Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tú Niên vừa đến học viện đã bị Phương Tầm gọi giật lại.
"Kỷ lão sư, em có chuyện muốn nói với cô."
"Chuyện gì thế?"
Phương Tầm hạ giọng: "Có sinh viên nhìn thấy cô với viện phó Chu ở ngoài phòng vũ đạo... trông có vẻ không vui lắm."
Kỷ Tú Niên đáp: "Tôi thấy mấy đứa nhỏ này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi."
Hôm qua Chu Lang nói một câu khó hiểu rồi bỏ đi. Sau đó liền có tin đồn hai người họ cãi nhau, còn nói lúc nàng trở lại lớp học, sắc mặt trông không được tốt.
Phương Tầm trước nay luôn là người đi đầu trong giới hóng chuyện. Trên thì theo dõi đủ thứ tin đồn của các ngôi sao trong giới giải trí, thường xuyên nằm vùng trên các diễn đàn; dưới thì biết cả chuyện ông giáo sư ở học viện bên cạnh cãi nhau với vợ, rồi sinh được một c* cậu bụ bẫm nặng gần năm ký.
Quả nhiên, ngọn lửa hóng hớt của Phương Tầm lại bùng cháy: "Kỷ lão sư, rốt cuộc cô với viện phó Chu có cãi nhau không ạ?"
Hôm họp hành, trông hai người đã có vẻ không ưa gì nhau rồi.
Kỷ Tú Niên vỗ nhẹ lên đầu cô nàng: "Hay cho em, hóng chuyện đến cả trên đầu tôi rồi. Thôi tôi đi đây, có hẹn với viện trưởng."
Phương Tầm xoa xoa đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Dạ."
Không sao, lão sư không nói thì mình tự quan sát vậy. Theo như cô nàng thấy, giữa hai người này chắc chắn có chuyện mờ ám.
Kỷ Tú Niên gõ cửa bước vào, Hách Thư Du đang tưới nước cho chậu hoa trên bàn, chưa nói đã cười: "Kỷ lão sư, đến rồi à."
"Viện trưởng, về triển lãm tốt nghiệp của sinh viên, tôi có thể hỗ trợ một vài việc."
"Cô đồng ý thì tốt quá rồi. Giảng viên mới về kia... người thì không tệ, chỉ là không dễ gần cho lắm."
"Trông cô ấy tính tình hơi khó chịu vậy thôi, chứ thực ra cũng dễ nói chuyện. Không còn việc gì khác thì tôi về trước nhé?"
Hách Thư Du gọi nàng lại: "À phải rồi, Kỷ lão sư, cô với Chu Lang quen nhau từ trước sao?"
Kỷ Tú Niên khựng lại: "...Cũng có thể coi là vậy."
"Thân không?"
"Không thân."
"Thân lắm."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc. Chu Lang đẩy cánh cửa đang khép hờ ra: "Sư huynh, em với giáo sư Kỷ quen nhau từ trước. Chẳng phải anh hỏi em nên để giáo viên nào bên học viện mình đứng ra kết nối công việc sao? Em thấy cô ấy là hợp nhất rồi."
Hách Thư Du cười: "Thảo nào hôm đó em nói không ngại ở chung văn phòng với Kỷ lão sư... Quen nhau rồi thì dễ làm việc. Kỷ lão sư, bên cô có tiện không?"
Kỷ Tú Niên đáp: "Xin lỗi, không tiện."
Giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Hách Thư Du vẫn giữ vẻ niềm nở: "Được rồi, không sao. Chuyện này... cũng tại cô sư muội này của tôi nghĩ gì là làm nấy. Hôm đó em ấy thấy..."
"Sư huynh," Chu Lang cười ngắt lời, "Mười phút nữa là họp rồi, anh không đi trước à?"
Hách Thư Du vừa thấy mắt cô đảo một vòng là biết ngay Chu Lang đang có ý đồ gì đó: "Được rồi, anh đi trước, hai người cứ nói chuyện. Lát nữa nhớ qua họp nhé."
Kỷ Tú Niên về văn phòng lấy máy tính xách tay, vào phòng họp vẫn chọn một chỗ ngồi khuất trong góc như thường lệ.
Nội dung cuộc họp là thảo luận về phương án tài trợ của tập đoàn Nhạc Hằng.
Khu giảng đường trong trường đã vô cùng chật chội. Việc xây một tòa nhà mới phải trải qua quy trình phê duyệt của hai cấp phòng ban, vừa tốn thời gian lại vừa kéo dài. Còn việc mua một tòa nhà bên ngoài thì lại liên quan đến vấn đề chọn địa điểm và sự an toàn của sinh viên.
Trong những cuộc họp công khai thế này, Kỷ Tú Niên trước nay vốn không thích phát biểu.
Nàng lắng nghe ý kiến của mọi người, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức liếc sang Chu Lang... lại phát hiện cô cũng đang im lặng.
Kỷ Tú Niên vừa định thu ánh mắt về, thì người vẫn luôn cúi đầu trầm tư kia bỗng ngẩng lên, như thể cảm nhận được điều gì. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào nàng, rồi khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Giọng Chu Lang rất có sức xuyên thấu: "Giáo sư Kỷ, cô có ý kiến gì không?"
Sao lại gọi giáo sư Kỷ nữa rồi?
Phương Tầm và trợ lý viện trưởng Sầm Dao đang ghi chép biên bản cuộc họp, nghe thấy tên Kỷ Tú Niên lại bị gọi thì không khỏi ngạc nhiên.
Các giảng viên khác cũng ngẩn người, sau đó mới nhớ ra... tin đồn hai người không hòa thuận, nhớ lại hôm ở giảng đường, Chu Lang quả thật đã không nể mặt Kỷ Tú Niên.
Kỷ Tú Niên rũ mi: "Thời gian gấp gáp, xây dựng một tòa nhà mới trong trường ít nhất phải mất hai năm. Tôi nghiêng về phương án hai hơn. Ngoài ra, tôi xin bổ sung một điểm, khoản tiền này không nhỏ, nên thành lập một tổ giám sát tài chính để đảm bảo kinh phí được sử dụng hợp lý."
Cao Khải Nhuế cười khẩy: "Giáo sư Kỷ, Nhạc Hằng là một doanh nghiệp lớn có tiếng trong và ngoài nước. Tuy những năm gần đây có một số doanh nghiệp lợi dụng việc quyên góp để trốn thuế, nhưng viện phó Chu là cựu sinh viên của Ninh Đại, cũng là giáo sư thỉnh giảng, cô nói như vậy... là không tin tưởng viện phó Chu sao?"
Lời nói này của cô ta mang mùi thuốc súng quá nồng. Cộng thêm tin đồn không hòa hợp trước đó, không khí trong phòng họp đột nhiên trở nên căng như dây đàn.
Giảng viên Mạnh Tiểu Dĩnh ngồi cạnh cô ta cũng nói giọng đầy mỉa mai: "Giáo sư Kỷ đứng ở trên cao, nên nhìn cũng xa hơn. Quả nhiên là nghĩ nhiều."
Vài ánh mắt dò xét kín đáo đổ dồn về phía Kỷ Tú Niên, nhưng sắc mặt nàng vẫn không hề thay đổi: "Tổ giám sát tài chính là để chịu trách nhiệm với học viện, cũng là chịu trách nhiệm với Nhạc Hằng. Tư duy của chủ nhiệm Cao bay xa quá rồi, không cần diễn giải quá mức như vậy. Tôi chỉ nói chuyện công việc, không nhắm vào bất kỳ ai."
Cao Khải Nhuế nhíu chặt mày.
Những người còn lại sớm đã biết hai người họ không ưa Kỷ Tú Niên, nên cũng chẳng ai lên tiếng. Ánh mắt họ len lén liếc về phía viện phó Chu, người từ đầu đến cuối vẫn im lặng, muốn xem phản ứng của cô.
Đáng tiếc là ngoài việc gọi tên Kỷ Tú Niên lúc đầu, sắc mặt Chu Lang vẫn bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào.
Hách Thư Du muốn kết thúc cuộc tranh cãi: "Các thầy cô đều có lý cả. Vấn đề này rất quan trọng, tổ công tác của học viện sẽ đánh giá lại."
Nhưng Chu Lang lại không cho anh ta được toại nguyện: "Không sao, giáo sư Kỷ không tin tôi, vậy thì để giáo sư Kỷ làm tổ trưởng tổ giám sát tài chính đi."
Kỷ Tú Niên không lên tiếng, như thể điếc không sợ súng.
Hách Thư Du đứng dậy: "Được rồi, chuyện này để sau bàn lại."
Anh ta cảm thấy hơi đau đầu... Chẳng lẽ, Chu Lang và Kỷ Tú Niên thật sự có khúc mắc?
Cho nên mới đòi ở chung văn phòng với Kỷ Tú Niên, còn muốn nàng phụ trách kết nối với bên Nhạc Hằng.
Chu Lang mỉm cười, không cố chấp nữa.
Cuộc họp kết thúc, Chu Lang nghe một cuộc điện thoại nên ra ngoài hơi muộn. Đi được vài bước, cô vừa hay gặp Cao Khải Nhuế.
Cao Khải Nhuế cười với cô: "Viện phó Chu, tính cách của giáo sư Kỷ thì cô cũng biết rồi đấy, cô ấy trước nay nói chuyện đều thẳng thắn như vậy..."
Chu Lang dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô ta, mơ hồ nhớ ra... Cao Khải Nhuế là bạn cùng phòng đại học của Kỷ Tú Niên.
Cô ghét nhất là cái loại người hay đi đặt điều này: "Chủ nhiệm... Cao?"
Cao Khải Nhuế sững người: "Viện phó Chu, cứ gọi tên tôi là được rồi."
Nụ cười của Chu Lang càng thêm hiền hòa: "Chủ nhiệm Cao, công việc ở học viện nhiều, vất vả cho cô rồi. Chuyện của tôi, không phiền cô bận tâm."
Cô ta là cái thá gì.
Cũng dám xen vào chuyện của cô và Kỷ Tú Niên, lại còn muốn mượn tay cô để làm Kỷ Tú Niên bẽ mặt.
Chuyện giữa họ, chưa đến lượt người khác nhúng tay vào.
Cao Khải Nhuế mỉa mai người khác không phải ngày một ngày hai, người khác còn giữ chút lịch sự bề ngoài, nhưng Chu Lang lại chẳng phải là người khách sáo.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười: "Chuyện ở học viện quả là không ít."
Chu Lang thu hết những biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt cô ta vào mắt, rồi quay người bỏ đi, đuổi theo Kỷ Tú Niên cách đó không xa.
Kỷ Tú Niên đang tìm chìa khóa văn phòng thì bị người ta túm lấy khuỷu tay từ phía sau: "Giáo sư Kỷ, cô có thành kiến với tôi à?"
Kỷ Tú Niên đứng lại, cố gắng gỡ tay Chu Lang ra: "Không có."
Chu Lang không buông, ngược lại còn kéo nàng đến bên cửa sổ cuối hành lang: "Vậy là giáo sư Kỷ không tin tôi?"
Kỷ Tú Niên nhíu mày: "Tôi không có, cô nghĩ nhiều rồi."
Chu Lang nhìn chằm chằm vào nàng, càng lúc càng tiến lại gần: "Giáo sư Kỷ... tôi đang làm việc công, sao cô lại không hợp tác với tôi như vậy."
Kỷ Tú Niên đưa ngang cánh tay ra chặn trước người cô: "Bây giờ cũng là đang làm việc công sao?"
Chu Lang bắt lấy cánh tay nàng, cười khẽ một tiếng: "Kỷ Tú Niên."
Kỷ Tú Niên vốn định gỡ tay ra, nhưng khi nghe thấy cái tên của mình lần đầu tiên được cô gọi kể từ ngày gặp lại, nàng bỗng sững người.
Vừa ngước mắt lên đã là gương mặt gần trong gang tấc của Chu Lang.
Nàng... vẫn chưa có dịp nhìn kỹ dáng vẻ hiện tại của cô.
Khoảng cách gần đến mức Kỷ Tú Niên có thể thấy rõ hai nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cô, thấy đôi đồng tử đen láy vẫn trong veo như ngày nào, rõ ràng phản chiếu hình bóng của chính mình.
Biết rõ là nên đẩy Chu Lang ra, nhưng tay nàng đã bị giữ chặt không thể động đậy, tâm trí lại càng thêm rối bời. Kỷ Tú Niên cố chớp mắt mấy cái, rồi chỉ biết bất lực quay mặt đi.
Nhưng rồi, hành động của người kia dừng lại.
Ngay sau đó, Chu Lang cất tiếng cười: "Chủ nhiệm Cao, nghe lén người khác nói chuyện cảm giác thế nào?"
Kỷ Tú Niên giật mình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người đang đứng cách đó không xa.
Chu Lang buông tay Kỷ Tú Niên ra, quay người lại, nụ cười rạng rỡ, quyến rũ: "Là muốn nghe gì, hay muốn xem gì, hay là... muốn chụp cái gì đây?"
Ngón tay đang nắm chặt điện thoại của Cao Khải Nhuế siết lại, cô ta nặn ra một nụ cười: "Viện phó Chu đùa rồi, tôi về văn phòng lấy tài liệu thôi, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Viện phó Chu gật đầu: "Vậy à, thế chủ nhiệm Cao đi thong thả."
Cao Khải Nhuế quay người, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Chu Lang chẳng qua chỉ là có mấy đồng tiền bẩn, nói chuyện với mình mà vênh váo... Nhưng không sao, tình cũ gặp lại, không chừng ngày nào đó lại bén lửa. Trên mạng có hô hào đồng tính có thể kết hôn thì sao chứ, đặt vào thực tế, một giảng viên đại học mà ngoại tình... cô ta không tin Kỷ Tú Niên còn có thể trụ lại ở trường này!
Cao Khải Nhuế cười lạnh một tiếng.
Tốt nhất là hai người họ nên giấu cái đuôi cho kỹ, đợi cô ta phát hiện ra chút manh mối, sẽ có vô số cách để xử lý.
Bên kia, Chu Lang đứng bên cửa sổ nhìn xe của Cao Khải Nhuế rời đi: "Cô bạn cùng phòng đại học này của cô, chẳng ra làm sao cả."
Lòng bàn tay Kỷ Tú Niên đổ mồ hôi, nàng nhẹ lau vào vạt áo: "Viện phó Chu, sau này mong cô giữ lời lẽ cho đúng mực một chút."
Chu Lang cười: "Đúng mực? Xin lỗi, từ điển của tôi hình như không có hai chữ đó."
Sắc mặt Kỷ Tú Niên lạnh đi, nàng lách qua người cô rồi rời đi.
Lần này Chu Lang không cản nàng nữa.
.
Thoắt cái đã đến thứ Sáu.
Cả tuần này Kỷ Tú Niên bận rộn biên đạo cho câu lạc bộ của sinh viên, rất ít khi đến học viện, cũng không gặp Chu Lang.
Còn về chuyện kết nối công việc lần trước, vì nàng đã bày tỏ rõ ràng là không muốn, nên Hách Thư Du cũng không ép nàng nhận nữa.
Nàng không muốn gặp Chu Lang... Chu Lang của hiện tại khiến nàng cảm thấy quá xa lạ, mỗi một câu nói, mỗi một hành động, dường như chỉ là hứng khởi nhất thời, không thể nào nắm bắt được.
Mười giờ tối, Kỷ Tú Niên làm xong việc, quay lại học viện lấy tài liệu. Lúc đi ngang qua văn phòng viện trưởng, nàng thấy đèn bên trong vẫn còn sáng, loáng thoáng nghe thấy Hách Thư Du đang gọi điện thoại.
"Chu Lang, đừng có quậy nữa. Sao em cứ nhất quyết phải là Kỷ lão sư thế? Bây giờ mọi người đều đang chờ em gật đầu đây này."
"Anh tìm ai ư... Chuyện này thứ Hai anh sẽ trả lời em. Bây giờ vẫn chưa quyết định được giáo viên nào sẽ phụ trách..."
"Cái con nhỏ không có lương tâm này, em đang xem sư huynh mình là trò cười đấy à? Biết rõ anh mới đến đây không nhờ vả được ai, em còn cố tình gài anh phải không?"
Kỷ Tú Niên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nàng hiểu Chu Lang, tính tình tiểu thư, một khi đã tùy hứng thì rất cố chấp, chẳng ai làm gì được cô.
Nàng có ý muốn giúp Hách Thư Du một tay, nhưng quả thật không muốn tiếp xúc quá nhiều với Chu Lang.
Vì thế, nàng lặng lẽ rời đi.
Vào văn phòng lấy giáo trình xong, Kỷ Tú Niên đi xuống lầu, lại bắt gặp Hách Thư Du đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, dường như đang cố gắng thuyết phục một giảng viên nào đó nhận việc.
Có lẽ là không thuyết phục được đối phương, Hách Thư Du bất đắc dĩ cúp máy, vừa hay nhìn thấy Kỷ Tú Niên: "Kỷ lão sư, tôi có chuyện muốn nói với cô một chút."
"Vâng? Viện trưởng cứ nói."
"Tôi đã liên lạc được với vị chuyên gia mà lần trước tôi nói với cô rồi. Con trai nhà cô bây giờ sức khỏe tốt hơn chưa? Hôm nào tôi đưa hai mẹ con cùng qua đó."
"Thật sao ạ? Thật sự cảm ơn anh nhiều, để tôi mời anh một bữa cơm nhé."
"Không cần đâu, cô khách sáo làm gì."
"Không có đâu, tôi nói thật đấy."
Hách Thư Du có chút bất đắc dĩ: "Giáo sư Kỷ, tôi cũng nói thật mà, cô khách sáo quá rồi."
Anh ta và Kỷ Tú Niên quen nhau trong một hội thảo học thuật, lúc đó anh ta tiện tay giúp nàng đóng dấu một phần tài liệu. Gần đây anh ta chuyển đến Ninh Đại, nàng cũng đã giúp đỡ Hách Thư Du không ít việc.
Kỷ Tú Niên cười: "Không phải là khách sáo đâu."
Nàng là người có ý thức về ranh giới cá nhân rất mạnh, không thích xen vào chuyện của người khác, cũng không thích làm phiền người khác, đặc biệt ghét nợ ân tình. Người khác đối xử tệ với nàng thì thôi, nhưng đối tốt với nàng một phần, nàng lại muốn đáp lại mười phần.
Hách Thư Du xua tay: "Thôi, hôm khác lại nói. Cô về trước đi, cũng muộn rồi."
Kỷ Tú Niên gật đầu, vừa đi được vài bước lại dừng lại: "Viện trưởng vẫn chưa về sao?"
Vẻ mặt Hách Thư Du mệt mỏi, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cây tre, nụ cười ấm áp: "Tôi còn chút việc chưa xong, cô về trước đi."
Kỷ Tú Niên dừng bước.
Hách Thư Du đã vì chuyện của An Dương mà giúp nàng chạy vạy rất lâu... Nàng nợ anh ta một ân tình.
Biết rõ lúc này Hách Thư Du đang bận tối mắt tối mũi vì chuyện của tập đoàn Nhạc Hằng, đã thức đêm cả tuần liền, nàng không thể nào ngồi yên làm ngơ được.
Coi như là san sẻ áp lực cho anh ta, cũng coi như là trả lại ân tình.
"Viện trưởng Hách..."
Hách Thư Du quay đầu lại, thấy nàng vẫn còn đứng đó: "Ừ? Sao vậy?"
Kỷ Tú Niên nhìn ra màn đêm đặc quánh ngoài cửa sổ, nhẹ thở ra một hơi: "Bên phía viện phó Chu... để tôi phụ trách liên lạc, chuyện này cứ giao cho tôi đi."
Chu Lang con người này... dường như đã tính toán sẵn mọi thứ, đào sẵn một cái hố, chỉ đặc biệt chờ nàng nhảy vào.
Và nàng..không thể không nhảy.