lòng, nhưng ai bảo thực lực của cô không đủ mạnh chứ? Bảo sinh vật cộng sinh của cô tự xẻ thịt ra, chúng tôi còn phải về sớm để báo cáo kết quả công tác.”

Xa Hướng Vinh cười lạnh: “Vốn dĩ không nên tồn tại chủ tinh cầu là nữ giới, bọn họ trời sinh đã cảm xúc phong phú, dễ nổi giận, dễ xúc động, rất dễ làm hỏng việc.”

Tề Tộc quay đầu lại mắng hắn: “Tôi cũng là người trời sinh tình cảm dồi dào, Xa Hướng Vinh, tuổi tác của ông cũng cao rồi, có thể dùng não trước khi nói chuyện không, đừng lúc nào cũng nói ra những lời khiến người ta không thích nghe đó nữa. Hấp thụ lực sinh mệnh của nữ giới chẳng qua cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi, rốt cuộc bọn họ có thể đứng cùng một độ cao với người có giới tính như ông hay không, không phải ông là người hiểu rõ nhất à? Hiền nhân?”

Xa Hướng Vinh tức giận: “Cậu đang nói gì thế!” Tề Tộc chống nạnh nói: “Tôi may mắn đã được nghe kể về sự tích của ông, nghe nói trước khi ông trở thành chủ tinh cầu, chính ông đã không thuận mắt nhất những người ‘chỉ vì vô dụng mà phải ở nhà cả ngày nấu cơm làm canh, giữ con nít’, còn vợ của ông thì dốc sức làm việc ở bên ngoài, ông đã sống từ thời đại đó cho tới bây giờ, vậy mà ông vẫn chỉ là chủ tinh cầu cấp B như cũ, quả nhiên là một phế vật, cho dù có cho ông địa vị to lớn và giúp đỡ tận tình tới mức nào, cuối cùng cũng vẫn là phế vật.”

Đỗ Hồng Phi vội vàng kéo tay Xa Hướng Vinh lại: “Ông đừng tức giận, bớt giận, mau bớt giận.”

Vệ Hàn Phi ngăn Tề Tộc lại: “Anh nói ít hai câu đi.”

“Mọi người náo loạn đủ chưa? Nếu đã náo loạn xong rồi, tôi phải xử lý cho xong mấy người, tôi còn bận rộn nhiều chuyện khác nữa.”

Năm chủ tinh cầu đồng loạt nhìn Vân Ca, cô vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, Hải Hoàng được cô đặt trên đầu gối lúc nãy không thấy nữa.

Bỗng nhiên các xúc tu phủ kín phòng họp, xúc tu quấn lấy năm sinh vật cộng sinh, giống như lúc mãng xà đi săn chậm rãi cuốn lấy con mồi.

Năm chủ tinh cầu vô cùng hoàng hốt!

Sinh vật cộng sinh của bọn họ vậy mà hoàn toàn không thể chống đỡ.

Vũ Văn Thành nhỏ giọng nức nở, hắn lẩm bẩm nói: “Tôi biết ngay tôi không nên tới đây, tôi vẫn luôn nói có gì đó không đúng, có gì không đúng, nhưng không ai nghe tôi cả. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta tôi liền biết cô ta rất đáng sợ, mọi người không thể xem cô ta giống như những chủ tinh cầu bình thường khác.”

Sự bình tĩnh của Vân Ca cùng sự bối rối của năm người kia đã hình thành thế đối lập rõ ràng.

Cô nói: “Có phải ăn sạch sinh vật cộng sinh của mấy người thì sẽ kết thúc hình phạt không?”

Vệ Hàn Phi nói: “Cô chỉ có thể nhận lấy cái chết.”

Vân Ca nhún vai: “Tôi lại không cảm thấy như vậy, yêu cầu hôm nay của mọi người khiến tôi nhớ tới một chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment