Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 53

Sau hai câu chất vấn liên tiếp, Chu Lang không đợi Kỷ Tú Niên trả lời đã lạnh lùng tiễn khách: "Nếu không có chuyện gì khác, hôm nay chúng ta không cần nói chuyện nữa."

 

Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô mơ hồ có chút trào phúng, chỉ là không biết đang trào phúng người khác, hay là trào phúng chính mình.

 

Cô đã hỏi ra hai câu hỏi đó, nhưng lại hoàn toàn không muốn nghe câu trả lời từ miệng nàng.

 

Kỷ Tú Niên mím môi dưới.

 

... Họ là gì của nhau?

 

Bạn gái cũ, hay là đồng nghiệp hiện tại?

 

Huống hồ còn có những ngăn cách đến từ hai gia đình đang chắn ngang giữa họ.

 

Nàng quả thực không có bất cứ lập trường nào, cũng không có tư cách để đưa ra thỉnh cầu với cô.

 

Chu Lang xoay người đi, một bộ dạng không muốn nhìn nàng thêm một lần nào nữa.

 

Cô không muốn biến mình thành một con rối, mặc người vẫy tay thì đến, xua tay thì đi.

 

Cô vẫn không quay đầu lại, chỉ để ý thấy phía sau có tiếng bước chân, người đi qua đi lại.

 

Cũng không biết là ai đã ra ngoài, là ai đã bước vào.

 

Mãi cho đến khi Tiết Dĩ Ngưng khẽ thở dài một tiếng: "Bây giờ cậu, chắc khó xử lắm phải không?"

 

Chu Lang không trả lời câu hỏi của Tiết Dĩ Ngưng, giọng nói nghèn nghẹt: "Dĩ Ngưng, sao cậu lại vào đây?"

 

"Nhạc Thành gọi mình qua. Anh ấy nghe được các cậu đang nói gì, sợ cậu tâm trạng không tốt, nên nhờ mình qua nói chuyện với cậu một lát."

 

"Mình không sao."

 

Tiết Dĩ Ngưng bước tới, cầm lấy tập tài liệu trên bàn: "Vậy mấy tập văn kiện này, mình cầm đi nhé?"

 

"Chờ đã," Chu Lang đột nhiên xoay người, một tay đè lại, hai giây sau mới phản ứng, "Cậu gài mình đấy à?"

 

Tiết Dĩ Ngưng nhìn cô, không nói gì.

 

Ánh mắt trong trẻo, trầm tĩnh, như đang âm thầm xem xét.

 

Chu Lang buông tay ra: "Cậu ra ngoài đi... để mình nghĩ lại đã."

 

.

 

Nước mưa theo mái hiên chảy xuống, tí tách, tí tách.

 

Kỷ Tú Niên không mang ô, nàng đi dưới mái hiên để tránh mưa. Chiếc áo khoác màu xanh đen bị những giọt nước rơi xuống làm ướt một mảng, nhưng nàng dường như không hề hay biết, đôi mày thanh tú vẫn luôn nhíu chặt.

 

Nàng vừa mới đến trường một chuyến, giao lại một vài công việc cần gấp cho Phương Tầm, dặn dò cô nàng tận dụng thời gian nghỉ lễ để hoàn thành công tác nghiệm thu một đề tài. Rốt cuộc thì kỳ nghỉ đông này, nàng e rằng sẽ không có thời gian rảnh rỗi nữa.

 

Xe bị hỏng giữa đường. Kỷ Tú Niên đã gọi công ty cứu hộ đến kéo xe, quãng đường còn lại không xa, nhưng lại khó bắt xe, nên nàng đi bộ thẳng đến bệnh viện.

 

Nàng đi không nhanh.

 

Rất nhanh, không chỉ vai trái bị ướt, mà cả lọn tóc dài buông trên vai cũng ướt đẫm nước mưa, khẽ đung đưa theo từng bước chân.

 

Nàng hoàn toàn không để ý có một chiếc xe đang đi theo phía sau, không gần không xa.

 

Trên xe, đài phát thanh đang mở, một bài hát nổi tiếng vang lên, ca sĩ khàn giọng hát tình ca, rồi nhanh chóng chuyển sang giờ quảng cáo.

 

Chu Lang tắt đài, hạ cửa kính xe xuống.

 

Rất nhanh, gió lạnh đã thổi tan đi hơi ấm trong xe.

 

Cô đeo tai nghe Bluetooth, một bên điều khiển tốc độ xe, một bên nói chuyện: "Tống Kỳ bây giờ cũng đang bị điều tra à?"

 

Đầu dây bên kia, Tiết Dĩ Ngưng lật giở trang giấy: "Ừm, cho nên tạm thời không hỏi được tình hình nhà họ Kỷ... mình sẽ cho người đi hỏi thêm. Mình vừa xem lại ghi chép trước đây của Tống Kỳ, Kỷ Trường Hoành từ năm ngoái đã bắt đầu thường xuyên đến bệnh viện."

 

"Không cần đâu, mình đại khái đoán được rồi."

 

Kỷ Tú Niên đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm mình.

 

Ngày hôm qua, cô không phải là không nghe được nửa câu nói bị mình cắt ngang. Giờ phút này, ngẩng đầu nhìn bệnh viện trước mắt, cộng thêm việc Tống Kỳ trước đây từng nhắc đến Kỷ Trường Hoành đến bệnh viện thăm cha già... chẳng cần suy nghĩ nhiều, đáp án đã hiện ra rõ mồn một.

 

Cúp điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời một màu xám xịt.

 

Kéo cửa kính xe lên, quay đầu xe.

 

...

 

Giang Úy lắc đầu: "Em thật sự đi tìm cái người kia, cái gì của em ấy..."

 

Mấy chữ "bạn gái cũ", anh trước nay vẫn không nói ra được. Là một người đàn ông thẳng tưng, biết nói sao đây... anh vẫn cần phải vượt qua rào cản nhận thức của chính mình.

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Gặp rồi. Cũng nói được vài câu."

 

Giang Úy đoán được đối phương sẽ không đồng ý, anh vỗ vỗ vai nàng: "Nếu miễn cưỡng... thì thôi đừng đi nữa."

 

Chưa từng nghe ai chia tay rồi lại đi cầu xin bạn gái cũ ... Huống hồ Kỷ Trường Hoành trước đây còn làm ra những chuyện thất đức như vậy. Dù lần này chỉ là xin đối phương tạm hoãn việc nộp tài liệu, cũng đừng mong người ta sẽ đồng ý. Đổi lại là anh, không xé xác Kỷ Trường Hoành ra đã là may lắm rồi.

 

Nghĩ thôi cũng biết, Kỷ Tú Niên đi tìm người ta, chắc chắn là sẽ bị khinh bỉ.

 

Kỷ Tú Niên không tỏ ý kiến, "ừm" một tiếng.

 

Đợi bác sĩ ra, nàng lập tức đứng dậy: "Bác sĩ, ông nội tôi..."

 

Bác sĩ lắc đầu: "Chuẩn bị tâm lý đi."

 

Giang Úy chau mày: "Không phải nói phẫu thuật rất thuận lợi sao?"

 

Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: "Đúng là rất thuận lợi, nhưng ông cụ tuổi đã cao, cơ thể người ta cũng giống như một cỗ máy, vận hành lâu ngày cũng có hao mòn. Gan của ông đã xơ cứng đến giai đoạn cuối, giống như linh kiện bị mài mòn, hỏng rồi... Thôi được, lát nữa bệnh nhân tỉnh, vào nói chuyện với ông ấy đi, chắc hai hôm nay người khó chịu, tinh thần cũng không tốt."

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu: "Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi."

 

Đến 11 giờ đêm, y tá nói có thể vào được.

 

Người trên giường bệnh đã tỉnh, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trên người cắm mấy ống dài màu trắng. Ông còn cố gắng nở một nụ cười với nàng, nhìn nàng, nhìn Giang Úy, rồi lại nhìn qua sau lưng họ, như đang tìm kiếm ai đó.

 

Ngoài dự đoán, nhưng lại như trong dự đoán, không có ai cả.

 

Đôi mắt vẩn đục đã chịu sự mài giũa của năm tháng dường như dâng lên một tầng nước, bao phủ một nỗi mất mát sâu sắc và sự ngơ ngác khó hiểu.

 

Rất nhanh, ánh mắt lại quay về phía Kỷ Tú Niên, kìm nén, khẽ gật đầu với nàng.

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu, hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc, ngồi xuống bên giường bệnh: "Ông thấy trong người thế nào ạ?"

 

Lão tiên sinh không nói gì, đôi mắt cong lên một chút, ra hiệu với nàng, vẫn ổn.

 

Ông là một vị giáo sư già có phong thái học giả, luôn ôn hòa điềm tĩnh, đối xử với người khác lịch sự, nhã nhặn, không bao giờ dễ dàng than khổ.

 

Nhưng thân thể gầy rộc đi nhanh chóng vì bệnh tật này đã nói lên tất cả.

 

"An Dương lúc sớm có đến, đã nói chuyện với ông chưa?"

 

Lão tiên sinh lại chớp mắt, ý nói đã gặp rồi, cũng đã nói chuyện rồi.

 

Kỷ Tú Niên nhất thời không còn lời nào để nói, chỉ có thể nắm lấy tay ông như để an ủi, nhìn ông vì tác dụng của thuốc mà gần như lơ mơ sắp ngủ, nhưng cứ cách mười mấy giây lại mở mắt ra một chút, cố gắng phân biệt người đang ở trước giường bệnh rốt cuộc là ai.

 

Mỗi lần mở mắt ra vài giây đều mờ mịt, hoảng hốt, rồi lại nhanh chóng tràn đầy mất mát mà nhắm lại.

 

Rõ ràng đã mệt mỏi đến cực điểm, thậm chí mơ hồ biết rằng có lẽ chỉ là vô ích.

 

Đợi y tá vào kiểm tra phòng, Kỷ Tú Niên xoay người đi ra ngoài.

 

Ban đầu bước chân còn chậm, sau đó càng lúc càng nhanh.

 

"Niên Niên!"

 

Giang Úy vài giây sau mới để ý, lập tức đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng lưng vội vã của nàng trên hành lang. Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng gọi của anh vang vọng khắp hành lang, thu hút ánh nhìn của những người khác.

 

Anh không thể lớn tiếng ồn ào, mà bên này phòng bệnh lại không thể không có người ở lại chăm sóc, nên không đuổi theo nữa.

 

Giang Úy thở dài một hơi, đứng tại chỗ.

 

Điện thoại gọi đi, Kỷ Tú Niên không nghe máy, anh đành phải nhắn tin qua: Yên tâm đi, có anh ở đây trông giúp em rồi.

 

Một lúc sau không có hồi âm, anh lại nhắn: Em đừng chạy lung tung, có nghe không hả?

 

.

 

Công tác quyết toán cuối năm gần như đã xong, công ty đã sớm bước vào giai đoạn đếm ngược nghỉ lễ.

 

Chu Lang liên tục mấy ngày không ngủ được bao nhiêu, Tiết Dĩ Ngưng đã mách lẻo với mẹ cô, bị mẹ lôi từ công ty ra, cuối cùng kết thúc màn cằn nhằn của mẹ bằng lời thề son sắt nhất định sẽ đi ngủ trước 10 giờ tối.

 

Để tránh bị "tra tấn" liên tục, cô không về nhà, mà ở lại căn hộ của mình.

 

Cửa sổ mở hé một nửa, trong phòng không bật máy sưởi, lạnh như băng. Điện thoại sớm đã hết pin tắt nguồn, đang cắm sạc trên giường. Cô không để ý đến thời gian, nằm thẳng xuống giường.

 

Vốn tưởng sẽ không ngủ được, lại bất giác thiếp đi.

 

Nhưng không bao lâu sau, cô bị đánh thức.

 

Điện thoại không biết từ lúc nào đã đầy pin, tự khởi động lại, trước khi ngủ cô đã quên bật chế độ im lặng.

 

Mười hai giờ rưỡi.

 

Cơn giận của cô bốc lên ngùn ngụt, giọng điệu không tốt, hai mắt cay xè, không nhìn rõ tên trên màn hình: "Ai đấy?"

 

"Là tôi."

 

Qua dòng điện, giọng nói của người kia dường như cũng có thêm vài phần khàn khàn kỳ lạ, ẩn chứa một sự an hòa khác thường.

 

Bên tai Chu Lang như bị kim châm một cái, cơn buồn ngủ tan biến, cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô bật đèn, đưa tay day day mắt, trong giọng nói vẫn còn vương lại sự ngái ngủ nồng đậm: "Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì?"

 

"Về chuyện ban ngày..." Giọng nói trong điện thoại trong trẻo, nhưng lại ngập ngừng vì do dự, "Tôi muốn thỉnh cầu cô một lần nữa."

 

Giọng Chu Lang nhàn nhạt: "Thỉnh cầu tôi?"

 

"Tôi cầu xin cô."

 

Trong điện thoại đột nhiên im bặt, dường như đến cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe rõ.

 

Giọng Chu Lang lạnh như băng: "Cô lấy cái gì để cầu xin tôi?"

 

"Cô muốn tôi cầu xin cô thế nào, hoặc là... lấy cái gì để cầu xin cô?"

 

"...Cô hỏi tôi?"

 

Chu Lang suýt nữa bị tức đến bật cười.

 

Nàng nói cầu xin cô, bây giờ lại ném vấn đề ngược lại cho cô.

 

Giọng nói của cô càng thêm không tốt: "Cô có thể có cái gì? Tôi thấy giáo sư Kỷ bao nhiêu năm nay chỉ làm giáo viên trong trường, chắc cũng không có bao nhiêu tiền đâu. Mà, đương nhiên, tôi thì cái gì cũng không thiếu, thứ không thiếu nhất chính là tiền."

 

"Có thể có cái gì..." Kỷ Tú Niên ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng nói rất nhẹ, "Cái gì cũng được."

 

"Cái gì cũng được?"

 

Cơn giận của Chu Lang càng tăng lên, cô khẽ lặp lại lời nàng.

 

Trước đây cô đã hy vọng biết bao nàng có thể cúi đầu với cô một lần, nhưng bây giờ thật sự như vậy... ngược lại chỉ khiến cô tức giận.

 

Lúc họ còn ở bên nhau... cô khi nào đã bắt Kỷ Tú Niên phải nói với cô một tiếng "cầu xin"? Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nàng liếc mắt một cái, cô đều sẽ hiểu.

 

Chu Lang cười lạnh: "Được thôi, vậy bây giờ cô đến nhà tôi đi. Địa chỉ cô biết rồi đấy."

 

Nói xong, cô lập tức ngắt máy.

 

Cơn tức giận vô danh nghẹn trong lòng không có chỗ nào để trút, đứng bên cửa sổ hóng gió lạnh một lúc cũng không nguôi.

 

Ngoài cửa sổ vẫn còn đang mưa.

 

Cơn mưa đêm đông tĩnh lặng và cô quạnh, tiếng rơi xuống đất lọt vào tai rất nhỏ.

 

Trong tủ lạnh còn lại bốn năm lon bia lạnh.

 

Cô lấy ra, ngồi trên bệ cửa sổ, mở một lon, uống một hơi hơn nửa.

 

Thật ra cô chẳng thích uống bia chút nào.

 

Vẫn là thói quen xấu được hình thành từ trước kia... lúc mới chia tay.

 

Uống vội nửa lon bia, tâm trạng bình tĩnh lại không ít, nhưng cơn buồn ngủ thì hoàn toàn biến mất. Cô ngồi trên sô pha xem TV.

 

Một bộ phim truyền hình đêm khuya nhàm chán, rất nhanh đã khiến cô buồn ngủ.

 

Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức cô.

 

Kỷ Tú Niên đứng ngoài cửa, đã đợi mười phút.

 

Nàng đặt chiếc ô sang một bên, vuốt lại lọn tóc ướt sũng, đảm bảo giày của mình sẽ không để lại vết nước làm bẩn sàn nhà rồi mới bấm chuông cửa.

 

Hai phút sau, cửa mở.

 

Chỉ mở hé một nửa, Chu Lang đứng sau cánh cửa.

 

Trong phòng khách không bật đèn, ánh sáng từ TV trắng bệch, lạnh lẽo, như ánh huỳnh quang, bao phủ lấy thân ảnh của họ, tựa như một hòn đảo cách biệt với thế gian, yên tĩnh, cô độc.

 

Chu Lang vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

 

Suýt chút nữa đã quên mình vừa nói gì, câu "sao cô lại đến đây" nói được nửa chừng, đã gắng gượng nuốt lại.

 

Chỉ lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác vẫn còn ướt sũng và lọn tóc dường như không còn nhỏ nước nữa, vài giây sau mới mở miệng: "Cô đến muộn rồi."

Bình Luận (0)
Comment