Kỷ Tú Niên đẩy chiếc vòng tay kia trở lại: "Xin lỗi, tôi không cần."
Chiếc hộp vẫn chưa được đóng lại.
Chu Lang nhìn chằm chằm vào chuỗi số đó, không ngẩng đầu.
Đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Một ngày đông của rất, rất nhiều năm về trước.
Cô nghe thấy giọng mình rất khàn, nhưng lại giả vờ thoải mái mà nở một nụ cười nhẹ: "Tại sao lại không cần?"
"Không dùng được. Tôi không đeo loại trang sức này."
Giọng Kỷ Tú Niên nhàn nhạt, lúc nào cũng tạo ra một khoảng cách: "Tôi đi trước đây, đang vội."
Nói xong, nàng đứng dậy ra ngoài.
Chu Lang không cản nàng.
Nụ cười lại đông cứng trên mặt.
Đây là món quà mà cô đã muốn tặng cho nàng từ rất lâu rồi.
Đã muộn màng bao nhiêu năm như vậy, vẫn chưa thể tặng đi.
Trên hộp khắc ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Lần cuối cùng định tặng cho nàng, là vào lúc chia tay.
Cô về quê tế tổ, không có vé máy bay thẳng từ Minh Xuyên, phải đi xe buýt đến thành phố bên cạnh rồi mới chuyển sang máy bay.
Đó là một buổi sáng trời mưa.
Cửa sổ xe buýt đóng kín, trên mặt kính đầy hơi nước.
Khi đó Kỷ Tú Niên đi tiễn cô, trên đường kẹt xe, cô xuống xe trước một trạm, chạy đến cũng vẫn bị muộn.
Vì sợ bị người nhà nàng nhìn thấy, nàng không dám đứng ở trạm trước, chỉ đứng nhìn cô từ xa, lén lút tiễn cô.
May mắn là Chu Lang đã thấy nàng.
Khuôn mặt đột nhiên áp sát vào cửa kính, nở một nụ cười rạng rỡ, chớp chớp mắt.
Rồi lại vẽ một hình trái tim trên tấm kính đầy sương mù trắng.
Lại chu môi, gửi đi một loạt nụ hôn gió.
Khẩu hình là "yêu Niên Niên".
Đến khi xe lăn bánh, cô nhìn người yêu của mình vẫn đứng tại chỗ.
Hình như theo bản năng mà đuổi theo vài bước, rồi lại cảm thấy như vậy quá ngốc nên đã dừng lại, cuối cùng cười vẫy tay với cô.
Chu Lang ghé vào cửa kính nhìn, muộn màng nhận ra đã quên tặng đôi vòng tay này, trong lòng nghĩ về rồi sẽ tặng nàng.
Lại không ngờ rằng bao nhiêu năm như vậy cũng chưa thể tặng được.
Tiết Dĩ Ngưng gõ cửa bước vào, thấy vẻ mặt cô không đúng: "Sao vậy?"
Chu Lang lắc đầu: "Không có gì."
Tiết Dĩ Ngưng nhìn chiếc vòng tay trên bàn.
Lại nghĩ đến vừa rồi Nhạc Thành nói giáo sư Kỷ ở đây, ít nhiều cũng có thể đoán được là có liên quan đến ai.
Trước đây, Chu Lang từng là một cô tiểu thư kiêu căng, tùy hứng, luôn được người người tung hô, xung quanh lúc nào cũng có vô số kẻ vây quanh.
Một người ngạo mạn như thế, lại đem lòng thích một cô gái trầm lặng, hướng nội. Vì nàng mà chấp nhận rời xa đám đông, kiên nhẫn theo đuổi, lặng lẽ yêu thương. Từ quá khứ cho đến hiện tại, dường như chưa từng thay đổi.
Chỉ là... chiếc vòng tay kia thoáng nhìn lại thấy quen quen.
Hình như đã từng bắt gặp ở đâu rồi.
Tiết Dĩ Ngưng không nghĩ thêm, chỉ nói: "Mình để tài liệu ở đây, ra ngoài trước nhé."
.
Buổi chiều, cuộc họp do đích thân Hách Thư Du chủ trì.
Vì phòng triển lãm sắp được bố trí xong xuôi, anh đã mời Đoạn Gia Như và vài người trong ngành khác cùng nhau thảo luận: "Hôm nay mời Đoạn tổng đến, là muốn trao đổi một chút về vấn đề tuyên truyền và quảng bá."
Kỷ Tú Niên nhàn nhạt liếc nhìn Đoạn Gia Như một cái, ánh mắt lướt qua cổ tay của cô ta.
Không thấy chiếc vòng tay lần trước đâu cả.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Đoạn Gia Như cười một cách thanh lịch và chào hỏi: "Chào buổi chiều, giáo sư Kỷ."
Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng: "Vất vả cho Đoạn tổng rồi."
Nàng cúi đầu, có chút thất thần.
Đoạn Gia Như gật đầu với thư ký, chàng trai trẻ đứng trước mọi người báo cáo phương án đã chuẩn bị sẵn. Thời gian, kênh và phương thức tuyên truyền đều được lên kế hoạch rất tốt, vô cùng chi tiết và tỉ mỉ.
Hách Thư Du rất cảm kích mà nói: "Cảm ơn Đoạn tổng đã rất để tâm đến việc của chúng tôi."
"Không có gì," Đoạn Gia Như cười một cách thanh lịch và đúng mực, "Dù sao thì sinh viên tốt nghiệp của khoa mình làm trong ngành giải trí cũng rất nhiều, sau này đều là người cùng ngành cả. Hy vọng lần này có thể thiết lập được mối quan hệ hợp tác lâu dài. Hơn nữa... tôi và Chu Lang rất thân thiết, chuyện mà cô ấy đã mở lời, tôi nhất định sẽ để tâm."
Hách Thư Du cười đáp lại: "Sư muội của tôi cũng nói, Đoạn tổng làm việc luôn rất có trách nhiệm."
Cuộc họp diễn ra được một nửa.
Kỷ Tú Niên ra ngoài lấy một cốc nước để pha cà phê.
"Giáo sư Kỷ có cà phê dư cho tôi một gói được không?"
"Xin lỗi, không có."
Đoạn Gia Như mím môi cười: "Nếu không phải biết giáo sư Kỷ đối xử với mọi người tương đối lạnh nhạt, tôi còn tưởng giáo sư Kỷ có thành kiến với tôi, nhắm vào tôi đấy."
Kỷ Tú Niên lặng lẽ nhìn cô ta: "Đoạn tổng cho rằng, tôi có ý kiến gì với cô?"
Giọng Đoạn Gia Như trong trẻo: "Cái này thì tôi cũng không biết, có lẽ giáo sư Kỷ cảm thấy tôi xinh đẹp hơn cô, có thể đứng dưới ánh đèn sân khấu tốt hơn cô chăng?"
Không đợi Kỷ Tú Niên trả lời, cô ta che miệng cười: "Đùa chút thôi, giáo sư Kỷ đừng coi là thật."
"Tôi nhìn ra được Đoạn tổng đang nói đùa," Kỷ Tú Niên nhìn chằm chằm vào cô ta một lát, như đang xem một món hàng trên kệ siêu thị, ánh mắt trong veo như nước mùa thu, giọng điệu bình tĩnh như đang đọc sách giáo khoa, "Nói một cách thực tế, Đoạn tổng không đẹp bằng tôi."
So với những lời nói bóng gió, nàng càng mong chờ cô ta thẳng thắn bày tỏ ý đồ của mình hơn.
Nụ cười của Đoạn Gia Như tắt ngấm: "Cô..."
Kỷ Tú Niên gượng gạo gật đầu một cái: "Tôi vào trước đây, xin lỗi không tiếp được."
Đoạn Gia Như hồi tưởng lại vẻ mặt điềm đạm, bình thản của nàng, tức đến bật cười.
Vốn nghe nói vị giáo sư Kỷ này ôn hòa dễ gần, tính tình tốt như tượng đất, bây giờ xem ra cũng không phải như vậy.
Cô ta bưng ly nước, chậm rãi đi vào.
Chẳng mấy chốc đã họp xong nửa sau, Hách Thư Du hỏi: "Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Đoạn Gia Như cười nói: "Được thôi, tôi đã muốn nói chuyện với giáo sư Kỷ từ lâu rồi."
Kỷ Tú Niên khẽ cúi đầu: "Viện trưởng, xin lỗi, tôi còn có chút việc riêng, không đi ăn được."
Hách Thư Du "ừ" một tiếng: "Được, không sao đâu. Tôi biết nhiệm vụ bố trí phòng triển lãm rất nặng nề, Kỷ lão sư cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Kỷ Tú Niên cũng từ biệt những người khác.
Đoạn Gia Như nhướng mày: "Giáo sư Kỷ, mong chờ lần gặp mặt sau, chắc là sẽ rất sớm thôi."
Nụ cười vẫn thanh lịch và hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Thật đáng tiếc.
Vị giáo sư Kỷ này đã nhiều lần dửng dưng trước những lời ám chỉ của cô ta, tựa hồ thực sự không hề hay biết gì.
Nhưng mà, nếu nói như vậy, nàng hẳn không biết mình là "vợ" của Chu Lang chứ?
Loại người làm nghệ thuật này, cô ta là người hiểu rõ nhất, lúc nào cũng ra vẻ thanh cao đến khó chịu. Lần này thì bỏ qua, nhưng chờ đến lần sau gặp mặt, cô ta thật muốn xem thử, vị Kỷ đại giáo sư kia còn có thể giữ mãi cái dáng vẻ điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh ấy được bao lâu.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh vẻ mặt bình thản ấy bỗng chốc tan vỡ, cô ta liền thấy hứng thú vô cùng, thậm chí còn bắt đầu mong chờ.
Đến thứ sáu, Hách Thư Du đi công tác xa, gọi điện thoại cho Chu Lang, nói rằng triển lãm tác phẩm tốt nghiệp cần liên hệ với giới truyền thông để hợp tác. Tốt nhất là có thể bàn bạc thêm với một vài doanh nghiệp internet về chuyện tuyên truyền và quảng bá.
Tiếng gió ở đầu dây bên kia rất lớn, Chu Lang không đồng ý ngay, chỉ nói: "Bảo giáo sư Kỷ đến tìm em nói chuyện."
Hách Thư Du: "Sao vậy, ngay cả nói chuyện với sư huynh cũng không muốn à?"
"Không có," giọng Chu Lang có chút lười biếng, "Anh bận rộn như vậy, hơn nữa nói chuyện qua điện thoại cũng không rõ ràng. Vả lại vốn dĩ là cô ấy toàn quyền phụ trách, giáo sư mới về chỉ phụ trách vấn đề chuyên môn, căn bản không quan tâm đến những chuyện lặt vặt. Còn những người trẻ tuổi thì không vững vàng bằng, không bằng cứ trực tiếp bảo cô ấy tìm em."
Hách Thư Du tức đến bật cười: "Thôi được rồi, em đang ở đâu?"
"Em vừa hay đang gặp khách hàng bên ngoài Ninh Đại, xe không vào được, lát nữa sẽ đi vào từ phía hồ."
"Đúng lúc giáo sư Kỷ cũng đang ở trường, em đến trước đi, anh sẽ nói với cô ấy."
Chu Lang "ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Cô ngồi trên một chiếc ghế dài bên hồ một lúc, Kỷ Tú Niên mới đến.
"Xin lỗi, có chút việc làm lỡ dở. Chúng ta về văn phòng nói chuyện chứ?"
"Cứ ở đây đi, lò sưởi thổi nhiều làm choáng váng đầu."
"Về việc hợp tác với truyền thông..."
"Ừm... tại sao cô lại không cần đôi vòng tay đó?"
Kỷ Tú Niên không trả lời: "Tôi đến tìm cô là để nói chuyện công việc."
Chu Lang cười: "Công việc có thể từ từ nói chuyện, thời gian còn sớm mà."
"Không dùng được, nên không muốn."
Giọng điệu bình bình đạm đạm, dường như đang nói về một chuyện không đáng bận tâm.
Chu Lang mím môi dưới.
Cũng phải, nàng không muốn, còn có thể ép nàng muốn sao.
Có lẽ nàng coi trái tim của cô cũng như bụi bặm, cho nên mới từng vứt bỏ như giày rách.
Hai người đi dọc theo con đường quanh hồ trở về.
Vừa hay đi ngang qua một khu ký túc xá cũ.
Khi đó, những sinh viên nghịch ngợm luôn viết những lời chúc phúc, vẽ bậy, vẽ tranh trên tường, cũng giống như đang ước nguyện. Đám trẻ con táo bạo này không biết đã bị bà quản lý ký túc xá mắng bao nhiêu lần. Nhưng sau này khi giải tỏa, cũng không biết là vị lãnh đạo nào của trường đã đến xem, cảm thấy giống như một tác phẩm nghệ thuật đường phố, liền quyết định giữ lại khu nhà cũ này.
Vào mùa hè, dây thường xuân đặc biệt tươi tốt, đến mùa đông giá rét, lá rụng, mới gần như lộ ra chân dung thật.
Đã rất lâu rồi Kỷ Tú Niên không đi qua con đường này.
Lại bất ngờ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một dòng chữ trắng quen thuộc trên bức tường gạch đỏ.
Niên Niên của tôi mãi mãi khỏe mạnh, tự do, vui vẻ.
Khi đó họ đi cắm trại trở về, Chu Lang nói trước khi tốt nghiệp muốn viết một câu, bị nàng mặt đỏ bừng ngăn cản mấy lần cũng không ngăn lại được.
Kỷ Tú Niên quay đầu đi.
Nhưng Chu Lang đã theo tầm mắt của nàng nhìn thấy rõ ràng, sững người, cũng không ngờ rằng nó vẫn còn ở đó.
Chu Lang nhàn nhạt hỏi: "Ước nguyện ở đây, hình như đều không linh nghiệm nhỉ?"
Không cần tôi nữa, cô có vui vẻ không.
Giọng Kỷ Tú Niên nhẹ bẫng: "Không linh nghiệm."
Khỏe mạnh, tự do tạm thời không bàn đến.
Nàng không vui vẻ.
Chu Lang im lặng nhìn sang một bên.
Bị nàng từ chối nhận vòng tay thì đã sao.
Hà tất phải ép nàng quá chặt.
Kỷ Tú Niên còn định nói thêm gì đó, bỗng đè lại ngực, ho liên tiếp mấy tiếng.
Chu Lang dừng bước: "Cô sao vậy?"
"Không có gì, dị ứng gây ra viêm phế quản mãn tính," Kỷ Tú Niên cúi đầu mở ba lô, bên trong có vài hộp thuốc.
Hộp màu xanh lam, hộp màu xanh lục, hộp màu trắng, nhìn hoa cả mắt.
"Nhiều vậy, đều là thuốc viêm phế quản à?"
Chu Lang theo bản năng nhìn thêm vài lần, không nhịn được mà hỏi một câu.
"Ừm."
Khóa kéo của túi nhanh chóng được kéo lên.
Chu Lang không hỏi thêm nữa, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Kỷ Tú Niên là người có cơ địa dễ dị ứng, trước đây đi chơi ăn phải đồ không nên ăn đều sẽ nổi mẩn đỏ.
Chu Lang mua cho nàng một chai nước, thấy nàng vẫn còn ho, quay mặt đi thở dài một hơi.
Thôi, so đo với nàng làm gì.
Kỷ Tú Niên uống thuốc, uống nước xong, hơi thở dần dần ổn định trở lại, mái tóc rối trên trán sau cơn ho dữ dội buông lơi xuống: "Xin lỗi, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi."
"Ồ," giọng Chu Lang ôn hòa hơn trước không ít, "Cầu xin tôi một chút, tôi sẽ giúp cô."
Kỷ Tú Niên ngây người.
Trước đây Chu Lang chưa từng nói một câu như vậy... trước đây căn bản không cần nàng nói gì, Chu Lang vừa thấy được thứ gì mới mẻ, hay ho, hoặc cảm thấy nàng sẽ thích, đều hận không thể lập tức mang đến trước mặt nàng.
Kỷ Tú Niên chớp chớp mắt, nhất thời không tiêu hóa được những lời này, một lúc sau mới hỏi: "Làm sao... cầu xin cô?"
Chu Lang rất muốn cười, cảm thấy nàng bây giờ có vẻ hơi ngốc nghếch.
Nhưng cô nhịn xuống, nghiêm mặt nói: "Chính cô tự nghĩ đi."