Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 512

Vân Ca: “Tất cả hệ thống các anh đều là ‘người tốt’ à? Có thể sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ người nào?”

Cảnh Trí nói: “Chúng tôi giúp đỡ các tinh cầu khác cũng đồng nghĩa với việc tự giúp đỡ tinh cầu của chính mình, cách thức hoạt động của tộc chúng tôi từ khi sinh ra tới nay đã là như vậy, cũng giống như việc con người cần ăn cơm…”

Vân Ca: “Nếu như tôi biết anh quả thực là một người tốt, có lẽ lúc đầu tôi đã không đ.â.m anh, chỉ là có lẽ mà thôi.”

Cảnh Trí đưa tay lên xoa ngực, hắn nhớ lại chuyện trước đây, mỗi ngày Vân Ca đều dùng hắn để luyện dao, hắn nói: “Hoàn cảnh trưởng thành của cô như vậy, luôn giữ cảnh giác vốn là một điều tốt.”

Vân Ca phát hiện ra hình như Cảnh Trí không còn gọi gọi cô là ký chủ nữa mà gọi thẳng tên của cô, hoặc là “cô”, không giống trước kia mỗi câu đều bắt đầu bằng ký chủ.

Không biết chuyện này đã bắt đầu từ khi nào…

Vân Ca để Cảnh Trí men theo cánh tay leo lên vai cô, sau đó cô đá vào Hải Hoàng đang vừa ngủ vừa khóc nói mình đã bẩn rồi, cô nói: “Đi tìm Cơ Bảo.”

Cô và Hải Hoàng ngồi trong phòng nghiên cứu mấy ngày nay, nhưng vẫn không phát hiện sự tồn tại của đám sương mù màu xám chui vào bên trong cơ thể Hải Hoàng.

Cơ Bảo có thể sẽ phát hiện ra nó.

Một người một sinh vật cộng sinh đi tìm Cơ Bảo.

Cơ Bảo đã trưởng thành, sau khi tiêu hoá xong sinh vật cộng sinh, trong chớp mắt nó từ ấu trùng biến thành một con trùng sắp trưởng thành, hình người của nó cũng thay đổi tương ứng.

Chiều cao hiện giờ của nó là gần 1m7, gương mặt tinh xảo vẫn khó phân biệt là nam hay nữ, nó mặc một chiếc chân váy dài dễ thương và lộng lẫy, trên tay cầm một chiếc ô nhỏ màu hồng, đứng ở ngay chính giữa đường tại khu buôn bán kẻ tới người lui tấp nập, chờ có người tới khen nó xinh đẹp.

Lý Lộc Lộc theo sát phía sau nó, vẫn là hình dáng của một bé gái, lưng đeo ba lô, xem ra đang trên đường đi học thì bị Cơ Bảo kéo tới chỗ này, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé xụ xuống, nhìn chằm chằm vào vị Trùng vương xinh đẹp lại thối tha ở trước mặt, chỉ muốn đạp vài đạp lên chiếc váy bồng bềnh của nó. Lý Lộc Lộc tự nói với bản thân, vương của nó là người hoàn hảo nhất, nó không thể có suy nghĩ coi thường vương của mình được.

Hải Hoàng lao về phía Cơ Bảo: “Chiếc váy này của ngươi thật đẹp! Ta cũng muốn mặc!”

Cơ Bảo ôm chầm Hải Hoàng: “Anh em tốt, ngươi thật có mắt nhìn, người khác chỉ biết khen khuôn mặt của ta xinh đẹp mà không hề chú ý tới chiếc váy ta mặc trên người.”

Lý Lộc Lộc mở miệng nói chuyện bằng giọng nói đều đều: “Tôi có thể về đi học chưa?”

Cơ Bảo phất tay: “Đi đi, đi đi, thuộc hạ như ngươi càng ngày càng không nghe lời.”

“…” Lý Lộc Lộc bước lên phía trước, nhân lúc Cơ Bảo đang cúi người xuống, cô bé liền hất chiếc mũ rộng vành trên đầu Cơ Bảo xuống rồi bỏ chạy thật nhanh.

Cơ Bảo oà lên khóc lớn, lôi kéo Vân Ca và Hải Hoàng tới mắng ầm lên: “Mặt mũi của ta, mặt mũi của ta mất sạch rồi!”

Vân Ca vác Cơ Bảo quay về phòng họp ở căn cư cũ, cô gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói: “Đừng ồn nữa, ta có việc quan trọng tìm ngươi.”

Cơ Bảo lập tức khôi phục lại tâm trạng bình thường, không còn la lối om sòm nữa, trong trạng thái bình thường, cả người nó có một luồng khí lạnh mơ hồ, trông có vẻ rất khó tiếp xúc, thậm chí khắp người nó như có một loại cảm giác áp bức lúc có lúc không.

Nó chính là Trùng vương.

Sau đó, Cơ Bảo bỗng vén váy lên, xé lớp váy phồng và quần legging ở bên trong: “Mẹ nó nóng c.h.ế.t đi được, quả nhiên muốn đẹp thì phải trả một cái giá tương xứng.”

Haiz, đường đường là một Trùng vương, tại sao có có thể nói chuyện như vậy.

Vân Ca nói có một luồng sương màu xám chui vào bên trong cơ thể Hải Hoàng, bọn họ đã tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm ra, muốn nhờ Cơ Bảo tìm xem coi thử có phát hiện ra luồng sương xám đó không.

Cơ Bảo nghiêm túc quét một lượt khắp cơ thể Hải Hoàng, ước chừng một tiếng sau, nó lắc đầu nói: “Ta không phát hiện bất cứ thứ gì cả.”

Bình Luận (0)
Comment