Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 68

Người qua kẻ lại, ồn ào, náo nhiệt.

 

Chu Lang vùi mặt vào mái tóc nàng, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, không nhịn được oán giận bên tai nàng: "Chị gầy quá, eo cũng nhỏ."

 

Quả thực một tay cô cũng có thể ôm trọn được.

 

Họ ôm nhau thật chặt, chặt đến mức có thể cảm nhận được đường cong phập phồng của cơ thể đối phương, có thể cảm nhận được... cảm giác mềm mại áp sát vào nhau.

 

Kỷ Tú Niên có chút không dám nhìn thẳng vào cô, vành tai đỏ ửng: "Ừm... chuyến bay của em..."

 

"Đổi rồi, tối mai mới đi."

 

"Ừm... chúng ta ra ngoài trước nhé?"

 

"Được."

 

Chu Lang có chút không nỡ buông tay, nhìn vành tai đỏ ửng của nàng.

 

Thật là, bất kể là khi nào, nàng vẫn dễ dàng ngượng ngùng như vậy.

 

Cô xoay người, tay trái kéo vali, Kỷ Tú Niên đi bên phải cô.

 

Tay họ tự nhiên buông thõng, không ai chủ động nắm lấy tay ai, chạm vào nhau rồi lại tách ra, rồi lại như có một lực hút kỳ diệu nào đó, lại một lần nữa chạm vào nhau, qua lại v**t v* hai cái, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, rồi níu lấy nhau.

 

Giống như hai trái tim tự nhiên mà đến gần.

 

Tim Kỷ Tú Niên đập nhanh hơn một chút, nàng cụp hàng mi xuống, nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau.

 

Không cần một câu trả lời để xác nhận.

 

Ngoài sân bay, một chiếc xe hơi dài màu đen đã đỗ bên đường.

 

Giang Úy dụi điếu thuốc, vẻ mặt âm u khó hiểu, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau của họ. Anh tiến lên một bước nhận lấy vali, đặt vào cốp xe, rồi buông một câu: "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

 

Chu Lang như cầu cứu liếc nhìn Kỷ Tú Niên một cái: "Anh trai của chị..."

 

Kỷ Tú Niên mở cửa xe, ra hiệu cô lên trước: "Anh ấy đưa chị đến đây."

 

Khi đó, nàng chạy chưa được bao xa đã bị Giang Úy đuổi kịp. Anh đưa nàng đi cáp treo xuống núi, dưới chân núi không bắt được xe, liền lái xe đưa nàng thẳng đến đây.

 

Lên xe, Kỷ Tú Niên hỏi: "Anh, An Dương và A Lan đâu?"

 

"Anh nhờ một người bạn đi đón chúng nó rồi, lát nữa sẽ đưa thẳng đến nhà hàng."

 

Khi đó, anh vội vàng đuổi theo nàng, cũng không lo được cho hai cậu nhóc, dặn dò một câu rồi đi ngay.

 

Kỷ Tú Niên yên tâm hơn, ngả người vào ghế.

 

Ánh mắt liếc sang bên trái, vừa hay đối diện với ánh mắt mỉm cười của Chu Lang đang nhìn nàng. Khóe môi nàng cũng cong lên, một đôi mắt đẹp chứa đựng cảnh xuân hòa thuận, ấm áp, động lòng người.

 

E dè vì có Giang Úy ở đó, suốt đường đi Chu Lang không nói gì, chỉ nắm lấy tay Kỷ Tú Niên, lúc có lúc không mà mân mê.

 

Từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay rồi lại đến mu bàn tay, nhẹ nhàng lướt qua.

 

Có lúc nắm một cái, có lúc véo một cái, có lúc lại siết chặt trong lòng bàn tay.

 

Giống như đang chơi một món đồ chơi thú vị nào đó.

 

Kỷ Tú Niên không chịu nổi, ghé vào tai cô nói: "Nhột... đừng quậy nữa."

 

Chu Lang quay đầu đi, gò má vừa hay cọ qua môi nàng, cũng hạ giọng: "Xem như chị đã chủ động, bây giờ nghe lời chị vậy."

 

Kỷ Tú Niên mím môi dưới.

 

Tê tê, ngứa ngáy.

 

Ánh mắt có chút ý tứ oán trách.

 

Chu Lang thật sự giống hệt như trước kia... vẫn rất không nói lý lẽ.

 

Giang Úy qua gương chiếu hậu nhìn thấy rất rõ.

 

Phi... cái mùi chua loét của tình yêu này.

 

Đến được nhà hàng đã đặt trước, An Dương và em họ đã đợi sẵn.

 

An Dương há miệng, nhưng một câu cũng không thốt ra được.

 

Chết tiệt... rốt cuộc nên xưng hô như nào đây.

 

Giang Úy vỗ vai cậu một cái: "Đứng ngẩn ra đó làm gì, vào ăn cơm đi."

 

Chu Lang cũng có chút xấu hổ, liếc nhìn Kỷ Tú Niên một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Ăn cơm gần xong, Giang Úy đuổi hai đứa nhỏ sang khu trò chơi điện tử bên cạnh chơi, bày ra một bộ dạng muốn nói chuyện chính sự.

 

Kỷ Tú Niên: "Anh, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ."

 

Đừng có dùng ánh mắt huấn luyện tân binh mà nhìn chằm chằm họ nữa.

 

Giang Úy xem xét hai người họ: "Hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ."

 

Chu Lang: "Thật ra cũng còn được mà..."

 

Giang Úy: "..."

 

Kỷ Tú Niên kéo tay áo Chu Lang, "phụt" một tiếng bật cười.

 

Giang Úy tức giận: "Còn không biết xấu hổ nói không nhỏ, tuổi này rồi, con người ta đã đi học cả rồi."

 

Chu Lang gật đầu: "Vâng vâng, anh trai nói đúng."

 

Cô xem như đã nhìn ra rồi, anh Giang đây là đang nhìn cô không vừa mắt, lúc nào cũng phải tìm cách bắt bẻ.

 

Giang Úy: "...Ai là anh trai của cô?!"

 

Thật biết thuận nước đẩy thuyền, còn chưa kết hôn đã muốn chiếm tiện nghi trên miệng rồi à?!

 

Kỷ Tú Niên bất đắc dĩ: "Anh!"

 

Giang Úy hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Được rồi, quay lại chuyện chính. Hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã bỏ lỡ bao nhiêu năm như vậy, bây giờ lại đến với nhau. Anh không biết hai đứa có suy nghĩ đủ thấu đáo hay không, nhưng nếu đã quyết định ở bên nhau, thì đừng có giống như trẻ con nữa, lúc thì hòa hảo, lúc thì chia tay. Anh hy vọng các em có thể có một kế hoạch lâu dài."

 

Chu Lang cũng thu lại nụ cười: "Đề án hôn nhân đồng giới trong nước chắc còn phải mất một đến hai năm nữa mới có thể thông qua, trước lúc đó..."

 

Giang Úy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất kỳ diệu.

 

Anh chỉ bảo họ suy nghĩ cẩn thận, cô đã nhắc đến chuyện kết hôn rồi. Nghe mà tức chết đi được, bắp cải nạm kim cương nhà mình bị cô ta trộm mất rồi!

 

"Không được, anh không đồng ý các em ra nước ngoài kết hôn."

 

"Vậy anh hy vọng chúng em thế nào ạ?"

 

"Ai là anh của cô..." Giang Úy bất mãn gào lên một câu, "Hơn nữa, bàn chuyện cưới hỏi là đại sự, cứ từ từ thôi."

 

Đây là người em gái duy nhất, cũng là người em gái anh thương yêu nhất. Trước kia anh ở trong quân đội không chăm sóc được cho nàng, bây giờ anh phải trông chừng nàng cho kỹ, ai cũng đừng hòng bạc đãi nàng, bắt nạt nàng.

 

Chu Lang cười nhìn Giang Uý: "Anh nói đúng, chúng em đã xa cách nhiều năm như vậy, tính cách và thói quen sinh hoạt của nhau đều đã có sự thay đổi, đương nhiên phải chậm rãi, từng bước một thôi. Tuần tự mà tiến."

 

Kỷ Tú Niên có chút kinh ngạc nhìn sang.

 

Chu Lang là người nóng tính, lời này không giống như cô có thể nói ra được.

 

Chu Lang chỉ cười với nàng, không giải thích.

 

Giang Úy "ừ" một tiếng: "Cô hiểu là tốt nhất."

 

Ăn tối xong đi ra ngoài, Giang Úy nói với Chu Lang: "Trước tiên đưa cô về nhà."

 

Ánh mắt Chu Lang lướt qua người Kỷ Tú Niên một vòng rồi lại thu về: "Vâng."

 

Đến được nhà họ Chu, Giang Úy xuống xe lấy vali ra, liền thấy hai người họ đang đứng nói chuyện dưới ánh đèn đường.

 

Rõ ràng là người đã hơn ba mươi tuổi, mà còn giống như mấy cô bé mười mấy tuổi nắm tay nhau, lắc qua lắc lại, ai cũng không chịu buông tay trước.

 

Giang Uý cười khẩy một tiếng.

 

Thật ra tối nay nói nhiều như vậy, ngoài việc đưa ra kiến nghị, vẫn là để dọa dọa họ... Anh lại không phải là người cổ hủ, làm gì có chuyện quản nhiều như vậy. Chỉ là cố ý muốn dọa nạt con bé nhà họ Chu này một chút, để cô ta đối với Niên Niên thái độ thận trọng hơn một chút, không dám quá tùy tiện.

 

Chu Lang nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn, liếc sang bên cạnh một cái, khẽ nói: "Anh trai của chị tối nay chắc chắn là cố ý."

 

Kỷ Tú Niên mỉm cười nhìn cô, sóng mắt dịu dàng như gió xuân tháng Ba, giọng nói cũng trong trẻo, an hòa: "Ừm, lát nữa về chị sẽ dỗ anh ấy. Em đừng tức giận nhé."

 

Chu Lang kéo tay nàng lắc lắc: "Em không tức giận đâu. Em vui lắm."

 

Vui đến không chịu được, chỉ thiếu điều đốt pháo hoa ăn mừng thôi!

 

"Cũng không còn sớm nữa, em vào trước đi?"

 

"Ừm... ôm một cái rồi đi."

 

Cô ghì chặt, lại một lần nữa ôm lấy nàng.

 

Động tác lại rất nhẹ, vô cùng mềm mại, cẩn thận, giống như đang ôm lấy một món trân bảo vừa tìm lại được.

 

"Eo thật sự nhỏ quá... chỗ khác có gầy đi không?"

 

"Ừm... chỗ nào?"

 

"Có thời gian em sẽ tự mình kiểm tra..."

 

Kỷ Tú Niên đỏ mặt, nhưng vẫn "ừm" một tiếng.

 

Chu Lang ép mình buông tay ra, nhận lấy vali từ tay Giang Úy: "Cảm ơn anh trai!"

 

Giang Úy: "Đã nói là đừng gọi tôi là anh trai nữa mà!"

 

Chu Lang kéo vali đi về phía trước: "Tạm biệt anh trai, chúc anh trai ngủ ngon!"

 

Giang Úy: "..."

 

Người này sao lại thế nhỉ!

 

Vẻ mặt anh thay đổi, kéo Kỷ Tú Niên lên xe: "Cô ta cũng lắm lời thật đấy. Đây là bây giờ, chứ nếu là hồi trẻ, anh chắc chắn sẽ không yên tâm giao em cho cô ta đâu."

 

Kỷ Tú Niên biết anh bây giờ chỉ là không có việc gì tìm việc, cố ý bắt bẻ, cũng không để ý đến anh, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong cong chưa từng hạ xuống, một mạch về đến nhà.

 

Đưa nàng về đến nhà, An Dương nói muốn đi chơi game cùng em họ, ngồi lì trên xe không chịu xuống.

 

Chỉ có hai người lớn đứng bên đường trò chuyện.

 

Giang Úy vẫn không yên tâm dặn dò nàng: "Anh biết... tối nay anh nói chuyện không được dễ nghe cho lắm. Nhưng mà anh cũng là nghiêm túc đấy, mười sáu năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, đừng nói là mười sáu năm, mười sáu tháng người ta cũng có thể thay da đổi thịt rồi. Chuyện yêu đương này của em phải từ từ thôi, không cần nóng vội, biết không?"

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Em biết... anh cứ yên tâm đi."

 

Giang Úy nói rất có lý, hơn nữa trên bàn cơm Chu Lang cũng nói, muốn tuần tự mà tiến.

 

Còn nàng, thật ra là một người tùy cơ ứng biến, nhanh cũng được, chậm cũng được, đều không để tâm.

 

Chỉ cần người đó là Lang Lang là đủ rồi.

 

Đợi Giang Úy lái xe đi rồi, Kỷ Tú Niên xoay người về nhà.

 

Mỗi bước đi đều bồng bềnh, như đang bước trên mây, mơ hồ và khó nắm bắt, chẳng thể tìm được điểm tựa vững vàng.

 

Trước khi đi tắm, nàng cố ý bật chuông điện thoại lên. Tắm được nửa chừng nghe thấy tiếng chuông reo, vội vàng khoác khăn tắm chạy ra, không ngờ lại là điện thoại của một công ty bảo hiểm.

 

Nàng cúp điện thoại, cho công ty bảo hiểm này vào danh sách đen.

 

Lại mở ứng dụng trò chuyện ra mới thấy một chuỗi tin nhắn.

 

"Về đến nhà chưa?"

 

"Sao không nói gì thế?"

 

"...Chị sẽ không phát hiện ra trước đây em đã xóa chị rồi chứ?"

 

Kỷ Tú Niên lúc này mới biết, thì ra người chủ động xóa kết bạn đi lặng lẽ thêm lại, về phía mình sẽ không có bất cứ thông báo nào cả.

 

"Trước đây là em sai rồi... chị giận à?"

 

"Đừng giận mà Niên Niên."

 

Kéo xuống dưới là rất nhiều biểu cảm.

 

Liên tiếp gửi mười hai tin nhắn.

 

Kỷ Tú Niên không nhịn được cười, cô ấy vẫn nóng vội như trước kia, cũng không biết người tối nay nói muốn tuần tự mà tiến là ai nữa.

 

Nàng lau tay vào áo choàng tắm: "Vừa mới tắm xong."

 

Bên kia hiển thị đối phương đang nhập...

 

Rất lâu, rất lâu, lại không có một tin nhắn mới nào hiện ra.

 

Một lúc lâu sau mới có một tin nhắn: "Ngủ ngon."

 

Kỷ Tú Niên cũng trả lời lại, ngủ ngon.

 

Không bao lâu sau, tin nhắn lại gửi đến: "Ngủ rồi à?"

 

Nàng vừa mới sấy khô tóc: "Chưa ngủ."

 

Điện thoại cuối cùng cũng gọi đến.

 

Kỷ Tú Niên bấm nút nhận, không nói gì.

 

Giọng nói bên kia vô cùng cẩn thận: "Còn giận sao?"

 

Kỷ Tú Niên nén cười: "Em nói xem?"

 

Dường như không thể nói là giận được, chắc là kinh ngạc nhiều hơn. Nàng chưa từng nghĩ tới, Chu Lang thế mà lại chủ động xóa nàng.

 

"Đừng giận mà, Niên Niên... đừng giận nữa nhé."

 

"Ừm. Không giận."

 

Kỷ Tú Niên nằm xuống giường, điện thoại đặt bên tai, nàng vẫn lựa chọn đeo tai nghe.

 

Như vậy bên tai tất cả đều là giọng nói của cô, trái tim cũng được lấp đầy.

 

Thật kỳ lạ... họ đã xa cách lâu như vậy, chỉ là bây giờ cô vừa nói chuyện, nàng đã cảm thấy thật thân thiết.

 

Dường như những tháng năm xa cách chưa từng tồn tại, phảng phất vẫn là đêm của mười mấy năm về trước, họ nằm trên giường trong ký túc xá, chui vào trong chăn nhỏ giọng gọi điện thoại, hẹn ngày mai gặp lại.

 

"Ngày mai gặp lại nhé, chị đi ngủ sớm đi."

 

"Đi đâu?"

 

"Ngày mai sẽ nói cho chị biết."

 

"Vậy được rồi."

 

Không đợi nàng nói gì, Chu Lang đã nói muốn cúp máy.

 

Kỷ Tú Niên không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

 

Trong lòng có một cảm giác buồn bã, mất mát... sao lại cúp máy nhanh như vậy, không có gì khác muốn nói với nàng sao.

 

Trước đây, họ đều đeo tai nghe nói chuyện đến nửa đêm, thậm chí bất tri bất giác ngủ thiếp đi...

 

Đêm nay ngủ không được ngon lắm.

 

Luôn nằm mơ, giấc mơ cũng rất lộn xộn, lúc thì là buổi tối Chu Lang ở sân bay ôm lấy nàng nói eo nhỏ quá, lúc lại là dáng vẻ họ trộm hôn nhau ở trường học trước đây... làm nàng không phân biệt được hôm nay là ngày nào.

 

Sáng sớm vừa mới ngủ được một chút, ánh nắng chiếu vào, đồng hồ sinh học làm nàng theo bản năng tỉnh lại.

 

Lúc này điện thoại reo lên, nàng bấm nút nhận, cả người vẫn còn ngơ ngác: "Alo... Lang Lang..."

 

"Dậy rồi à?"

 

"Ưm... đi đâu?"

 

"Đi ăn cơm chứ sao, ngày đầu tiên hẹn hò."

 

"Được..."

 

Hẹn hò?

 

Hôm qua đâu có nói đâu?

 

Kỷ Tú Niên đột nhiên tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy, còn định hỏi lại thêm chút gì đó.

 

Đầu dây bên kia đã gà bay chó sủa lên, mơ hồ truyền đến giọng của Chu Lang, mẹ, con mặc váy này đẹp không, hay là mặc quần thì tốt hơn?

 

Nàng nghe thấy tiếng nói, không khỏi mỉm cười.

 

Tủ quần áo kéo ra, nàng cũng nhìn chằm chằm vào quần áo mà đắn đo.

 

Còn chưa thay quần áo xong, lại bị điện thoại thúc giục hai ba lần.

 

Cuối cùng lựa chọn mặc một chiếc áo voan màu vàng nhạt phối với chân váy màu xanh lục nhạt. Màu sắc của chân váy giống hệt như màu của lá non, là màu sắc thuộc về mùa xuân.

 

Nàng vốn còn định tết tóc, nhưng bị thúc giục đến nỗi chỉ kịp trang điểm nhẹ. Lớp nền đánh rất mỏng, lông mi chỉ kẹp nhẹ một chút, son môi phủ thêm một lớp son bóng, trông sáng lấp lánh, như thể chuyên môn đợi người ta đến hôn vậy.

 

Chỉ có vài phút như vậy, điện thoại lại đến một cuộc nữa.

 

Kỷ Tú Niên muốn cười, sao còn giống như trước kia thế này... thật là nóng tính.

 

Nửa giờ sau, nàng đến nơi hẹn, một con đường ven hồ xanh mướt.

 

Nàng thấy Chu Lang mặc một chiếc váy màu sáng, đứng bên cạnh bồn hoa, ngay dưới ánh nắng sớm mai, mỉm cười nhìn nàng.

 

Đợi nàng đến gần, Chu Lang cười mở lời: "Xin chào, em là Chu Lang."

 

Kỷ Tú Niên ngây người: "Sao?"

 

"Lần đầu gặp mặt, không tự giới thiệu một chút sao?"

 

"...Ừm, được."

 

"Xin chào... chị là Kỷ Tú Niên."

 

Đại khái đã hiểu ý của cô, rốt cuộc tối qua nàng và Giang Úy đã hứa, sẽ 'tuần tự mà tiến', bây giờ chính là phải làm như họ vừa mới quen biết.

 

Họ sóng vai đi dạo trên con đường xanh mướt buổi sớm.

 

Mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, ánh nắng từ sau tầng mây dâng lên.

 

Chu Lang nói: "Chị làm một bài tự giới thiệu chi tiết đi? Tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp, sở thích."

 

Kỷ Tú Niên cười lắc đầu, trong ánh mắt là sự dung túng và sủng nịch bất đắc dĩ: "Thôi được rồi..."

 

"Kỷ Tú Niên, giới tính nữ, tuổi tác... lớn hơn em một tuổi. Nghề nghiệp là giáo viên, sở thích là khiêu vũ và dương cầm."

 

Khô khan... thật là kỳ quái.

 

"Được rồi, đến lượt em rồi."

 

Chu Lang đi giật lùi, đối diện với nàng: "Chu Lang, giới tính nữ, tuổi tác nhỏ hơn chị một tuổi, nghề nghiệp là thừa kế gia sản, sở thích là..."

 

"Là gì?"

 

Chu Lang nắm lấy tay nàng, giọng điệu vui vẻ: "Sở thích là... Kỷ Tú Niên!"

 

"...Hửm?"

 

"Sở thích là chị đó, đồ ngốc!"

 

Chu Lang cười, trong mắt toàn là ánh sáng tinh ranh, linh động. Cô buông tay ra, cúi người ôm một bó hoa tươi từ bồn hoa ven đường ra, cũng không biết là đã giấu ở đây từ lúc nào.

 

Cô ôm đến trước mặt nàng: "Tặng cho bạn gái của em!"

 

Cô cười lớn, làm cho chút khoảng cách như ẩn như hiện cuối cùng giữa họ cũng biến mất.

 

Kỷ Tú Niên không nhịn được cười thành tiếng.

 

Quả nhiên, cô ấy kiềm chế, cô ấy trầm ổn, đều là giả, đây mới là Lang Lang mà nàng quen biết, tinh ranh, luôn làm người khác bất ngờ, làm nàng yêu thích.

 

Tình yêu rõ ràng, sự yêu thích chân thành.

 

Chu Lang đưa hoa vào lòng nàng, ghé qua hôn lên má nàng một cái, rồi cố tình tỏ ra nghiêm túc nói: "Em đây là tuần tự mà tiến đấy chứ?"

 

Kỷ Tú Niên cười: "Vậy hôm nào em hỏi anh trai của chị xem?"

 

Tuần tự mà tiến cái gì... rõ ràng một chút cũng không theo kịch bản, ai lại ngày đầu tiên hẹn hò đã hôn má chứ.

 

Chu Lang lắc đầu nói không cần, sợ nàng ôm hoa mệt lại lấy hoa về, rồi nhìn chằm chằm nàng xem: "Chị trang điểm à?"

 

"Ừm... sao thế?"

 

"Trước đây rất nhiều lần, chị gặp em cũng không trang điểm."

 

Kỷ Tú Niên bị cô hỏi đến không nói nên lời, có chút ngượng ngùng, không nhịn được đưa tay lên, ở trên vai cô vỗ nhẹ một cái: "Đừng nói nữa..."

 

Chu Lang trở tay nắm lấy bàn tay nàng: "Trêu chị một chút thôi mà... thôi không nói nữa."

 

Tâm trạng lại bồng bềnh, xao xuyến. Cô tối qua suốt một đêm không ngủ ngon, trằn trọc, trong mơ ngoài mộng đều là Niên Niên của cô... ngủ không được nên dậy sớm, trang điểm, chọn quần áo mất rất lâu.

 

Đầu ngón tay cô theo cổ tay nàng đi xuống, lướt đến đầu ngón tay, mười ngón tay đan vào nhau.

 

Kỷ Tú Niên quay đầu đi nhìn Chu Lang, rồi cười đi ra ngoài.

 

Họ đi dạo trong công viên rất lâu, lâu đến nỗi mặt trời buổi trưa đã lên cao, phơi đến nỗi gò má người ta cũng nóng lên, choáng váng.

 

Lâu đến nỗi trong lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, cố tình không chịu buông tay ra, ai cũng không nói về trước.

 

Cuối cùng là Chu Lang đưa tay ngăn lại một chiếc xe tham quan, kéo nàng đi lên: "Được rồi, đừng đi nữa, lát nữa mệt chết chị bây giờ."

 

"Ừm... mấy giờ em bay?"

 

"9 giờ tối. Không nói chuyện này nữa, đi ăn cơm đi?"

 

Họ đi đến một quán mì bò gần Ninh Đại, một quán ăn có tuổi đời vài chục năm.

 

Ông chủ dắt theo người con trai bị khuyết tật trí tuệ để kiếm sống, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng rời đi. Con trai tuổi đã không còn nhỏ, nhưng trí tuệ lại chỉ như đứa trẻ bảy tuổi. Nhìn thấy họ liền nói: "Không cần đóng gói mang về ký túc xá đâu, ở đây ăn, mì sẽ bị đông lại đấy!"

 

Ông chủ tát nhẹ con trai một cái: "Đi, ít nói nhảm đi, ra sau bưng đồ ăn đi."

 

Ông đi tới, thế mà lại nhận ra họ: "A da, hai vị lâu lắm không đến rồi!"

 

Chu Lang cười tủm tỉm, lúc miệng cô ngọt thì đặc biệt được người ta yêu thích: "Vâng, đã lâu không đến rồi ạ. Dù ở đâu cũng nhớ mì nhà chú. Quán của chú phải tiếp tục mở cửa nhé."

 

Ông chủ cười ha hả, đợi họ gọi món xong, còn tặng thêm một chai sữa đậu nành.

 

Chu Lang mở ống hút c*m v**, đưa đến bên môi Kỷ Tú Niên: "Chị uống trước đi."

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu, hút một ngụm rồi buông ra.

 

Động tác văn nhã, chỉ uống một ngụm nhỏ.

 

Chu Lang thu tay lại, tự nhiên mà uống ngay chỗ nàng vừa uống, lại uống một ngụm nữa.

 

Kỷ Tú Niên liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu.

 

Giống hệt như trước đây khi họ chia nhau một ly đồ uống.

 

Ăn xong mì bò, họ đi dạo gần đó.

 

Hoàn toàn không có mục đích, có khi đi ngang qua công viên liền vào dạo một vòng, thấy xích đu cũng muốn lên đu một chút, thời gian trôi qua thật sự nhanh.

 

Trời sắp tối rồi, Chu Lang đưa Kỷ Tú Niên về nhà.

 

Đứng dưới lầu, Kỷ Tú Niên hỏi cô: "Trong nhà không có ai, đều ở bên anh của chị... em..có muốn lên không?"

 

Chu Lang nhìn sâu vào mắt nàng: "Lên... thì sẽ không kịp chuyến bay tối nay đâu."

 

Kỷ Tú Niên ngẩn người.

 

Rất nhanh đã hiểu được ý trong lời nói của cô.

 

Và cũng tự nhiên mà cảm thấy... lời anh trai nói ngày hôm qua hoàn toàn không hợp lý, rốt cuộc... đã nhịn quá lâu rồi.

 

Kỷ Tú Niên đứng dưới ánh đèn đường: "Vậy đợi em gọi xe, chị sẽ lên lầu."

 

Chu Lang "ừ" một tiếng, ghé lại gần ôm nàng một cái, qua rất lâu mới lùi lại một bước, nhưng tay vẫn không buông ra, vẫn vòng ở bên hông mảnh mai của nàng, ánh mắt yên lặng, nhìn vào mắt nàng.

 

Ánh đèn soi rọi khuôn mặt của họ.

 

Họ nhìn nhau, không khí dường như cũng trở nên đặc quánh, có một thứ gì đó không nói nên lời, làm người ta mặt đỏ tim đập.

 

Chu Lang nhìn vào mắt nàng, ánh mắt lướt xuống môi nàng, rồi lại từ từ dời lên nhìn vào mắt nàng.

 

Bởi vì quá thích, cho nên không thể không thận trọng.

 

Như thể sợ dọa đến nàng, lại như thể sợ mạo phạm nàng... nói cho cùng, vẫn là vì cô không biết những người yêu nhau xa cách nhiều năm sẽ chung sống như thế nào.

 

Kỷ Tú Niên mím môi dưới, một cách khó hiểu cảm thấy trong cổ họng khát khô.

 

Nàng từ trong ánh mắt của Chu Lang đọc ra được sự cẩn thận, khắc chế và nghiêm túc, có lẽ những lời nói ngày hôm qua thật sự có ảnh hưởng đến cô.

 

Nhưng cuối cùng khoảng cách giữa hai người từ từ được kéo lại gần, giống như một cảnh phim quay chậm, từng khung hình một đến gần, bóng hình dưới ánh đèn dần dần trùng điệp vào nhau.

 

Môi và môi chỉ chạm vào một chút, đơn thuần mà dán vào nhau, gần như chỉ cảm nhận được hơi ấm của nhau, rồi lại chuồn chuồn lướt nước, tách ra.

 

Hơi thở của họ quấn quyện, tựa mưa bụi trên núi, mỏng manh mà không sao tách rời.

 

Chu Lang chăm chú nhìn nàng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dày cong rũ, ánh lên một vẻ thâm tình khó giấu.

 

Trong đáy mắt ấy, tình cảm chất chứa đã dâng đầy, chỉ chực tràn ra ngoài.

 

Cô khẽ lẩm bẩm: "Niên Niên..."

 

Kỷ Tú Niên mặt đỏ, tai cũng đỏ, nhưng lại nói: "...hôn chị."

 

Giọng nàng vừa dứt, nụ hôn thứ hai đã hạ xuống.

 

Mới đầu vẫn nhẹ nhàng như trước, giống như dòng suối trong vắt trên núi, không tiếng động mà xâm chiếm tất cả.

 

Môi cô ấm áp, nóng bỏng, lại mềm mại đến vậy, cắn lên môi dưới của nàng, nhẹ nhàng m*t một cái rồi lại buông ra, rồi lại cắn lên.

 

Kỷ Tú Niên bị cô ghì chặt trong lòng, cảm giác toàn thân mềm nhũn, không có sức lực, chỉ bị động mà thừa nhận hơi thở của cô.

 

Ưm... đây là hương vị của Lang Lang.

 

Dịu dàng, tinh tế, mưa phùn không tiếng động, lại là thứ mà nàng đã tưởng niệm từ lâu.

 

Khoảnh khắc đầu lưỡi khẽ chạm, Chu Lang giữ chặt gáy nàng, đột ngột gia tăng sức nặng cho nụ hôn. Từ ôn hòa dịu dàng, nụ hôn chuyển thành kịch liệt, từng tấc khoang miệng nàng đều bị chiếm cứ.

 

Tay đang đặt trên eo nàng cũng dùng sức siết chặt.

 

Có quá nhiều lần, cô muốn ôm nàng vào lòng, muốn ôm nàng hôn nàng, rồi lại không thể không nhịn xuống.

 

Bây giờ, cô không muốn nhịn nữa.

 

Chu Lang ôm chặt nàng trong lòng, chóp mũi vây kín hương thơm dễ chịu tỏa ra từ cơ thể nàng. Tiếng hít thở yếu ớt vang lên, như một sự giao phó, một niềm tin tưởng để mặc nàng xâm chiếm. Nụ hôn dày đặc, tham lam hút cạn vị ngọt còn sót lại trong miệng nàng.

 

Mãi cho đến khi Kỷ Tú Niên có chút thiếu oxy, Chu Lang mới buông tay ra.

 

Kỷ Tú Niên gục vào vai cô, thở hổn hển.

 

Hơi thở của Chu Lang cũng rõ ràng không ổn, một tay ôm lấy nàng, một tay khác từ sau cổ nàng đi xuống, theo lưng nhẹ nhàng vỗ về, giống như đang giúp nàng thuận khí: "Sao vậy... có phải hô hấp không thuận không, đỡ hơn chút nào chưa?"

 

Cô còn nhớ mùa đông năm ngoái, Kỷ Tú Niên chỉ thổi chút gió lạnh đã ho không ngừng, sức khỏe thật sự quá kém. Phải từ từ bồi bổ lại.

 

Kỷ Tú Niên vẫn dựa vào vai cô, khẽ "ừm" một tiếng.

 

Rất lâu sau, họ cũng không nói chuyện.

 

Lặng lẽ bình ổn lại cơn sóng tình này.

 

Chu Lang giúp nàng thuận khí xong, tay lại không thu về được, dao động không ngừng, theo vạt áo đi lên, bị Kỷ Tú Niên nhẹ nhàng đè lại.

 

"Em... em tối nay rốt cuộc có đi không..."

 

"...Ừm."

 

Xa xa truyền đến tiếng còi xe ô tô, là xe cô gọi đã đến.

 

Chu Lang hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng buông tay ra: "Chị vào trước đi, em đợi chị vào rồi sẽ đi."

 

Kỷ Tú Niên vén lại lọn tóc mai bên thái dương, ánh mắt dịu dàng mà ướt át, nhìn cô một hồi rồi mới gật đầu: "Trên đường chú ý an toàn."

 

Chu Lang vẫy tay: "Đi đi."

 

Kỷ Tú Niên xoay người quay về.

 

Nàng nhận thấy có ánh mắt từ phía sau chiếu tới, nhưng chịu đựng không quay đầu lại... ngày mai còn phải đi dạy, nàng sợ không nhịn được lại muốn cùng cô đi.

 

Về đến nhà, bật đèn lên, nàng đứng bên cửa sổ, thấy xe vừa mới đi.

 

Nàng vào phòng tắm tắm rửa, ra ngoài sau nhận được điện thoại của đồng nghiệp, nói chuyện một lúc về công việc.

 

Nói chuyện nửa giờ, cúp máy sau mới thấy tin nhắn của Chu Lang.

 

"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại liên lạc."

 

Cô sợ làm ồn nàng, làm nàng ban đêm ngủ không ngon, không để nàng đợi mình hạ cánh.

 

Kỷ Tú Niên trả lời lại một chữ được.

 

Sợ làm phiền cô, cũng không trả lời lại nữa.

 

Nàng lấy ra cuốn sổ công tác từ trong ngăn kéo, vừa hay dùng đến trang cuối cùng, nội dung dự án mới còn chưa ghi xong. Nàng cầm một cuốn sổ mới, ở trang lót viết lên mấy chữ "nhật ký công tác".

 

Mở trang chính ra, đặt bút xuống, nhưng lại viết là:

 

Lang Lang hôm nay đã tặng hoa cho mình.

 

Ngòi bút khựng lại, nàng gạch bỏ dòng này đi.

 

Nàng lại lật lại, gạch bỏ hai chữ "công tác" trên trang lót "nhật ký công tác".

 

Có nên tiếp tục viết xuống không.

 

Có lẽ nàng nên ghi lại hiện tại của họ.

 

Hiện tại của họ sẽ không giống nhau đâu... tính cách, thói quen, sở thích, chắc chắn đều sẽ thay đổi.

 

Thế là nàng tiếp tục viết.

 

Mình thích những bông hoa Lang Lang tặng.

 

Em ấy vẫn thích cười lớn, thích tạo bất ngờ cho mình như trước đây.

 

Viết xong dòng này, nàng do dự rất lâu, cuối cùng mới thêm vào một dòng thứ ba.
"Lang Lang đã hôn mình.
Hôn rất mãnh liệt.
Mình rất thích."

Bình Luận (0)
Comment