Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 24

Kỷ An Dương thoáng sững người.

 

Câu hỏi này... thật khó để trả lời. Từ nhỏ đến lớn, cậu gần như chẳng mấy khi kết thân với bạn bè đồng trang lứa. Chỉ trừ những ngày còn thơ dại, hễ bị ai chọc ghẹo là đồ không có ba, cậu liền xông vào ăn thua đủ với người ta, còn lại, cậu đã quen dùng sự im lặng để đối mặt với mọi chuyện.

 

Nhưng người trước mắt là chị của Chu Hưởng, một người đối xử với cậu rất tốt, cậu không thể làm như không nghe không thấy được.

 

Bàn tay buông thõng của cậu thiếu niên vô thức siết chặt lấy vạt quần, lòng bàn tay cậu cảm thấy rịn mồ hôi, giọng nói cũng trở nên khản đặc: "Em... ở nhờ ạ."

 

"Ở nhờ..." Chu Lang bất giác lẩm bẩm.

 

Cô giật nảy mình, suýt nữa thì đã tưởng đây là... con của Kỷ Tú Niên.

 

Nhận ra phản ứng của mình có phần khác thường, cô vội điều chỉnh lại: "Ồ... Vậy gia đình mà em ở nhờ đối xử với em thế nào?"

 

"Khá tốt ạ. Mọi người chăm sóc em trong sinh hoạt hằng ngày, cũng không đòi hỏi gì ở em cả... Chỉ là công việc của người ấy khá bận rộn..."

 

"Vậy thì tốt rồi, nếu có chuyện gì không vui, hoặc cần giúp đỡ, cứ nói với Chu Hưởng nhé."

 

Nghĩ vậy thì mọi chuyện lại trở nên hợp lý. Vì là ở nhờ, nên lần trước đánh nhau ở trường, cậu nhóc này mới sống chết không chịu gọi người nhà, xem ra là sợ gây thêm phiền phức cho người ta.

 

Chu Lang lướt qua chủ đề này, đặt món quà mua tối nay vào tay cậu: "Vậy bọn chị không tiễn em vào trong nữa nhé, em nghỉ ngơi cho khỏe, tĩnh dưỡng cho tốt vào. Vài tuần nữa rảnh, chúng ta ra biển chơi du thuyền."

 

Kỷ An Dương ngượng ngùng đỏ mặt, rồi bỗng nghiêm túc cúi đầu chào cô: "Cảm ơn chị!"

 

Ra biển... Từ nhỏ đến lớn chỉ mải đi khám bệnh khắp nơi, hình như cậu chưa bao giờ được ra biển chơi cho thỏa thích cả.

 

Chu Hưởng thấy thế thì ngán ngẩm: "Làm gì thế Kỷ An Dương, chị tôi cũng là chị cậu, khách sáo thế là không coi tôi là anh em à?"

 

Chu Lang mỉm cười nhìn Kỷ An Dương, ánh mắt càng thêm thân thiết: "Không sao đâu, vào nhà đi em."

 

Cô đứng bên đường, đợi Kỷ An Dương vào nhà, cho đến khi ánh đèn từ căn phòng có chậu cây xanh sáng lên, xác nhận mình không nhớ nhầm, cô mới quay sang bảo Chu Hưởng: "Đi thôi."

 

Chu Hưởng bỗng cảm thán: "Sao sức khỏe cậu ấy kém thế nhỉ, lại vừa phẫu thuật, còn phải ở nhờ nhà người khác nữa, trước giờ có nghe kể đâu."

 

Chu Lang vừa lái xe, mắt vừa nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu rất tự nhiên: "Vậy thì em nên thân với em ấy hơn một chút, đối xử với người bạn này cho tốt vào."

 

"Tất nhiên rồi," Chu Hưởng chuyển chủ đề, giọng có chút hờn dỗi: "Lúc nãy chị bảo dẫn cậu ấy đi chơi du thuyền, trước đây em nói với chị mấy lần, lần nào chị cũng bảo không rảnh, chị nói xem, rốt cuộc ai mới là em trai ruột của chị?!"

 

"Đương nhiên là em rồi." Chu Lang chuyên tâm lái xe.

 

"Không biết còn tưởng Kỷ An Dương mới là em trai chị đấy!"

 

"Chu Hưởng, em có trẻ con quá không vậy?"

 

Chu Lang biết cậu em trai mình vẫn luôn thích nhõng nhẽo, nên cũng không để bụng lời nói của cậu.

 

Cùng lúc đó, Kỷ An Dương vừa bước vào nhà thì thấy Kỷ Tú Niên đang ngồi đọc tạp chí trong phòng khách. Cậu khựng lại: "Con về rồi."

 

Kỷ Tú Niên liếc thấy hộp quà nhỏ trên tay cậu: "Mua gì thế?"

 

"Là bút máy của chị bạn cùng bàn tặng con."

 

"Con xem có món quà nào thích hợp thì mua tặng lại cho bạn ấy."

 

Kỷ An Dương gật đầu, giọng điệu vui vẻ hiếm thấy: "Vâng, hôm nào con đi xem. Chị ấy còn bảo muốn dẫn con ra biển chơi du thuyền."

 

Kỷ Tú Niên nhướng mày, có chút ngạc nhiên: "Gia đình bạn học này có điều kiện tốt lắm sao?"

 

"Vâng..." Kỷ An Dương bỗng trở nên lúng túng, "Việc này... có gây áp lực kinh tế lớn cho nhà mình không ạ?"

 

Kỷ Tú Niên bật cười: "Đừng lo, chắc là mẹ có nhiều tiền hơn con tưởng đấy."

 

Nàng rất ít khi nói với cậu về tình hình kinh tế của gia đình. Kỷ An Dương cũng im lặng một lúc, trong lòng lại thầm tính toán xem mấy năm nay tiền chữa bệnh của mình đã tốn bao nhiêu.

 

Rồi cậu lại không nhịn được mà nghĩ, sau này đi làm phải mất bao lâu mới trả hết được món nợ này.

 

Thấy cậu lại im lặng, Kỷ Tú Niên cũng không nói nhiều, chỉ nhắc lại lần nữa: "Nhớ mời người ta đến nhà chơi, đó là phép lịch sự cơ bản."

 

"Con biết rồi ạ, khi nào hẹn được thời gian con sẽ nói."

 

"Ừ, không vội. Nghỉ ngơi sớm đi, đừng đọc sách nữa."

 

Kỷ An Dương chúc nàng ngủ ngon rồi ôm hộp quà về phòng.

 

Kỷ Tú Niên nhìn theo bóng lưng cậu, chợt nhận ra, trước đây nàng chưa từng thấy con trai vui vẻ như vậy.

 

.

 

Sau Quốc khánh là đến Tết Trung thu.

 

Tâm trạng Phương Tầm tốt không tả xiết, cô nàng vừa ngâm nga một giai điệu vu vơ vừa bước lên cầu thang, không ngờ lại bị một giọng nói gọi giật lại từ phía sau: "Phương lão sư?"

 

Phương Tầm: ...

 

"Chào viện phó Chu buổi sáng."

 

"Chào buổi sáng."

 

Trông Chu Lang có vẻ cũng đang vui: "Em có rảnh không?"

 

"Vâng, có chuyện gì ạ?"

 

"Đối tác của tôi có gửi tặng cả một xe tải bánh trung thu, toàn là loại đóng hộp quà cả. Tôi đã bảo Nhạc Thành lái xe qua đây, đang ở dưới lầu đấy. Em với Sầm Dao xem thế nào rồi chia cho các giảng viên trong khoa nhé."

 

"A, cô khách sáo quá."

 

Phương Tầm nhận ra mỗi hộp bánh này giá thị trường phải hơn trăm nghìn, cô nàng kinh ngạc: "Ai cũng có phần ạ?"

 

"Ừ, cả một xe tải, đủ chia. Các em thống kê lại số người, mỗi người hai hộp, ai nhà đông người thì bốn hộp, em với Sầm Dao mỗi người lấy thêm hai phần."

 

Phương Tầm cười tủm tỉm nhận nhiệm vụ: "Vâng ạ, em sẽ đi nói với Sầm Dao ngay."

 

"Khoan đã," Chu Lang gọi Phương Tầm lại, dặn dò, "Đừng nói với giáo sư Kỷ là tôi tặng, cứ bảo là của khoa phát là được."

 

Phương Tầm chớp chớp mắt: "Hiểu, hiểu ạ, phải giữ bí mật mà!"

 

Trời đất ơi! Lẽ nào đây là tình yêu?

 

Chu Lang cười phất tay: "Đi đi."

 

"À đúng rồi!" Chu Lang lại gọi cô nàng lại.

 

"Viện phó cứ nói," Phương Tầm vừa đi được hai bước đã phải quay lại.

 

Giọng Chu Lang thản nhiên, như thể sắp nói một chuyện chẳng có gì to tát: "Cô ấy không thích ăn ngọt quá đâu."

 

Phương Tầm nhanh chóng hiểu ra "cô ấy" ở đây là ai.

 

Trái tim hóng chuyện của cô nàng như muốn nổ tung lên tận trời!

 

"Em biết rồi, em sẽ để lại cho Kỷ lão sư hai hộp ít ngọt."

 

Hai hộp?

 

Vậy là nhà không đông người lắm.

 

Chu Lang gật đầu: "Đi đi, lần này hết việc thật rồi."

 

Phương Tầm kéo Sầm Dao đi phát cho mỗi giảng viên trong khoa mấy hộp bánh trung thu được đóng gói tinh xảo, đắt tiền.

 

Cuối cùng mới đến văn phòng của Kỷ Tú Niên.

 

Nàng đang soạn bài, đứng dậy nhận lấy bánh trung thu, cười nói cảm ơn: "Sao tự dưng em lại tặng tôi bánh trung thu thế?"

 

Phương Tầm vội xua tay: "Không phải em, không phải em, đây là của khoa, giảng viên nào cũng có phần ạ."

 

Nói xong, cô nàng lén liếc nhìn Chu Lang một cái, thấy viện phó Chu vẫn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt dửng dưng như không liên quan đến mình.

 

Đợi Phương Tầm đi rồi, Chu Lang mới bước tới ngó nghiêng hộp bánh: "Giáo sư Kỷ bây giờ thích ăn đồ ngọt à? Tôi nhớ trước đây cô đâu có thích."

 

Kỷ Tú Niên đáp: "Con người rồi cũng sẽ thay đổi."

 

Chu Lang: "Ừ, cũng phải. Nếu cô không thích ăn đồ ngọt thì cho tôi nhé?"

 

Kỷ Tú Niên khó hiểu: "Phương Tầm không phát cho cô à?"

 

Chu Lang gật đầu: "Đúng vậy, em ấy bảo với tôi là hết rồi."

 

Kỷ Tú Niên đưa một hộp cho cô: "Cô muốn ăn thì cứ cầm đi."

 

Chu Lang cười nói cảm ơn. Không lâu sau, cô ra ngoài để lên lớp, Kỷ Tú Niên tiếp tục làm việc trong văn phòng. Bỗng có người giao hoa đến tận cửa: "Chào cô, xin hỏi đây có phải là Kỷ lão sư không ạ?"

 

Kỷ Tú Niên: "Đây là?"

 

"Hoa của cô ạ, mời cô kiểm tra và nhận hàng."

 

Kỷ Tú Niên còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nhận được một bó hoa lớn, trên tấm thiệp cũng không ghi tên người gửi. Nàng vừa mở WeChat lên xem, đã thấy tin nhắn của Chu Lang từ ba phút trước: "Tôi không thích chiếm hời của người khác. Cầm bánh trung thu của cô, tặng lại cô một bó hoa."

 

Kỷ Tú Niên: "..."

 

May mà bó hoa này không phải là hoa hồng đỏ dễ gây hiểu lầm, mà là hoa nhài tinh khôi, trang nhã.

 

Nàng nghĩ một lát, rồi đặt thẳng bó hoa lên bệ cửa sổ.

 

Lúc Chu Lang tan học quay về, thấy nàng vẫn chưa đi, liền nói: "Giáo sư Kỷ thật không nể mặt tôi gì cả, hoa tôi tặng mà cô lại đặt ở bệ cửa sổ à?"

 

Kỷ Tú Niên: "Xin lỗi, tôi không thích hoa nhài."

 

Chu Lang: "Ồ, vậy thì tiếc thật."

 

Giọng điệu nhẹ như mây bay gió thoảng, chẳng nghe ra chút bất thường nào.

 

"À phải rồi, lát nữa là đến bữa cơm do giáo sư Kỷ mời đúng không?"

 

"...Ừ."

 

Kỷ Tú Niên vừa vượt qua kỳ sát hạch của hội đồng giảng dạy nhà trường cách đây không lâu, thành công trở thành một trong những phó viện trưởng trẻ tuổi nhất. Ban lãnh đạo của khoa có một đợt thay máu, giữa các phe phái khác nhau bắt đầu âm thầm nổi sóng, nhưng Kỷ Tú Niên lại vờ như không hay biết, nàng vốn chẳng có hứng thú với những chuyện này.

 

Nhưng bữa cơm này, nàng vẫn phải mời.

 

Trước đây, Kỷ Tú Niên có thể từ chối những bữa tiệc kiểu này, nhưng bây giờ thì rất khó, bởi vì các giảng viên thuộc hệ cũ của Ninh Đại đều tha thiết bày tỏ nguyện vọng này với nàng. Nàng chỉ đành gật đầu, và vẫn chọn dùng bữa tại khách sạn Di Hòa lần trước.

 

Kỷ Tú Niên vốn chỉ uống trà, ngày thường lại ít nói nên cũng ít bị ai để ý, nhưng bây giờ có người muốn mời rượu nàng, mà nàng lại uống trà thì có vẻ hơi khó coi.

 

Chu Lang cười nhạt, đứng lên nói vài câu xã giao. Dăm ba câu đã lái câu chuyện đi hướng khác, đến cuối cùng, Kỷ Tú Niên mới chỉ nhấp được nửa ly, còn Chu Lang đã uống hết ba bốn ly.

 

Cô đã lặng lẽ đỡ hết rượu cho nàng.

 

Ban đầu Kỷ Tú Niên không nhận ra, mãi đến khi một giảng viên thuộc phe cũ của Ninh Đại bất mãn nói rằng hôm nay lại thành buổi trình diễn riêng của phe Vĩnh Châu, nàng mới muộn màng cảm nhận được... hôm nay Chu Lang đã uống quá nhiều.

 

Dù có thật như lời người khác nói, cũng đâu cần phải làm đến mức này.

 

Kỷ Tú Niên hơi chau mày, định lên tiếng nhưng rồi lại thôi.

 

Mạnh Tiểu Dĩnh, người vốn chẳng ưa gì nàng, lên tiếng châm chọc: "Giáo sư Kỷ bị người ta cướp mất hào quang, không vui à?"

 

Kỷ Tú Niên lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

 

Người này từ lúc nàng vượt mặt cô ta trong đợt xét duyệt lên chức giáo sư, bao năm qua vẫn luôn nghi ngờ là Kỷ Tú Niên đã ác ý tố cáo mình. Nhưng cô ta cũng chỉ khó nghe ngoài miệng chứ chưa làm gì quá đáng.

 

Thế nhưng lời này vừa nói ra, không khí trên bàn tiệc không khỏi trở nên khó xử.

 

Ai mà biết được Kỷ Tú Niên và Chu Lang rốt cuộc có quan hệ gì. Lúc không ưa nhau thì trông như có thâm thù đại hận, quay đi quay lại đã thấy có thể nói nói cười cười.

 

Chu Lang thì chẳng thèm để tâm người khác nghĩ gì, nhìn gì. Cô đúng là đã uống hơi nhiều, dạ dày không thoải mái, mắt cũng có chút mờ đi.

 

Kỷ Tú Niên sa sầm mặt nhìn cô, rồi lặng lẽ nói với Phương Tầm: "Pha cho cô ấy ly trà."

 

Phương Tầm thầm nghĩ: "Lại là mình!"

 

Cô nàng bỗng cảm thấy mình như con chim Ô Thước bắc cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, suốt ngày phải đưa duyên gửi tình cho người ta. Thật tức chết, bản thân mình thì vẫn ế chỏng chơ từ trong trứng nước!

 

Dù trong lòng gào thét là vậy, cô nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhắc Chu Lang uống ít thôi.

 

Chu Lang nhướng mày, gò má ửng hồng vì men rượu trông càng thêm quyến rũ, đôi mắt long lanh sáng ngời. Cô nhìn Kỷ Tú Niên cười cười: "Được thôi, uống trà."

 

Kỷ Tú Niên coi như không thấy, nhưng bị khuấy động như vậy, bữa tiệc rượu cũng không thể tiếp tục được nữa.

 

Dù văn hóa bàn nhậu đã ăn sâu bén rễ, nhưng dù sao những người ngồi đây đều là giới trí thức, đôi khi chỉ cần thể hiện ý tứ là đủ rồi.

 

Cơm nước xong xuôi, Chu Lang vẫn ngồi dựa vào ghế, mãi không nhúc nhích.

 

Kỷ Tú Niên đi vệ sinh trước, lúc quay lại thấy mọi người đã túm năm tụm ba đi ra ngoài. Thấy Chu Lang có vẻ khó chịu, tựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, nàng bèn gọi: "Chu Lang?"

 

Chu Lang mắt nhắm hờ, nghe thấy giọng nàng lại cảm thấy an tâm một cách lạ lùng. Cô vốn định đáp lời, nhưng đầu óc chợt nảy ra một ý, quyết định không nói gì, chỉ lười biếng "ừm" một tiếng.

 

Kỷ Tú Niên thấy cô có vẻ say lắm, bèn lắc đầu bước tới. Thấy cô chau mày, nàng thầm nghĩ: "Sao bây giờ cô ấy lại uống giỏi thế này."

 

Trước đây rõ ràng là không, rốt cuộc là... đã uống bao nhiêu.

 

Nàng biết mấy năm nay sự nghiệp của Chu Lang lên như diều gặp gió, nhưng nghĩ đến sau ánh hào quang đó không biết là bao nhiêu bữa tiệc như thế này, nàng lại không khỏi nhíu mày.

 

Vừa lúc Phương Tầm cũng từ nhà vệ sinh đi ra: "Kỷ lão sư, cô vẫn chưa đi à... A, viện phó Chu cũng ở đây."

 

Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng: "Cô ấy say rồi."

 

Phương Tầm: "Ồ, vậy cô đưa cô ấy về một đoạn đi, vừa hay lần trước cô ấy cũng đưa cô về."

 

Hi hi, viện phó Chu lần sau nhớ phát cho em thêm mấy hộp bánh trung thu nhé.

 

Kỷ Tú Niên: "Em đưa đi?"

 

"Em á?" Phương Tầm từ chối lia lịa, "Em không được, em không dám, em không xứng."

 

Kỷ Tú Niên bật cười: "Nói linh tinh gì thế, xứng với không xứng cái gì."

 

"Em thật sự không dám..."

 

Kỷ Tú Niên cũng nhìn ra, Phương Tầm thật sự cứ thấy Chu Lang là lại rụt rè, dù rõ ràng Chu Lang chưa bao giờ làm khó cô nàng.

 

Kỷ Tú Niên nghĩ một lát: "Hay là chúng ta đợi ở đây một lúc nhé? Tôi gọi cho trợ lý Nhạc Thành, bảo anh ta qua đón."

 

Phương Tầm: "Được ạ."

 

Miễn là không phải tự tay cô nàng đỡ viện phó Chu là được.

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

 

Kỷ Tú Niên nói chuyện rất lịch sự: "Trợ lý Nhạc, chào anh, muộn thế này làm phiền anh rồi. Tổng giám đốc Chu của các anh uống nhiều rồi, anh có tiện qua đón được không?"

 

Nhạc Thành giật mình, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: "Xin lỗi Kỷ lão sư, tôi có việc về quê rồi, cô có tiện đưa Chu tổng về một đoạn được không?"

 

"Vậy anh có thể gọi người khác qua được không?"

 

"Xin lỗi cô, người khác tôi cũng không yên tâm. Chỉ có cô... địa chỉ tôi gửi... tin nhắn, được, tôi, tôi... bên này... tín hiệu không tốt... phiền cô nhé, chào cô."

 

Điện thoại đột ngột ngắt kết nối.

 

Kỷ Tú Niên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chẳng mấy chốc đã nhận được một tin nhắn, là địa chỉ nhà Chu Lang.

 

Còn cố ý ghi chú, là căn hộ ở một mình, không có người nhà.

 

Kỷ Tú Niên bất đắc dĩ: "Lát nữa em lái xe nhé? Tôi cũng uống nửa ly rồi."

 

Phương Tầm: "Được được, không vấn đề gì."

 

"Em đỡ cô ấy một tay được chứ?"

 

"Dạ được."

 

Nhưng Phương Tầm vẫn rất biết chừng mực, chỉ đỡ lấy cánh tay Chu Lang, rồi vội vàng buông ra, giao hẳn con sâu rượu này cho Kỷ Tú Niên.

 

"A..." Sức nặng bất ngờ ập đến khiến nàng không kịp chuẩn bị, Kỷ Tú Niên phải mất một lúc mới quen được, "Sao người say... lại nặng thế này?"

 

Phương Tầm thắc mắc: "Viện phó Chu trông gầy lắm mà?"

 

Kỷ Tú Niên vén một lọn tóc mai ra sau tai: "Tôi đâu có nói cô ấy béo... không phải ý đó, thôi bỏ đi."

 

Xương bả vai sau lưng gầy đến mức cấn cả tay.

 

Chỉ là đã quá lâu, quá lâu rồi nàng không quen với cảm giác da thịt chạm vào nhau như thế này, trao đổi hơi thở, nhiệt độ và nhịp đập của nhau.

 

Làn da con người là một thứ rất kỳ lạ, chỉ cần chạm nhẹ một cái, nàng đã cảm nhận được một khao khát từ sâu thẳm trong cơ thể được khơi dậy, khao khát... những va chạm nhiều hơn, sâu hơn.

 

Ví như nắm tay, ví như ôm.

 

Thế mà cái con người này lại cứ nghiêng mặt vùi vào cổ nàng, tay phải hết sức tự nhiên vòng qua eo, hơi thở nóng hổi cứ phả vào xương quai xanh, vừa ấm vừa ngưa ngứa.

 

Kỷ Tú Niên không tự nhiên dời mắt đi, nửa đỡ nửa ôm lấy thân thể Chu Lang, giọng điệu dịu dàng lạ thường: "Được rồi, chúng ta về nhà."

 

Chu Lang vùi mặt vào lòng nàng, nhưng may là rất ngoan, không hề quậy phá.

 

Kỷ Tú Niên nửa ôm cô, cùng Phương Tầm đi ra ngoài. Nàng vốn đã hơi bối rối, Phương Tầm lại cứ nói không ngừng: "Em thấy viện phó Chu tối nay uống nhiều thật đấy."

 

"Ừ, có chút."

 

"Mạnh lão sư trước đây thân với Cao Khải Nhuế, bây giờ nói chuyện vẫn cứ khó nghe như thế... Thật là, viện phó Chu rõ ràng là đang đỡ rượu cho cô, qua miệng cô ta lại thành ra thế này."

 

"..."

 

Kỷ Tú Niên không thể không ngắt lời: "Được rồi."

 

Phương Tầm ngoan ngoãn im bặt: "Ồ."

 

Trên đường về, Chu Lang quả thực rất ngoan, chỉ dựa vào nàng không chịu buông tay, gương mặt vùi vào vai nàng, thỉnh thoảng lại cọ qua cọ lại bên gáy nàng.

 

Kỷ Tú Niên có chút không quen, nhưng cũng không thể mạnh tay đẩy cô ra.

 

Trong lòng lại nghĩ, có lẽ mình cũng nên rèn luyện khả năng uống rượu.

 

Nàng thật sự không quen với kiểu tiếp xúc gần gũi này. Mãi mới đến dưới lầu nhà Chu Lang, Phương Tầm nhất quyết không chịu lên: "Kỷ lão sư, cô đưa viện phó Chu lên đi, em đợi cô ở đây."

 

Kỷ Tú Niên không hiểu cô nàng này đang ngại ngùng cái gì. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, nàng cũng không tranh cãi nữa: "Vậy em đợi tôi nhé, đừng đi mất đấy."

 

Chu Lang ở trong một căn hộ độc thân.

 

Cửa dùng nhận dạng vân tay, Kỷ Tú Niên nắm lấy cổ tay Chu Lang, cẩn thận đặt ngón cái của cô lên, không dám nhìn vào những ngón tay thon dài của cô, càng không dám chạm vào đầu ngón tay trắng nõn, sạch sẽ ấy.

 

Đèn vừa bật, phòng khách trống trải và sạch sẽ hiện ra. Nếu không phải trên bàn ăn có một chiếc ly thủy tinh, thì gần như không thể nhận ra có người ở. Nội thất màu trắng gạo, sàn nhà màu cà phê nhạt phối cùng rèm cửa đồng màu, tường cũng sạch bong, không treo lấy một bức tranh.

 

Kỷ Tú Niên ngẩn người một lúc mới bước vào.

 

Khi nàng quen Chu Lang, cả hai đều ở độ tuổi mười bảy, mười tám. Nàng cũng đã từng đến nhà Chu Lang, một nơi có tủ riêng để đựng các loại túi xách và trang sức phiên bản giới hạn, giấy dán tường màu hồng phấn, ban công trồng rất nhiều cây xanh... Còn nơi ở hiện tại của cô lại sạch sẽ sáng sủa, không một hạt bụi.

 

Hoàn toàn khác với trong trí nhớ.

 

Kỷ Tú Niên không kìm được cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên hàng mi của Chu Lang, nàng nhận ra cô thật sự đã gầy đi nhiều, xương gò má cũng rõ hơn trước. Nếu Chu Lang thời niên thiếu là một đóa hải đường rực rỡ, thì khí chất của cô bây giờ rõ ràng lạnh lùng hơn, dù cho ngũ quan vẫn xinh đẹp như xưa.

 

Nàng im lặng một lúc, rồi gọi Chu Lang: "Có nghe thấy tôi nói không? Phòng ngủ của cô ở đâu?"

 

Không một lời đáp lại.

 

Cửa lưới ngoài ban công không đóng, chẳng mấy chốc đã có vài con côn trùng nhỏ bay vào.

 

Kỷ Tú Niên không muốn trì hoãn thêm, bèn đặt Chu Lang lên ghế sô pha, rồi lần lượt mở cửa từng phòng để xem. Phòng ngủ chính rất dễ nhận ra, vì chỉ có phòng đó có đồ đạc, các phòng khác đều trống không.

 

Nàng dìu Chu Lang lên giường, rồi lại lúng túng nhìn quần áo của cô. Sau một hồi do dự, nàng chỉ cúi xuống cởi giày cao gót cho cô, rồi kéo chăn lên đắp cho ngay ngắn.

 

Kỷ Tú Niên dừng lại, thấy trán Chu Lang đẫm mồ hôi, tóc mai cũng bết lại.

 

Nàng nhìn đồng hồ, không chần chừ nữa, lấy một chiếc khăn mềm ẩm lau cho cô. Thấy cô đang đeo khuyên tai, nàng bèn cúi xuống, cẩn thận giúp cô tháo ra.

 

Khoảng cách thực sự quá gần, gần đến mức nàng cảm nhận được hơi thở của Chu Lang ngay bên gáy, giống như cơn gió mùa hè không thể nắm bắt, cứ thổi từng chút một, khiến nàng có chút nóng lên.

 

Đến khi tháo được đôi khuyên tai xuống, nàng cũng đã đổ mồ hôi. Nàng vừa định rụt tay lại thì đã bị một bàn tay nắm chặt...

 

Kỷ Tú Niên sững người: "Cô..."

 

Nhưng người say cũng chỉ dụi tay nàng vào má mình, giống như một con vật nhỏ đang tìm kiếm sự an ủi, hoàn toàn không tỉnh táo.

 

Tin tưởng, mềm mại, ấm áp.

 

Kỷ Tú Niên từ từ rút tay về.

 

Nàng nhìn mái tóc rối của Chu Lang, bất giác muốn vén lại cho cô, nhưng ngón tay chỉ dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn không hạ xuống, từ từ cuộn tròn lại, rồi thu về.

 

Nàng bật chiếc đèn tường đầu giường, rồi đứng dậy rời đi.

 

Ngay khoảnh khắc Kỷ Tú Niên đóng cửa phòng lại, người vốn đang say khướt bỗng mở bừng mắt, rồi nhanh chóng nhắm lại.

 

Ý thức cũng dần chìm vào hỗn loạn.

 

Chỉ là men rượu nồng độ cao đang cháy bỏng trong dạ dày cô, rất khó chịu.

 

Ngay cả khi đã ngủ, chân mày cô vẫn nhíu chặt.

 

Cô mơ một giấc mơ.

 

Trong mơ vẫn là đêm tuyết rơi đó, cô đứng đợi trong tuyết.

 

Đợi rất lâu, rất lâu.

 

Ngọn đèn đó sáng suốt đêm, nhưng chủ nhân của nó vẫn không chịu ra gặp cô.

 

Cuối cùng, cô đau đến tỉnh giấc.

 

Chu Lang mở mắt, trong bóng tối mò mẫm công tắc đèn, bật chiếc đèn tường đầu giường.

 

Cô trở dậy nhìn ra ngoài.

 

Ngoài trời quả nhiên đang mưa. Mấy hôm trước xem dự báo thời tiết cũng nói mấy ngày nay trời sẽ thay đổi, thảo nào đầu gối và mắt cá chân của cô lại hơi đau... vẫn là di chứng từ đêm tuyết đó, cứ đến ngày mưa dầm là lại âm ỉ đau.

 

Chu Lang đẩy cửa sổ, vươn tay ra, hứng lấy những giọt nước từ mái hiên.

 

Giọt mưa rơi vào lòng bàn tay cô, cũng có một giọt nước tí tách rơi xuống đất.

 

Không sao, kẻ đào tẩu năm xưa, cô tự mình bắt về là được.

 

.

 

Rạng sáng thì mưa tạnh. Chu Lang tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lái xe đến Ninh Đại, vừa hay gặp Phương Tầm, liền gọi cô nàng lại: "Phương Tầm, tối qua là em đưa tôi về à?"

 

Phương Tầm lắc đầu: "Em chỉ lái xe thôi, là giáo sư Kỷ đưa cô vào trong."

 

Chu Lang: "Ồ, vậy muộn thế mà cô ấy đưa tôi về một chuyến, người nhà sẽ không nói gì chứ?"

 

Lần trước Phương Tầm đã phải trả lời một câu hỏi tương tự, lúc đó cô nàng còn ngây thơ nên thuận miệng trả lời, nhưng bây giờ đã nhạy bén hơn nhiều, Phương Tầm ngập ngừng: "Cái này thì... là chuyện riêng của người ta, em cũng không rõ."

 

"Cô nhóc này cũng nhiều tâm tư ghê," Chu Lang có chút buồn cười, lại nói, "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, em không muốn nói thì thôi."

 

"Ấy, cũng không phải là em không muốn nói..." Phương Tầm có chút khó xử, "Chỉ là cô cứ hỏi em về thông tin của giáo sư Kỷ, nên em có chút do dự... em cũng không biết hai người..."

 

Chu Lang cười: "Hóa ra là em muốn biết chúng tôi có quan hệ gì đúng không?"

 

'Phương - thánh hóng chuyện - Tầm' gật đầu lia lịa: "Đúng ạ."

 

"Cũng không phải chuyện gì to tát, quan hệ của tôi và cô ấy rất đơn giản," Chu Lang vẻ mặt bình thản, như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay rất đẹp, "Ngủ với nhau rồi."

 

Phương Tầm: "!!!"

 

Tin tức quá sốc, quá bùng nổ!

 

Khoan đã... "ngủ với nhau rồi" là sao, có phải ý là đã từng yêu nhau không?

 

Chu Lang thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô nàng, liền nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ nói được chưa?"

 

Phương Tầm ngơ ngác: "Em..."

 

Hai từ vừa rồi đã khiến đầu óc cô nàng tưởng tượng ra cả một vở kịch yêu hận tình thù, càng hận càng yêu, Phương Tầm choáng váng cả người.

 

"Khụ... cái đó, tình hình cụ thể em cũng không rõ..."

 

Thật ra... có lần cô nàng nghe thấy Kỷ Tú Niên từ chối lời giới thiệu đối tượng của người khác qua điện thoại... Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Kỷ Tú Niên, Phương Tầm tuyệt đối phải tôn trọng và bảo vệ quyền riêng tư của người khác, dù có muốn nói cũng không thể nói quá rõ ràng.

 

Chu Lang trước sau vẫn giữ nụ cười: "Được rồi, không cần nói đâu."

 

Phương Tầm có chút lo lắng nhìn cô, không biết Chu Lang có tức giận không.

 

Mặc dù cô nàng cũng cảm nhận được Kỷ Tú Niên đối với Chu Lang có phần khác biệt, nhưng nếu không có sự đồng ý của Kỷ Tú Niên, Phương Tầm sẽ không tiết lộ chuyện riêng của Kỷ Tú Niên cho người khác.

 

Chu Lang tâm trạng không tệ, gật đầu với Phương Tầm: "Không sao, tôi đi trước đây."

 

Không sao cả, lần sau cô sẽ hỏi Kỷ An Dương một câu là được.

 

Cửa văn phòng khép hờ.

 

Chu Lang gõ cửa: "Giáo sư Kỷ, có trong đó không?"

 

"Mời vào."

 

Kỷ Tú Niên nhìn thấy cô, tò mò tại sao cô lại gõ cửa mới vào.

 

Chu Lang lại cười rạng rỡ, đi đến bên bàn làm việc của nàng, kéo một chiếc ghế ngồi xuống: "Giáo sư Kỷ, tối qua là cô đưa tôi về à?"

 

Kỷ Tú Niên nhìn cô: "Có việc gì?"

 

Chu Lang "ừ" một tiếng, chỉ vào nàng, rồi lại chỉ vào mình: "Cô đã làm gì tôi, cô quên rồi sao?"

 

Kỷ Tú Niên sững sờ: "Tôi đã làm gì cô?"

 

Chu Lang đành kéo cổ áo xuống, vết hằn trên chiếc cổ trắng ngần trông vô cùng mờ ám: "Này, cô cắn tôi."

 

Giọng Kỷ Tú Niên nghiêm túc: "Tôi không có!"

 

"Nhưng tối qua chỉ có cô đến nhà tôi."

 

"Tôi đã nói..tôi không có."

 

"Vậy cô lại gần xem thử, đây có phải là vết cắn không?"

 

"Không xem. Dù có hay không, cũng không phải do tôi làm."

 

Chu Lang hạ giọng: "Thật sự không có sao, vậy cô chột dạ cái gì, cô xem đi mà."

 

Kỷ Tú Niên: "..."

 

Nàng phát hiện ra con người Chu Lang này đôi khi thật sự rất vô lý.

 

Nếu hôm nay nàng không nhìn cho rõ, không nói cho ra nhẽ, không chừng Chu Lang sẽ vì chuyện này mà làm phiền nàng cả ngày.

 

"Cô cúi đầu xuống tôi xem."

 

"Được."

 

Lần này Chu Lang lại rất ngoan ngoãn phối hợp, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần. Quả nhiên, ở một vị trí sau tai gần gáy của cô có một vết hằn kỳ lạ.

 

Kỷ Tú Niên nhìn không rõ lắm, bèn đứng dậy cúi xuống xem. Nàng không để ý rằng mình gần như đã áp sát vào vai Chu Lang, khoảng cách có chút quá gần, đã đến mức nguy hiểm.

 

Nàng ngập ngừng nói: "Chắc là vết cắn không? Hay là do côn trùng cắn?"

 

"Nhà tôi ở cao như vậy," Chu Lang không đồng tình với quan điểm của nàng, "sẽ không có côn trùng đâu."

 

Cô đột ngột quay đầu lại nói chuyện, Kỷ Tú Niên chưa kịp lùi ra, đôi môi đã lướt qua gáy cô, các đầu dây thần kinh bỗng chốc truyền đến não bộ một tín hiệu căng thẳng mà phấn khích, môi nàng tê rần.

 

Chu Lang thì lại ung dung tự tại, một tay chống cằm, khóe môi hơi cong, đôi mắt đen láy nhìn nàng không chớp, ánh mắt trong veo sạch sẽ, nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt, nghe có chút đáng ghét: "Tôi ngủ rồi, có thể mặc cô muốn làm gì thì làm. Cho nên, tối qua có phải cô đã có ý đồ không trong sáng với tôi không?"
Bình Luận (0)
Comment