Mộng Xưa Mây Khói

Chương 14

Ta từ từ tiến tới chiếc xe lăn của hắn.

"Hoàng huynh, ngươi từ nhỏ đã ngu xuẩn vô năng, không ngờ đến nay ngươi vẫn vậy."

"Ngươi nghĩ họ sẽ tôn một kẻ què quặt như ngươi lên hoàng đế ư?"

Hắn nắm chặt chiếc xe lăn, nổi gân xanh đầy mu bàn tay, tức giận nói: “Vậy ngươi nghĩ bọn họ sẽ tôn một nữ nhân lên hoàng đế ư?”

Ta cúi xuống ghé sát tai hắn thì thầm: "Nữ nhi Tôn gia đang mang thai phải không? Đáng tiếc tối nay ả sẽ mất con.”

Thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn, ta đứng dậy và nói: "Người đâu! Giam kẻ phản nghịch này vào trong ngục."

Tôn Thượng Thư tới khá nhanh.

"Công chúa, người đã hứa, hoàng tử trong bụng nữ nhi của thần sẽ lên ngôi hoàng đế, nhưng bây giờ nó bị sẩy thai, ta phải làm sao?"

Tôi nhướng mày, hơi kinh ngạc. Ả đã bị kinh động. Ta tưởng ả ta sẩy thai vốn đã được sắp đặt.

Nhìn Tôn Thượng Thư đang uy h.i.ế.p ta, cùng đám đại thần đang đợi ta bày lên tiếng, ta chậm rãi nói: “Vậy thì ta phải trở thành hoàng đế, các ngươi nghĩ thế nào?”

"Một nữ nhân làm hoàng đế là làm càn!!!"

“Nữ nhân độc ác như ả nên bị tống vào chuồng heo”. Biết đây cảnh tượng này sẽ đang chờ mình nên ta chẳng lấy làm kinh ngạc.

"Xem ra các ngươi đều bất mãn, Cố tướng quân, ngươi xem ai còn bất mãn, lập tức xử t.ử."

Ta xuống ngục tối và gặp tên sát nhân.

Cơ thể Chu Lan vô cùng bẩn thỉu, trên người đầy vết dơ, máu, rượu.

Hắn đã sống một đời thuận lợi, sinh ra đã là hoàng tử được sủng ái nhất, sau này trở thành hoàng đế, điểm yếu duy nhất đời hắn có lẽ chính là Cố Ngọc.

Vì vậy, hắn đã g.i.ế.t Cố Trì Khê.

Hắn biết đó là ta nên bỗng cười lớn.

“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, hoàng muội thực bản lĩnh.

*Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn*: Con bọ ngựa mải bắt ve mà quên mất chim sẻ đang ở phía sau. Ý chỉ người tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.

Ta ngồi xuống và nhìn Chu Lan đang bị trói. "Đó là lời hoàng đế đã nói.”

Lúc này Chu Lan mới nhướng mi, liếc nhìn ta: “Ta đang nhìn ngươi, một nữ nhân có thể gây bão tố như vậy, rất lợi hại.”

Ta bật cười: “Ngươi xem thường phận nữ nhi quá đấy."

“Ca, ngươi thật sự không nghĩ rằng một công chúa không được sủng ái lại có thể tồn tại lâu ở nơi xấu xa như vậy, cũng chỉ là nhờ may mắn thôi.

"Được rồi, hôm nay ta không ở đây để nói những điều này.

"Người đâu, b.ă.m hắn thành từng mảnh cho ta."

Cố Trì Khê là bị ngươi hại và đã bị lũ chó hoang không rõ từ đâu đến cắn đến c.h.ết.

Ta đau đớn biết bao, ta muốn hắn, đau hơn chàng ấy gấp vạn lần.

Chu Lan thoáng chốc kinh ngạc xen lẫn hận thù, nhưng nó chẳng liên quan đến ta.
Bình Luận (0)
Comment