Mộng Vô Thường

Chương 9

Ở trong hang tới ngày thứ ba thì Tiểu Thanh bắt đầu chán. Là một con Xà quái tinh nghịch, bình thường nàng hay đi khắp núi để tìm thứ này thứ kia về chơi đùa. Ở trong hang ít không gian vận động, ra ra vào vào mãi, cảm giác mới bức bối làm sao.

Tương Liên nhìn dáng vẻ ủ dốt của Tiểu Thanh mà thương quá. Tuy nhiên nàng ấy càng nhìn càng thấy đẹp, nếu gặp kẻ xấu thì phải làm sao:

-Ở nhà buồn lắm phải không?

-Phi...phi...i...

-Tỷ biết là muội buồn. Nhưng muội không tự vệ với thân thể thế này được. Nếu có bề gì....

-Phi...i

Được lo lắng là một hạnh phúc. Tiểu Thanh biết vậy nên cũng không có ý kiến gì nữa. Thân thể bé nhỏ hết nằm rồi lại ngồi, hết đi rồi lại đứng, quay qua quay lại trong hang.

Bỗng nhiên....

-Phi....iiiiiiiii........

Tương Liên quay lại. Đằng sau lưng nàng là con xà to lớn màu xanh ngọc. Tiểu Thanh đã hóa lại hình dạng cũ rồi.

-Phi...i...........i!

Làm một Quái xà vẫn tốt hơn. Tương Liên cười khẽ khi Tiểu Thanh không ngừng động đậy tấm thân bé nhỏ cọ xát vào người nàng liên tục như nài nỉ. Cuối cùng nàng vỗ nhẹ đầu Tiểu Thanh, nhượng bộ:

-Được rồi....Ra ngoài cẩn thận nhé!

-Phi....

Tiểu Thanh hớn hở reo lên rồi bò ra ngoài. Không còn phải tìm quả trên băng động,nàng có thể thoải mái đi chơi rồi. Hình xà hay hình người không quan trọng, thích nhất là được lang thang đây đó, thích thứ gì thì có thể mang thứ đó về.

Tương Liên lại dặn dò:

-Ra ngoài cẩn thận. Khi có nguy hiểm là về ngay lập tức, được không?

-Phi....i!

Tiểu Thanh thoáng chốc đã ra khỏi hang động. Tương Liên lại quay về với khung dệt tự làm lấy và mớ sợi được lấy từ một loại cây gần sơn động. Tâm nàng cũng lắng đọng hơn trước, chờ đợi nhưng lại không có cảm giác mong mỏi quá nhiều một điều gì đó. Chỉ lo lắng cho Tiểu Thanh, con xà to xác nhưng tâm tính đơn thuần, lương thiện ấy thôi.

Bên ngoài Tiểu Thanh thong thả bò chậm rãi để hít thở thoải mái mùi hương cây cỏ. Mùi đông tuyết bám đầy trên những cành cây trơ trụi nhưng lại có một góc băng sơn lại có nhiều cỏ tuyết mọc dày đặc thành bụi. Cạnh đó là mấy bụi hoa kim thương đang nở rộ, tỏa nên một mùi hương hấp dẫn. Đa số loài vật sinh sống trên Tuyệt sơn này thường đến đấy chơi, Tiểu Thanh cũng nằm trong số ấy.

Nhưng hôm nay góc băng sơn có gì là lạ. Hòa lẫn vào mùi hương của cỏ tuyết và kim thương là thứ mùi khác, rất hắc, rất khó chịu. Tiểu Thanh không kềm được, một tiếng "hắc..."từ mũi xà mẫn cảm vang lên:

-Phì....phì.......phì....

-Phì....phì...

Những tiếng gầm gừ phát ra từ sau bụi cỏ tuyết dày....Một cái đầu rắn ló ra...Không phải, là hai cái mới đúng. Hai chiếc đầu to lớn, xanh biếc, đôi mắt sáng quắc dữ tợn chiếu về hướng Tiểu Thanh.

-Phì....

Tiểu Thanh hét lên đầy sợ hãi. Nàng vội vã quay đầu định bỏ chạy nhưng nhanh như chớp đã bị chặn lại bởi một thân hình to lớn. Đằng trước một con thanh xà to gấp đôi Tiểu Thanh, sau lưng nàng một con xà quái khác nhỏ hơn một chút song so với Tiểu Thanh vẫn lớn hơn nhiều. Chúng nhìn nàng đầy đe dọa. Giờ Tiểu Thanh mới thấy, hai chiếc đuôi vẫn đang quấn vào nhau.

-Phì...

Con xà lớn phía sau đớp tới một cái mạnh. Hàm răng của nó nhọn hoắt, xuyên qua lớp da dày, làm Tiểu Thanh choáng váng. Nàng chỉ kịp kêu thêm một tiếng yếu ớt rồi ngất lịm đi.

Tai loáng thoáng những âm thanh ma mị. Như là tiếng cười, lúc lại giống tiếng ai đang rên rỉ. Cơ thể Tiểu Thanh mềm nhũn. Nàng cố nhướng mắt, nhưng vẫn không mở lên được...Mãi một lúc sau....

* Cắt chương ra để câu com. Đủ 40 like trong 1h, post phần mới

Cố hết sức, nhướng mắt lên, Tiểu Thanh mới mở được mắt ra. Mà mở được rồi thì lại nhắm ngay lại vì cảnh trước mắt, đúng là không dành cho "trẻ em dưới 16 tuổi" mà Tiểu Thanh thì chỉ như một thiếu niên vừa mới lớn lên.

Hai con rắn to lớn quấn chặt vào nhau. Hai chiếc đuôi xoắn lại, còn có cái gì đó vừa mới ló ra...Tiểu Thanh quay đầu lại, mặt nóng rực bởi những tiếng "phì...phì...." rên rỉ sát bên tai.

"Mặt?"- Tiểu Thanh sực tỉnh. Có mặt....Nàng đã hóa lại thành người từ lúc nào rồi?

-Phì...i...

-I....

Những tiếng rên của rắn cũng khác loài người. Nó mang đầy nhục cảm. Nhưng chúng vẫn tỉnh táo khi giao hợp. Nhìn thấy Tiểu Thanh tỉnh lại, hai con rắn cũng nhích lại, càng lúc càng sát với nàng.

-A...

-Ưm...

Tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn. Có cái gì đó chạm vào Tiểu Thanh nữa. Nàng giật mình mở mắt và càng hoảng hốt hơn.

Hai con rắn không còn nữa....Thay vào đó là hai hình người đang phập phồng di chuyển. Người nam và người nữ. Người nam thì....thì rõ ràng có tới hai bộ phận sinh dục, một đang cắm trong cơ thể người nữ, còn một thì lắc lư.

-Phi....

Tiểu Thanh lùi ra một chút. Tiếng kêu thét của nàng có lẽ đã làm cho hai kẻ kia tụt hứng. Người nữ khựng lại, đẩy vào ngực người nam:

-Làm luôn đi!

Họ đang nói tiếng người. Tiếng này Tiểu Thanh nghe không hiểu lắm. Nhưng nhìn ánh mắt họ đang nhìn mình thì nàng vô cùng sợ hãi. Nữ sắc lạnh, còn nam thì lại đỏ ngầu.

-Không vội....Ta thích làm với nàng trước, rồi mới sang bên đó.

-Nhưng làm xong là phải giết nó đó. Ta không thích có một xà nữ giống như ta ở chỗ này.

-Giết nó làm gì - Người nam lại thúc mạnh vào, làm người nữ oằn lên trong tiếng kêu sảng khoái- Lát nữa sẽ có nhiều người cùng đến, một mình nàng làm sao đáp ứng đủ phải không?

Bọn họ đều là xà yêu như nhau nhưng con bé này trắng nõn, xinh đẹp, nhìn là biết được nuôi dưỡng tốt.... Làm xà, dù đã tu luyện thành xà nữ thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Hơn trăm năm làm rắn đã phải trải qua nhiều cuộc xà hoan bất tận để duy trì nòi giống, đến khi giống đực tu luyện có kết quả những tưởng khá hơn nhưng sự thật thì sao chứ? Hắn ta có dục vọng với loài người xinh đẹp, hóa thành người, hóa luôn cho giống cái thành người. Nhưng cũng chỉ dùng để phục vụ hắn thôi.

Đáp ứng đủ? Tiểu Thanh dù ngây ngô cũng biết tập tính của giống loài mình. Những loài rắn độc thường có những cuộc xà hoan tập thể. Hàng trăm rắn đực sẽ cuồng loạn với một con rắn cái. Khác với loài người tìm kiếm khoái lạc, với rắn, chuyện đó cũng chỉ để con rắn cái đó có được nòi giống tốt nhất, từ đó những lứa rắn con khác lại tiếp tục chào đời.

Tiểu Thanh không muốn như thế. Nàng vùng vẫy, nàng bật khóc...Những tiếng "phi...i...." đứt đoạn. Chủ nhân ơi, cứu với! Cứu với chủ nhân ơi!

Cuộc xà hoa vẫn đang tiếp diễn. Chúng không quan tâm đến nàng đang khóc. Khóc lóc vốn chỉ là chuyện của loài người. Rắn làm gì có nước mắt, rắn làm gì có ưu thương? Tiếng nấc đó cũng như một tiếng "phì..." bên tai, trôi tuột vào trong không khí.

Chỉ có một người mới đến cảm thấy đau lòng.

Đoạn Vũ như phát điên khi nghe đám xà yêu báo lại. Hôm nay là ngày hoàn thành nghi lễ cuối lên ngôi Xà vương, hắn không thể vắng mặt. Toàn bộ thuộc hạ thân tín đều cùng hắn về Xà địa, chỉ còn lại vài xà yêu canh giữ nơi này. Đám xà yêu đó đối với một nhóm xà quái từ nơi khác đến vô cùng sợ hãi. Rắn chia thành nhiều dạng. Rắn lành và rắn độc. Tuyệt địa là nơi người

đáng sợ sinh sống. Hắn đã đuổi hết đám xà độc, chỉ có lại những xà yêu lành tính yếu đuối, đối với Tiểu Thanh là vô hại, nhưng cũng không thể bảo vệ được nàng. Còn hắn, tại sao điều đó hắn lại quên?

Xà hoan thường kéo dài rất lâu. Tiểu Thanh sợ đến tái nhợt mặt mày, đang ôm mặt khóc. Lòng Đoạn Vũ nhói lên, vừa xót xa, vừa đau đớn khôn cùng.

-Thanh nhi...

Tiểu Thanh như người chết đuối vớ được phao. Nàng bật khóc lớn hơn nữa. Tiếng "phì phì" tắc nghẽn trong cổ họng. Đôi tay nhỏ bé hướng về phía hắn, cầu cứu trong nghẹn ngào.

-Thanh nhi!

Cuộc xà hoan đang diễn ra tới giai đoạn mãnh liệt. Người nam đang gồng người trút tinh lực vào bên trong người nữ. Nhưng hắn cũng tỉnh táo để nhận ra đó là ai.

Đoạn Vũ cúi xuống bồng Tiểu Thanh gọn ghẽ trên tay mình. Nàng úp mặt vào ngực hắn, hồng rực. Tiểu cô nương cũng biết e thẹn. Vậy thì đâu còn nhỏ nữa. Cũng sắp trưởng thành rồi.

-Ta mang nàng ấy đi. Đây là người của ta. Các ngươi xong cuộc rồi thì cút đi nơi khác. Tuyệt địa này không phải là chỗ của các ngươi đâu.

Tiểu Thanh được giữ chặt trong một vòng tay ấm áp. Những hình ảnh của cuộc xà hoan lúc nãy vẫn còn đọng lại. Cả hai đều im lặng nhưng đều hiểu rõ, xà hoan là chuyện sớm muộn của nòi giống, quan trọng là...hai người có cam tâm tình nguyện hay thực hiện trong sự chi phối của bản năng?
Bình Luận (0)
Comment