Mộng Xưa Mây Khói

Chương 5

Tạm gác lại chuyện xưa.

Sau khi xuất cung, ta lại bị cấm túc năm tháng.

“Tìm một đường vắng hơn để đến chỗ Tứ hoàng tử.”

Ta lặng lẽ ra lệnh. Ta phải nhanh chóng giải quyết mọi việc bên ngoài cung, trong phủ công chúa có rất nhiều tai mắt, nếu Chu Lan phát hiện thì sẽ nguy mất.

Xe lăn bánh.

Ta lấy ra bức thư “Tiệc sinh thần của hoàng đế, sứ giả tới mừng lễ đại hôn của công chúa.”

Vì tay ta đổ mồ hôi nên chữ trong thư có chút mờ. Ta bật cười, hóa ra Chu Lan thật sự muốn g.i.ế.c hết huynh đệ ruột thịt của hắn. Nhưng may mắn thay, sinh thần của Chu Lan vẫn còn rất lâu mới đến.

*Chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng dừng lại.

Ta từ từ bước ra ngoài và trông về phía cửa.

Có chút chuyện phải tới đây một chuyến. Dường như có ai đó biết ta đang đến đây thì phải?

Ta bước vào như chẳng hay biết, đi vòng quanh sân thì thấy một người đang ngồi giữa sảnh, nhấp từng ngụm trà trên tay.

"Đã lâu không gặp, Tứ hoàng tử. Huynh vẫn ổn chứ?"

Ta mỉm cười.

Người ngồi trước mặt chẳng nói chẳng rằng, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Lúc ta ngồi xuống, Tứ hoàng tử chậm rãi mở miệng nói: "Hoàng muội tới có ý gì?"

Ta nhướng mày liếc nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy có vẻ như đang giả vờ tránh ta.

Ta cúi đầu, mặt đổi sắc, ánh lên vẻ buồn bã.

“Tứ Hoàng huynh cũng biết, hiện tại ta là nữ nhân duy nhất còn sót lại trong cung."

[ Nghe đồn bệ hạ có ý phái ta đi hòa thân nhưng ta bất mãn nên đến gặp Tứ hoàng tử để tìm cách ]

“Tứ hoàng huynh hiện đã đến tuổi lập gia thất, nhưng bệ hạ vẫn chưa chọn vương phi cho huynh. Đây là...?"

Vẻ mặt Tứ Hoàng tử bất biến, hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng khẽ nắm chặt tách trà.

Ta chậm rãi nâng tách trà lên, hơi nước đọng lại che đi nụ cười trên khóe môi.

Tứ hoàng tử thanh âm có chút khàn khàn cất tiếng: "Hoàng muội cũng biết ta hiện bất tài, chưa chắc có thể giúp được muội."

Ta vội vàng đặt chén trà xuống, lo lắng nói: “Tứ hoàng huynh, huynh đang nói cái gì vậy?" Có lẽ hắn đã quên mất mình là hoàng tử duy nhất còn sống sót đến hiện tại.

"Tứ Hoàng tử đối với các huynh đệ đều nhân từ, nếu như huynh khiến cẩu hoàng đế hứa với ta về sau sẽ không bao giờ ép ta đi hòa thân, sau này nếu huynh cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ trả ơn bằng mọi giá."

Hôm nay ta đã hai mặt một lời rồi, vốn dĩ ta đứng dậy và định rời đi nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế như trước.

Kẻ nào trong hoàng tộc lại không muốn ngồi vào vị trí cao quý đó?

Ta chậm rãi bước tới cửa, như chợt nhớ ra điều gì, ta quay lại nói:

"Đúng rồi, muội muội vừa mới vào phủ của Hoàng huynh đã nhìn thấy một cái giếng, huynh nhất định phải cẩn thận. Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, thân thể không thoải mái, lỡ như bị người dã tâm hãm hại rơi xuống giếng thì sao? Tuyết dày che phủ, ngay cả dấu vết hung thủ cũng khó mà tìm thấy."

Tứ Hoàng đệ tử nâng người lên, oán hận nhìn ra ngoài, sau đó lại cụp mắt xuống như cũ.

"Cảm ơn Hoàng muội đã nhắc nhở."

Giọng nói nghẹn ngào.

Tứ hoàng huynh c.h.ặ.t c.h.â.n mình chỉ để sống sót dưới tay Chu Lan. Nhưng thân là hoàng tử, tứ hoàng huynh có thể an toàn sống sót dưới tay Chu Lan, chẳng phải vì Chu Lan thương hại hắn mà vì hắn chính là một cái gai.

Hắn có ngoại tổ phụ là thừa tướng. Lần này, Tứ Hoàng tử nên mau chóng tạo phản.
Bình Luận (0)
Comment