Vị bác sĩ già mặc áo blouse trắng mỉm cười hiền hậu: "Không sao cả, ca phẫu thuật rất thuận lợi. Nền tảng sức khỏe của cháu bé vốn không tồi, nên hồi phục rất tốt."
"Vậy sau này..."
"Sau này chắc cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Uống thuốc đúng giờ, sinh hoạt điều độ, ăn uống thanh đạm. À đúng rồi, còn phải giữ cho tinh thần vui vẻ nữa. Trẻ con ở tuổi này, cần phải hoạt bát, vui tươi lên một chút."
"Cảm ơn bác sĩ Uông," Kỷ Tú Niên ngập ngừng hỏi, "Sau này chắc là không cần phải phẫu thuật nữa đâu ạ?"
"Đúng vậy, chỉ cần đến kiểm tra định kỳ mỗi năm một lần là được."
Kỷ Tú Niên cắn chặt môi, rồi lại từ từ buông ra, cuối cùng một nụ cười mới rạng rỡ trên mặt nàng.
Nàng, một người vốn hiếm khi để cảm xúc trào dâng, giờ phút này vành mắt đã hoe đỏ, nhưng khóe môi lại mỉm cười. Nàng không nói được nhiều, chỉ lí nhí lặp đi lặp lại: "Cảm ơn... Cảm ơn..."
Bác sĩ Uông xua tay: "Không có gì đâu. Chàng trai trẻ, cháu đi đóng tiền thuốc lần này trước đi, ta và mẹ cháu sẽ trao đổi thêm một vài chi tiết về sinh hoạt."
Kỷ An Dương im lặng không nói, trong đôi mắt mơ hồ ngấn lệ. Cậu đứng dậy, cúi đầu chào bác sĩ rồi mới quay người mở cửa bước ra ngoài.
"Bác sĩ Uông, còn có những điều gì cần chú ý nữa, bác sĩ cứ nói, tôi sẽ ghi nhớ ạ."
"Ừ, chuyện này không vội, tôi có một việc khác muốn hỏi cô."
"Vâng, bác sĩ cứ nói ạ."
"Thật ra lần phẫu thuật này thuận lợi như vậy, là vì trước đây tôi đã từng thực hiện một ca tương tự. Bệnh án đó có tình trạng rất giống với con trai cô, bệnh nhân đó là con của một người bạn cũ của tôi. Tôi rất tò mò, về mặt sinh lý học, căn bệnh này chủ yếu là do di truyền, tại sao giữa hai người xa lạ lại có sự tương đồng cao đến vậy."
"Bác sĩ muốn biết điều gì ạ, có thể nói rõ hơn một chút được không?"
"Xin lỗi," bác sĩ Uông cười áy náy, "Gần đây tôi đang viết một bài luận văn liên quan đến vấn đề này, nên muốn hỏi một câu, gia tộc nhà cô có tiền sử bệnh di truyền liên quan không? Ví dụ như cha mẹ, ông bà của cháu bé có ai gặp tình trạng tương tự không?"
"Bên ngoại thì không có ạ," Kỷ Tú Niên suy nghĩ một lát, "Còn bên kia thì tôi không rõ lắm, xin lỗi."
"Ồ, không sao không sao, là tôi mới phải xin lỗi..."
Bác sĩ Uông mơ hồ nhớ ra, Hách Thư Du từng nói với ông rằng đứa bé phẫu thuật lần này lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã không có cha. Câu hỏi vừa rồi của ông có chút đường đột.
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Không sao đâu ạ, tôi rất hiểu và kính nể sự tâm huyết của bác sĩ với sự nghiệp nghiên cứu khoa học. Thật sự xin lỗi, tôi không thể cung cấp cho ông thông tin chi tiết hơn."
Bác sĩ Uông lướt qua chủ đề này: "Cảm ơn cô đã thông cảm. Được rồi, chúng ta hãy nói về những lưu ý khác trong giai đoạn hồi phục sau phẫu thuật của cậu bé Kỷ. Đầu tiên là..."
Cuộc trò chuyện kéo dài chừng mười phút, Kỷ An Dương đóng tiền xong quay lại, Kỷ Tú Niên đứng dậy cảm ơn một lần nữa: "Bác sĩ Uông, vô cùng cảm ơn ông."
Bác sĩ Uông cười tủm tỉm vỗ vai Kỷ An Dương: "Không có gì, đừng khách sáo. Chàng trai trẻ, cháu còn trẻ, con đường phía trước còn dài, đừng có ngày nào cũng ủ rũ như thế."
Kỷ An Dương cong khóe môi, một nụ cười như mếu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn bác sĩ, cháu nhất định sẽ sửa ạ."
Tiễn họ đi rồi, bác sĩ Uông ngồi xuống, gọi điện cho Hách Thư Du: "Thư Du, ca phẫu thuật cho con trai của bạn cậu thành công lắm, xem như không phụ sự tin tưởng của cậu và Chu Lang."
Bên Hách Thư Du rất ồn ào: "Thành công là tốt rồi, cảm ơn ông nhé lão Uông, hôm nào tôi rủ sư muội tôi mời ông một bữa cơm."
Bác sĩ Uông cười: "Được thôi, hôm nào phải đãi tôi một bữa thịnh soạn mới được, còn cả cô nhóc Chu Lang nữa. Cách đây không lâu bệnh đau cổ của tôi tái phát, nếu không phải nể tình nợ Chu Lang một ân huệ, tôi chưa chắc đã tự mình cầm dao mổ đâu. Nhưng lần này cũng nhờ phúc của các cậu, ca bệnh này rất thú vị."
"Ông đúng là cuồng nghiên cứu khoa học mà. Tôi đang bận, cúp máy trước nhé."
"Được, rảnh thì liên lạc lại."
Bác sĩ Uông vừa cúp máy, đang định gọi bệnh nhân tiếp theo thì lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
"Alo, Đoạn thiếu gia đấy à?"
"Bác Uông, dạo này bệnh đau cổ của bác đỡ hơn chưa, chiếc gối lần trước cháu nhờ người mang cho bác dùng có tốt không?"
"Tốt lắm, tốt lắm. Tìm tôi có chuyện gì à?"
"không có gì, lần trước bác có dặn cháu kiểm tra định kỳ, cũng hai năm rồi, cháu nghĩ..."
"Đúng đúng đúng, xem tôi bận đến quên cả mất. Anh qua đi, tôi kiểm tra lại cho anh một chút."
Từ bệnh viện bước ra, Giang Úy đã đứng bên đường vẫy tay: "Tiểu Niên, bên này."
Kỷ Tú Niên ngạc nhiên vô cùng: "Anh cả, sao anh lại ở đây?"
"Anh đi ngang qua thôi," Giang Úy ôm chầm lấy Kỷ An Dương, "An Dương không sao chứ?"
"Dạ không sao ạ, bác sĩ nói hồi phục rất tốt, bây giờ chỉ cần uống thuốc đúng giờ và kiểm tra định kỳ là được."
"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi," Giang Úy cười toe toét, để lộ hàm răng trắng sáng rạng rỡ, "Đi, qua nhà cậu, hôm nay cậu xuống bếp, làm cho An Dương vài món ngon."
"Anh cả, hôm nay anh không đi làm à?"
"Đi... À không đi, nhanh lên, lên xe rồi nói."
Kỷ Tú Niên cứ cảm thấy Giang Úy có gì đó là lạ, nhưng không hỏi nhiều. Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, nàng mới nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn anh mình: "Anh sắp xếp cái gì vậy?"
Giang Úy buông tay: "Cũng đừng trách anh vội vàng thế này, là An Dương nói, nó bảo em hiếm khi xin nghỉ, hôm nay có rảnh để đi ăn cơm với người ta."
"Ăn cơm với ai?"
"Em họ của một người chiến hữu của anh. Lần trước anh nghĩ rồi, mấy đứa chiến hữu của anh cũng giống anh, chẳng có thời gian lo cho gia đình. Lần này anh tìm người ở thành phố Minh Xuyên mình, hiện đang làm trong một doanh nghiệp, cậu ấy họ Tiêu, đã đến rồi, em mau vào đi."
Kỷ Tú Niên dở khóc dở cười: "Anh cả, An Dương, hai người đây là ép em đi xem mắt sao? Còn không thèm nói với em một tiếng, cứ thế tiền trảm hậu tấu à?"
Giang Úy trông khổ sở vô cùng, đôi mắt không giấu được vẻ quan tâm: "Em cứ đi gặp một lần đi, chỉ một lần thôi được không? Coi như anh cầu xin em đấy."
Kỷ An Dương cúi đầu: "Mẹ, con sai rồi, là con đã gợi ý cho cậu."
Kỷ Tú Niên vốn không bao giờ nổi giận với người nhà, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Được rồi, mẹ đi gặp một lát, hai người về nhà trước đi."
Lát nữa nàng sẽ vào xin lỗi người ta rồi đi ngay, cũng chỉ mất chừng mười phút.
Giang Úy mừng rỡ: "Em chịu đi là tốt rồi, mau đi đi. Có cần bọn anh ở đây đợi em không?"
"Không cần đâu," Kỷ Tú Niên xuống xe, từ ngoài cửa sổ vẫy tay với họ, "An Dương phải ăn cơm ở nhà, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ đâu, hai người mau về đi."
"Được, được, vậy bọn anh đi trước."
"Mẹ, mẹ không cần vội về đâu ạ."
"Mẹ có việc buổi tối, cũng không về sớm được," Kỷ Tú Niên chợt nhớ ra một chuyện, "Hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của một vị giảng viên cũ, lát nữa mẹ phải đến nhà cô ấy. Muộn chút nữa mẹ qua nhà cậu đón con."
"Vâng ạ, con sẽ đọc sách ở nhà cậu, không vội đâu mẹ."
Kỷ Tú Niên dặn dò vài câu rồi mới bước vào nhà hàng.
Vị Tiêu tiên sinh kia đang ngồi bên cửa sổ, chỉ để lại một bóng lưng trong bộ vest màu xám nhạt.
Kỷ Tú Niên bước tới: "Xin lỗi, Tiêu tiên sinh, tôi đến muộn... Tiêu Chấn?"
Người đàn ông mặc vest xám cũng sững sờ, mắt sáng lên, kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Kỷ Tú Niên?"
"Sao lại là cậu?"
Cả hai cùng thốt lên một câu hỏi, rồi nhìn nhau cười. Còn có thể là vì lý do gì nữa... chẳng phải đều bị người nhà ép đi xem mắt hay sao.
Tiêu Chấn đẩy thực đơn cho nàng: "Xem đi, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi."
Kỷ Tú Niên cũng không ngờ sẽ gặp lại bạn học cũ, cũng không tiện bỏ đi ngay, nàng liếc qua thực đơn, gọi bừa hai món: "Mình gọi xong rồi, cậu xem muốn ăn gì đi."
Tiêu Chấn cười nhận lấy, cũng chọn hai món rồi rót cho nàng một ly nước ấm: "Mấy năm trước cậu ở nước ngoài à, sao đột nhiên lại về thế?"
"Không phải đột nhiên, mình về được hai ba năm rồi."
"Ồ... cũng phải, cậu có bao giờ lên tiếng trong nhóm lớp cũ đâu, làm bọn mình cứ tưởng cậu vẫn còn ở nước ngoài."
"Còn cậu thì sao, không phải đang kinh doanh ở miền Nam à, về Minh Xuyên từ lúc nào thế?"
"Ly hôn rồi. Tớ về hồi đầu năm nay, cha mẹ ở nhà cũng lớn tuổi rồi, nên quay về để tiện chăm sóc các cụ."
Kỷ Tú Niên không hỏi thêm về chuyện ly hôn của Tiêu Chấn, vừa lúc thức ăn được mang lên, nàng cười nói: "Ăn được chưa? Mình hơi đói rồi."
Tiêu Chấn vốn đang mong nàng sẽ hỏi thêm, cố giấu đi vẻ thất vọng: "Ăn đi, đừng khách sáo."
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng.
Kỷ Tú Niên ăn uống rất tao nhã, tư thế ngồi thanh lịch, vai và cổ ngay ngắn, lưng thẳng tắp, gần như không phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Đã rất nhiều lần, Tiêu Chấn muốn hỏi thăm tình hình gần đây của nàng, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng, thanh tú như ngày xưa, anh ta lại ngập ngừng không dám phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
Giống hệt như trước kia, nàng vẫn là vầng trăng sáng trong lòng anh. Anh cam tâm tình nguyện đặt nàng ở vị trí tôn kính nhất trong trái tim, chưa từng dám thổ lộ tình cảm, mãi mãi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, không dám bước lại gần.
Ăn xong, Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Mình phải đi trước, hôm nay sinh nhật cô Triệu, mình qua thăm cô ấy."
Tiêu Chấn vui vẻ: "Trùng hợp quá, mình cũng phải qua thăm cô Triệu, cậu có lái xe không, hay là đi cùng nhau nhé?"
"Nhưng mà, quà mình chuẩn bị vẫn còn ở nhà."
"Không sao, tiện đường mình đưa cậu về lấy, ở đây khó bắt xe lắm. Đều là bạn học cả, cậu khách sáo làm gì?"
Kỷ Tú Niên cũng lo lắng việc từ chối thẳng thừng sẽ làm mất hòa khí: "Vậy cũng được, phiền cậu nhé, cũng tiện đường thật."
Về nhà lấy quà rồi lái xe qua đó, cũng đã ba giờ chiều.
Cô Triệu là một người thanh lịch, sạch sẽ, sống trong một khu tập thể cũ ngoài khuôn viên Ninh Đại. Kỷ Tú Niên gõ cửa bước vào, thấy một nhóm người đang quây quần bên cạnh bà nói chuyện, nàng khựng lại vài giây rồi mới cười chào: "Triệu lão sư."
"Tú Niên đến rồi, lại đây, lại đây, mau đến ngồi cạnh cô nào."
"Cô Triệu thiên vị quá, trước kia đã thích Kỷ Tú Niên, bây giờ vẫn vậy."
"Chứ sao nữa, tôi còn nhớ năm xưa Tú Niên thi môn này được điểm cao nhất đấy."
Cô Triệu kéo tay Kỷ Tú Niên, cười tủm tỉm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh nàng: "Đây là... Tiêu Chấn phải không?"
Người đàn ông mặc sơ mi quần tây, cao ráo, tuấn tú: "Triệu lão sư, không ngờ cô vẫn còn nhớ tên em."
"Tất nhiên rồi, mau ngồi đi, em cũng nhiều năm không về Minh Xuyên rồi nhỉ."
Bên cạnh có người bắt đầu trêu chọc: "Ối chà, Tiêu Chấn à, sao cậu lại đi cùng Kỷ Tú Niên thế. Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn còn vương vấn không quên à!"
"Thôi đi, đừng nói linh tinh," Tiêu Chấn lườm họ một cái, rồi quay sang Kỷ Tú Niên, "Bọn họ đùa thôi, đừng để bụng."
Kỷ Tú Niên gật đầu: "Yên tâm, mình không để bụng đâu."
Tiêu Chấn ngẩn người một lát rồi mới cười nói: "Vậy thì mình yên tâm rồi."
Anh ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Bao nhiêu năm trôi qua, Tiêu Chấn đã kết hôn rồi lại ly hôn, nhưng vẫn không thể quên được nàng, không thể quên được ánh trăng sáng của thời niên thiếu.
Anh muốn đợi sau khi tiệc tàn, sẽ đưa nàng về nhà.
Bây giờ gặp lại nàng, anh rất muốn hỏi nàng một câu... liệu có thể..có thể cho anh một cơ hội hay không.
Phòng khách náo nhiệt ồn ào, Chu Lang bưng một đĩa trái cây từ trong bếp ra, liếc nhìn Tiêu Chấn một cái đầy ẩn ý rồi mới đặt đĩa trái cây lên bàn: "Cô Triệu, mọi người ăn trái cây đi."
Những người ngồi đó đều mơ hồ nghe được lời đồn về Chu Lang và Kỷ Tú Niên năm xưa... Ai cũng nói Chu Lang đơn phương Kỷ Tú Niên, vì cầu mà không được nên đã bịa đặt chuyện Kỷ Tú Niên có quan hệ không đứng đắn với người khác.
Chuyện đó sau này ầm ĩ rất lớn, mới nghe thì có chút khó tin, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải không có lý:
Năm đó Chu Lang bám riết Kỷ Tú Niên thế nào, ai cũng thấy rõ; hơn nữa tính tình Chu Lang trước nay vẫn luôn kiêu ngạo, cũng là điều mọi người đều biết. Nói cô làm ra những chuyện đó, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Chu Lang để ý thấy ánh mắt của mọi người, nhưng hoàn toàn không bận tâm. Cô đưa một miếng dưa lưới cho cô Triệu trước, rồi thuận tay đưa một miếng cho Kỷ Tú Niên: "Ăn không?"
Kỷ Tú Niên không muốn để cô mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, bèn thuận tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt trở nên đầy hứng thú. Nghe nói cách đây không lâu, trong vũ hội của Nhan Dĩ Sanh, hai người đã khiêu vũ cùng nhau... Chẳng lẽ trước đây hai người họ thật sự đã từng yêu nhau?
Cô Triệu nhấp một ngụm trà, đôi mắt già nua hằn dấu vết thời gian lại ánh lên vẻ trí tuệ thấu tỏ mọi sự: "Thôi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Mọi người túm năm tụm ba đứng dậy, chủ động dìu nhân vật chính của bữa tiệc đi về phía trước.
Chu Lang đi chậm hơn một bước, đợi những người khác đi gần hết, cô mới đến gần Kỷ Tú Niên, giọng nhàn nhạt: "Giáo sư Kỷ, sức hút vẫn không giảm nhỉ, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn khiến người ta phải ngày đêm mong nhớ."
Kỷ Tú Niên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Có chút thắc mắc tại sao cô lại nói chuyện kiểu mỉa mai như vậy, nhưng rồi lại không hỏi ra.
Dù sao thì Chu Lang muốn nói gì, nàng cũng không cản được.
Chỉ hy vọng hôm nay cô có thể nói ít đi vài câu.
Trên bàn cơm, khó tránh khỏi việc nhắc lại chuyện xưa.
Nhớ về một thời oanh liệt, một thời tuổi trẻ xanh tươi, để rồi lại than thở cho năm tháng thoi đưa, thời gian trôi đi lãng phí.
Kỷ Tú Niên vẫn giữ nụ cười lịch sự, mi mắt cụp xuống.
Trông như đang chăm chú lắng nghe, nhưng lại dường như chẳng hề nghe thấy gì.
Đã rất lâu, rất lâu rồi nàng chưa gặp lại những người thầy, người bạn cũ.
Bởi vì mỗi lần gặp lại họ, nàng lại không thể tránh khỏi việc... nhớ đến Chu Lang.
Nàng đang lơ đãng, bỗng nghe một tiếng "choang", theo bản năng lùi lại, vừa hay né được một ly rượu vang đỏ đổ ập xuống. May mà kịp thời, chỉ có vạt quần bị bắn vài giọt rượu.
Chu Lang chau mày, đôi mắt sắc lẻm như tuyết nhìn về phía người kia: "Trần Tư Tư, cậu làm gì vậy?"
Trần Tư Tư mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt, trông mảnh mai và yếu đuối đáng thương dưới ánh đèn, cắn môi nói: "A... mình không cẩn thận, Tiêu Chấn đi qua nói chuyện, mình định đứng dậy cụng ly với cậu ấy, mình..."
Chu Lang lạnh lùng nói: "Cậu không cẩn thận như vậy sao?"
Thật sự tưởng cô không nhìn ra sao, Tiêu Chấn qua đó là để tìm Kỷ Tú Niên. Mà cô ta lại thích Tiêu Chấn, rõ ràng là cố tình.
Giọng Chu Lang quả thực lạnh lùng đến khó nghe. May mà lúc này cô Triệu đã vào phòng nghe điện thoại chúc thọ của cháu trai, Kỷ Tú Niên vội đè tay cô lại, lắc đầu: "Chu Lang, chuyện nhỏ thôi, tôi không sao."
Chu Lang có lẽ vẫn định nói gì đó, nhưng khi bàn tay Kỷ Tú Niên vừa đặt lên, lớp khí lạnh như băng vô hình trên người cô dường như tan đi, lời nói đến bên miệng cũng dừng lại.
Vài giây sau, như thể vừa tìm lại được lý trí: "Ồ, vậy lần sau cậu cẩn thận một chút."
Giọng điệu ôn hòa đến mức kỳ lạ.
Kỷ Tú Niên cũng nhận ra mình đã quá vội vàng, hành động có phần vượt quá giới hạn. Nàng nhanh chóng rụt tay lại, không tự nhiên mà uống liền hai ly trà.
Tiêu Chấn sững người một lát, rồi cúi đầu cười nhẹ.
Chuyện của Chu Lang và Kỷ Tú Niên... người khác đều nghĩ là Chu Lang đơn phương, nhưng anh lại cảm thấy không phải vậy.
Kỷ Tú Niên trông có vẻ dịu dàng với tất cả mọi người, nhưng nàng không cho phép bất kỳ ai lại gần. Duy chỉ với Chu Lang là khác biệt. Lần đó họ cùng đi cắm trại, quần áo Kỷ Tú Niên dính đầy gai cây, nàng không cho người khác chạm vào, chỉ cùng Chu Lang đi ra một góc.
Tiêu Chấn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó, một người thiếu kiên nhẫn như Chu Lang, lại đứng dưới ánh mặt trời, tỉ mỉ gỡ từng chiếc gai nhỏ, còn Kỷ Tú Niên thì thỉnh thoảng quay đầu lại, khóe môi mím lại thành một nụ cười dịu dàng và e thẹn.
Chưa kể đến thái độ thù địch của Chu Lang đối với anh.
Trước đây Chu Lang nói chuyện với anh rất khó nghe, nhưng anh không ghét cô, vì cô đã cứu anh. Đêm cắm trại đó anh không may bị lăn xuống sườn núi, những người khác đều nói nên xuống núi cầu cứu trước, ngày mai quay lại. Chỉ có Chu Lang kiên quyết đòi trèo xuống tìm anh. Một cô tiểu thư xinh đẹp, tùy hứng, thực ra lại không hề có chút kiêu căng nào, mà rất đơn thuần và thẳng thắn.
Tiêu Chấn chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành bất cứ điều gì với Chu Lang.
Trước đây đã không tranh lại, bây giờ, có lẽ cũng vậy.
Anh chán nản lùi lại một bước, quay về với những người bạn học thân quen, bắt đầu uống rượu.
Bữa cơm kéo dài đến tận khuya mới kết thúc.
Không ít người đã say. Chu Lang hôm nay không uống rượu, trừ những buổi xã giao bất đắc dĩ, trong những cuộc tụ tập riêng tư cô luôn không uống. Giờ phút này, cô và Kỷ Tú Niên đứng bên đường, giúp những người bạn say xỉn gọi xe về.
Tiêu Chấn cũng đã say.
Trần Tư Tư kéo anh, nhưng anh cứ một mực đòi tiến lên nói chuyện, đôi mắt đỏ hoe, trông như đã khóc, lại cố gắng nặn ra một nụ cười: "Kỷ...Kỷ Tú Niên, mình có lời muốn nói với cậu."
"Ừm? Chuyện gì vậy? Cậu uống nhiều rồi, có gì hôm khác hãy nói."
"Không...không cần. Chỉ vài câu thôi, nhanh lắm, cậu nghe mình nói."
Tiêu Chấn gạt tay Trần Tư Tư ra, rõ ràng đã say, nhưng ánh mắt lại trong veo: "Cậu yên tâm, mình sẽ nói với anh họ, là mình cảm thấy chúng ta không hợp, không muốn tiếp xúc với cậu nữa. Mình sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu đâu. Cậu xứng đáng với người tốt hơn."
Kỷ Tú Niên sững người, mới nhận ra Tiêu Chấn đang nói về chuyện xem mắt hôm nay, nàng bỗng hiểu được ánh mắt của anh, thái độ vẫn khách sáo và xa cách như cũ: "Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Về nhà cẩn thận nhé."
Trần Tư Tư bất mãn trừng nàng một cái rồi dìu Tiêu Chấn rời đi.
Kỷ Tú Niên quay đầu lại nhìn Chu Lang một cái.
Chu Lang đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, nhưng vẫn im lặng lạ thường, không nói một lời.
Kỷ Tú Niên vốn không có ý định để cô nghe chuyện riêng của mình, nhưng nếu Chu Lang đã nghe thấy rồi, nàng cũng chỉ có thể cố gắng không để tâm, dù sao cũng chỉ là một lần bị ép đi xem mắt, rồi vô tình gặp lại bạn học cũ mà thôi.
Bây giờ xem ra, có vẻ như cô cũng không định nói gì.
Kỷ Tú Niên tiếp tục giúp các bạn học gọi xe.
Đợi đến khi tiễn người bạn cuối cùng lên xe, nàng quay đầu lại thấy vẻ mặt phức tạp của Chu Lang, cô đang xoa xoa thái dương, nàng bèn hỏi: "Chu Lang, cô làm sao vậy, không khỏe à?"
"Không có, tôi không sao."
"Ừm, vậy thì cũng muộn rồi. Xe tôi gọi sắp đến rồi, cô về trước đi, lái xe cẩn thận."
Chu Lang vẫn đứng yên tại chỗ.
"Khoan đã," cô gọi Kỷ Tú Niên lại, "Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Kỷ Tú Niên dừng bước: "Ừm?"
Gió đêm mát rượi và dịu dàng, ánh đèn đường phủ xuống một vầng sáng mờ ảo.
Họ nhìn thẳng vào nhau, trong mắt phản chiếu bóng hình của đối phương.
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lang, khóe môi mím chặt, đôi mắt đen láy sâu thẳm, ẩn chứa một ngọn lửa tình cảm mãnh liệt và nồng cháy, thứ ánh sáng le lói trên mặt nước chỉ thoáng lên một chốc rồi lại bị dằn xuống. Cô cứ thế nhìn nàng, thật lâu, lặng im không nói một lời.
Kỷ Tú Niên phá vỡ sự im lặng đó: "Chu Lang, có chuyện gì?"
Chu Lang quay mặt đi, trong bóng tối, mặt cô lặng lẽ đỏ .
Giọng cô có chút khàn: "Cô bây giờ... có phải đang đi xem mắt tìm đối tượng không?"