Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 91

Lễ cưới được định vào một ngày cuối tuần của tháng Tư.

 

Ngay từ sớm, khách mời đã đến đông đủ.

 

Giang Uý một tay lo liệu mọi việc cho lễ cưới. Vị quân nhân ngày thường thẳng thắn là thế, nhưng một khi đã cẩn thận thì cũng vô cùng thận trọng, mọi thứ từ đầu đến cuối đều được anh sắp xếp đâu ra đó, không một chút sai sót.

 

Nhan Dĩ Sanh xông xáo nhận việc, phụ giúp đón tiếp khách mời. Tính cách cô vốn hướng ngoại, hoạt bát, gặp ai cũng có thể bắt chuyện vài câu. Bạn bè của Kỷ Tú Niên, cô gần như đều quen biết cả, nên việc chào hỏi cũng rất thân tình. Cứ thế, người lo đối ngoại, người quán xuyến bên trong, phối hợp vô cùng ăn ý.

 

Lễ cưới được tổ chức tại một khách sạn ven biển, cách Minh Xuyên không xa. Sau khi bị tập đoàn Chu thị mua lại vào năm ngoái, nơi này đã được chuẩn bị riêng cho ngày trọng đại này.

 

Khách mời gần như đã vào hết, Chu Lang và Kỷ Tú Niên đứng ở cửa trò chuyện, vừa tranh thủ chờ những người bạn còn lại.

 

Lễ cưới của họ không mời quá nhiều người. Ngoài họ hàng trong nhà, bạn học và đồng nghiệp, phía Chu Lang chỉ mời thêm Từ Phóng, còn phía Kỷ Tú Niên ngoài Nhan Dĩ Sanh thì chỉ có Bùi Tùng Khê và Minh Châm.

 

Một chiếc Lincoln dừng lại, cửa xe bật mở.

 

Kỷ Tú Niên thấy Bùi Tùng Khê, nàng mỉm cười bước tới: "Tùng Khê, cuối cùng cậu cũng đến rồi."

 

Bùi Tùng Khê khẽ gật đầu, khí chất vẫn lạnh lùng mà thanh thuần: "Đã hứa với cậu thì chắc chắn phải đến."

 

"Úc Miên đâu rồi?"

 

"vừa ngủ gật trên xe, mệt quá rồi. Mình đợi một lát xem sao."

 

"Không sao đâu, không vội."

 

Vừa lúc đó Chu Lang đi đến, Kỷ Tú Niên lùi lại một bước, giới thiệu với cô: "Tùng Khê, đây là Chu Lang."

 

Rồi nàng quay sang Chu Lang: "Đây là bạn của chị, Bùi Tùng Khê."

 

Bùi Tùng Khê gật đầu, bắt tay với Chu Lang: "Chào cô."

 

Thái độ bình thản đến mức có phần lạnh nhạt.

 

Chu Lang đáp lại bằng một nụ cười: "Chào cô, tôi hay nghe Niên Niên nhắc đến cô."

 

Bùi Tùng Khê dường như không có ý muốn nói thêm, chỉ gật đầu với cả hai: "Tôi vào trước."

 

Đợi bạn đi rồi, Kỷ Tú Niên mới nói với Chu Lang: "Tính cách của cậu ấy là vậy, rất ít nói, với ai cũng thế."

 

Chu Lang ôm lấy nàng: "Chị kể rồi, em biết mà. Cô ấy đang làm gì vậy?"

 

Kỷ Tú Niên chỉ về phía chiếc xe.

 

Cửa xe đã mở.

 

Người phụ nữ với dung mạo thanh nhã hơi cúi người, một tay che trên mép cửa, đợi người bên trong bước ra.

 

Một cô bé còn ít tuổi nhảy xuống xe, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, một gam màu tươi tắn và sống động. Có lẽ vì cô bé còn nhỏ, nước da lại trắng ngần nên bộ váy trông vô cùng hợp, hệt như một chiếc bánh bao sữa trứng vừa mới ra lò.

 

Chu Lang hỏi: "Đây là?"

 

"Cháu gái của cậu ấy," Kỷ Tú Niên lắc đầu cười, "Vừa hay, chúng ta qua chào một tiếng."

 

Từ xa, Úc Miên đã tươi cười cất lời: "Chào dì Kỷ ạ!"

 

Vài năm trước, họ từng gặp nhau ở trang trại ngựa, Úc Miên rất thích phong thái tri thức của Kỷ Tú Niên, cũng rất thích nói chuyện với nàng.

 

Có lẽ được Bùi Tùng Khê nhắc nhở bên cạnh, cô bé lại quay sang chào Chu Lang, thái độ vô cùng lễ phép.

 

Kỷ Tú Niên hỏi han qua loa vài câu về chuyện học hành của Úc Miên rồi nhìn đồng hồ: "Chúng ta vào trước đi, Minh Châm chưa qua sao?"

 

Bùi Tùng Khê đáp "ừ" một tiếng: "Cậu ấy có việc bận, sẽ đến muộn một chút."

 

Khách sạn này nằm sát biển, có bãi cát và hồ bơi riêng. Ngoài khu vực lễ đường được trang trí đặc biệt, người ta còn dựng cả một giàn xích đu. Gió biển thổi hiu hiu, cảm giác vô cùng dễ chịu.

 

Lễ cưới chưa chính thức bắt đầu, không khí giữa các khách mời cũng rất thoải mái.

 

Chu Lang đi đón một người bạn từ nước ngoài trở về, còn Kỷ Tú Niên thì trò chuyện với Bùi Tùng Khê.

 

Mấy năm nay, Bùi Tùng Khê khá bận rộn với công việc, trái ngược hẳn với người anh trai của mình, nên nàng và cô cũng ít có dịp gặp nhau. Dù vậy, giữa họ chưa bao giờ có cảm giác xa cách, hai người ngồi trò chuyện, tình bạn vẫn bình thản như nước.

 

Cách đó không xa, Úc Miên đang cố gắng ngồi lên chiếc xích đu.

 

Giàn xích đu được dựng hơi cao, cô bé không tài nào ngồi lên được. Gương mặt trắng trẻo cau lại, trông như một chiếc bánh bao sữa trứng bị nhăn, cô bé cứ nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào giàn xích đu hờn dỗi.

 

Kỷ Tú Niên định tìm người mang một chiếc ghế lại: "Để mình đi gọi người..."

 

Bùi Tùng Khê đưa tay ngăn nàng lại: "Không cần đâu."

 

Nói rồi, cô bước tới, cúi xuống nói gì đó với Úc Miên, sau đó bế bổng cô bé lên, đặt ngồi ngay ngắn trên xích đu.

 

Kỷ Tú Niên đứng bên cạnh, thấy cô thiếu nữ cúi đầu, vành tai ửng hồng. Nàng dường như nghe thấy cô bé vừa hờn dỗi rằng mình lớn rồi, lại vừa như có chút ngượng ngùng.

 

Bùi Tùng Khê cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn cô thiếu nữ lại chan chứa dịu dàng: "Làm gì có chuyện lớn nhanh như vậy, con còn chưa thành niên mà."

 

Kỷ Tú Niên không khỏi lắc đầu.

 

Nàng nhớ lại lần ở trang trại ngựa, nhớ dáng vẻ Bùi Tùng Khê cúi người đeo bộ yên cương cho Úc Miên, cũng nhớ khi ấy Bùi Tùng Khê đã thản nhiên như gió thoảng mây bay mà nói rằng muốn tiếp tục bản hôn ước đó, nhưng nàng đã thấy rõ cô bé ấy đang giả vờ ngủ, nghe thấy câu nói ấy hàng mi đã run lên.

 

Bùi Tùng Khê đẩy xích đu cho Úc Miên vài cái rồi rời đi. Cô vừa hay nhận được điện thoại của Minh Châm, bèn dặn dò Kỷ Tú Niên một câu: "Mình ra ngoài xem Minh Châm thế nào, cậu trông Úc Miên giúp mình nhé."

 

Úc Miên bất mãn siết chặt tay: "con lớn rồi, không cần ai trông đâu."

 

Bùi Tùng Khê chỉ cười với cô bé rồi đi thẳng, không nói thêm gì.

 

Kỷ Tú Niên tạm thời cũng không có việc gì khác nên ngồi xuống trò chuyện với cô bé, hỏi về chuyện học hành, hỏi về những cuốn sách cô bé thích đọc. Nghe cô bé nói muốn học múa, nàng liền gợi ý: "Ở Ninh Đại có lớp học mở cho người ngoài đó, con có thể đến xem thử."

 

Thời gian cũng không còn sớm, nàng thấy Bùi Tùng Khê đã quay lại, bèn vẫy tay với Úc Miên: "Thôi, dì đi trước nhé."

 

Úc Miên nhảy xuống khỏi xích đu: "Dạ, lát nữa gặp lại dì!"

 

Kỷ Tú Niên đi được vài bước lại quay đầu lại nói: "Mau lớn nhé, cô bé."

 

Úc Miên quay lại nhìn nàng.

 

Ánh mắt trong veo ngập tràn vẻ khó hiểu.

 

Lạ thật, sao ai cũng giục mình mau lớn thế nhỉ?

 

Kỷ Tú Niên thấy Kỷ An Dương bước vào, Đoạn Gia Diệc đi ngay phía sau. Rõ ràng là một gã lãng tử phong lưu, vậy mà lúc này lại trông như cậu em xách túi cho con trai mình, một tay cầm kính râm, một tay xách cặp sách của thằng bé.

 

Kỷ An Dương vừa tan học. Cậu vốn định đến sớm hơn, nhưng trước khi đi lại nổi hứng rủ thêm Đoạn Gia Diệc nên đã mất chút thời gian.

 

Kỷ Tú Niên bước tới trò chuyện vài câu với Đoạn Gia Diệc, đang định hỏi An Dương có muốn cân nhắc việc quay về không, thì đã phát hiện cậu nhóc sớm đã biến mất không tăm hơi.

 

Nàng nhìn quanh, mới thấy Kỷ An Dương và Chu Hưởng lại đang tranh cãi về vấn đề xưng hô.

 

Dù sao trước đây hai người họ chưa kết hôn, xưng hô có xuề xòa một chút cũng không sao, nhưng bây giờ sắp vướng vào chuyện vai vế, không thể không giải quyết cho rõ ràng.

 

Chu Lang vừa lúc đi tới, kéo tay Kỷ Tú Niên đi luôn: "Kệ chúng nó đi chị, để chúng nó cãi nhau."

 

Kỷ Tú Niên cười gật đầu: "Bạn của em đến rồi à?"

 

"Vừa tới, Dĩ Sanh quen vợ của cậu ấy."

 

Cách đó không xa, Nhan Dĩ Sanh đang trò chuyện với Ôn Tồn Thâm.

 

Nhà họ Nhan và nhà họ Ôn có chút giao tình, cô và Ôn Tồn Thâm từng gặp nhau trước đây, cũng coi như quen biết.

 

Cô nghe nói Ôn Tồn Thâm đã xa quê nhiều năm, mới kết hôn cách đây không lâu, vợ là một nhân vật lớn trong ngành truyền thông. Người vợ lúc này đang đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh như băng, nét mặt lại toát lên vẻ kiêu ngạo, chẳng mấy khi để tâm đến người khác.

 

"Vậy sau này cậu định định cư ở nước ngoài luôn à?"

 

"Không, bọn mình vẫn sẽ quay về."

 

Nhan Dĩ Sanh vén mái tóc dài, vừa lúc thấy Từ Phóng với vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm đang đi tới. Cô còn chưa kịp nói gì, đã thấy Từ Phóng ghé sát tai Ôn Tồn Thâm, nhẹ gỡ một sợi tơ vương trên tóc vợ mình. Cô nghiêng mặt, mỉm cười với vợ rồi lặng lẽ lùi ra.

 

Nhưng cô lại không chịu đi xa, cứ đứng ngay gần đó, ánh mắt trước sau chưa từng rời đi.

 

Cứ như thể sợ vợ mình bị ai đó bắt cóc mất vậy.

 

Nhan Dĩ Sanh không khỏi cảm thấy không tự nhiên.

 

Ôn Tồn Thâm cười: "Cậu đừng để ý, cô ấy không có ý nhắm vào cậu đâu."

 

"Thôi được rồi, mình không nói nữa. Chu Lang qua rồi kìa, để cậu ấy nói chuyện với hai người, mình đi đón khách khác đây."

 

Chu Lang nắm tay Kỷ Tú Niên đi tới, sau khi chào hỏi đơn giản, cô kéo Từ Phóng ra một góc nói chuyện riêng: "Cậu mặt nặng mày nhẹ làm gì thế, cái bộ dạng như ai thiếu tiền cậu vậy, cho ai xem đấy?"

 

Từ Phóng phủi phủi quần áo: "Có nặng mày nhẹ đâu."

 

Chu Lang gật gù: "Cũng phải."

 

Tính cách Từ Phóng vốn mạnh mẽ, quen miệng độc địa, tính chiếm hữu cũng cao, lúc này rõ ràng là đang trong trạng thái một tấc không rời.

 

Chu Lang muốn cười mà không nhịn được.

 

Từ Phóng lườm cô một cái, nhưng cũng không nói thêm gì.

 

Cô không thích thành phố Minh Xuyên này, có quá nhiều ký ức không mấy vui vẻ.

 

Chu Lang và Kỷ Tú Niên lại đi trò chuyện một lúc với các đồng nghiệp và bạn học cũ. Còn hai tiếng nữa là đến giờ làm lễ, họ chuẩn bị đi thay trang phục.

 

Vừa hay Nhan Dĩ Sanh gọi Chu Lang lại: "Bên này, Chu Lang, cậu xem lại danh sách này đi."

 

Kỷ Tú Niên đi thay váy cưới trước. Sau khi Chu Lang xác nhận danh sách không có vấn đề gì và định đi thì bị Nhan Dĩ Sanh giữ lại: "Bạn của cậu trông ghê gớm thật đấy."

 

"Không sao, cậu ấy vốn vậy mà."

 

Nhan Dĩ Sanh gật đầu ra vẻ đăm chiêu: "Ra vậy. Nhưng mà mình phát hiện ra, cậu không cưng vợ bằng cô ấy đâu nhé, cô ấy vừa mới bế Ôn Tồn Thâm lên đấy."

 

Chu Lang liếc một cái rồi quay người bỏ đi: "Cậu đừng có lo chuyện bao đồng."

 

Vợ của cô, tự nhiên là để cô cưng chiều.

 

Nhan Dĩ Sanh đứng sau lưng cười ha hả.

 

Dạo này Nhan Dĩ Sanh chẳng có việc gì làm, cứ thích chọc tức Chu Lang. Biết rõ những lời này Chu Lang không thích nghe, nhưng lại cứ cố tình nói ra, chính là muốn chọc cho cô tức điên lên.

 

Vừa lúc đó, Thẩm San đến tìm Chu Lang: "Con đấy, nhanh lên nhanh lên, Niên Niên thay váy cưới xong rồi mà con còn không vội à!"

 

"Chị ấy thay xong rồi ạ? Con muốn xem, chị ấy ở đâu?"

 

"Xem cái gì mà xem, con mau đi thay đồ đi."

 

Thẩm San hiếm khi gắt lên, đẩy cô vào phòng thay đồ rồi đóng sầm cửa lại.

 

Chu Lang thay váy cưới rất nhanh. Bộ váy của cô được thiết kế khá đơn giản. Cô cầm chiếc khăn voan trên tay, hỏi: "Niên Niên đâu ạ?"

 

Thẩm San vỗ nhẹ vào người cô: "Con vội cái gì, còn sợ vợ chạy mất à?"

 

Chu Lang chỉ cười, mặc cho mẹ giúp mình cài khăn voan lên.

 

Thẩm San nắm tay cô đi về phía trước: "Được rồi, ba con đang đợi ở đằng kia. Niên Niên có anh trai đi cùng rồi."

 

Phía trước, khách mời đã được sắp xếp ổn định vào chỗ ngồi, buổi lễ chuẩn bị bắt đầu.

 

Lối đi dẫn lên lễ đài được trải thảm đỏ, hai bên là những vòm hoa kết từ hoa hồng trắng. Các cô bé cậu bé phù dâu hồn nhiên, đáng yêu. Giai điệu nhẹ nhàng, thư thái của bản dương cầm "Giấc Mơ Đám Cưới" vang lên.

 

Nhan Dĩ Sanh giúp Kỷ Tú Niên nâng đuôi váy cưới.

 

Chiếc váy cưới được đặt làm riêng, trông rất giống một chiếc váy múa ba lê với phần eo được chiết cao và thon gọn, tựa như một lời xin lỗi gửi đến sân khấu mà nàng đã từng bỏ lỡ.

 

Đi về phía trước, rẽ qua một khúc quanh, nàng vừa vặn nhìn thấy Chu Lang.

 

Ánh mắt Chu Lang sáng lên: "Niên Niên, chiếc váy này hợp với chị lắm."

 

Nhan Dĩ Sanh cũng gật đầu lia lịa, vành mắt bỗng đỏ hoe: "Nhớ lại ngày trước cậu ngốc thật. Hồi đó trong buổi hoạt động của trường, cậu vừa thấy Niên Niên mặc váy cưới, đã ngây ngốc nói muốn cưới cậu ấy, lúc đó mình còn cười cậu ngốc... Thoáng cái đã bao nhiêu năm rồi."

 

Chu Lang chỉ cười mà không nói.

 

Cô suốt đời chỉ trung thành với trái tim mình,

 

Tuyệt đối sẽ không để lỡ mất nàng.

 

Chu Đạt và Giang Uý cùng lùi lại một bước, trao tay hai người cho nhau.

 

Nhan Dĩ Sanh đưa họ lên lễ đài, mỉm cười rồi lùi về sau.

 

Vị cha xứ tóc bạc trắng nhìn hai cô dâu, nhẹ mỉm cười cúi chào.

 

Theo trình tự, đầu tiên là đọc lời thề nguyện, rằng dù khỏe mạnh hay giàu sang, dù nghèo khó hay bệnh tật, vẫn sẽ mãi mãi chung thủy với nhau.

 

Câu "Con đồng ý" bật ra gần như không cần suy nghĩ.

 

Không còn gì có thể nguyện ý hơn thế nữa.

 

Sau khi đọc xong lời thề, liền đến khoảnh khắc trao nhẫn.

 

Trước đó, vị cha xứ đưa tay lên, ra hiệu cho họ: "Hai cô dâu, có điều gì muốn nói không?"

 

Chu Lang nâng bàn tay Kỷ Tú Niên lên, dắt nàng tiến về phía trước một bước.

 

Kỷ Tú Niên đứng trên lễ đài, ánh mắt chậm rãi lướt qua hàng ghế khán giả.

 

Anh trai, An Dương, Phương Tầm, Sầm Dao, Phó viện trưởng, Viện trưởng Hách – đây là người nhà và đồng nghiệp của nàng. Rồi còn Dĩ Sanh, Bùi Tùng Khê, Minh Châm – đây là những người bạn của nàng. Phía bên kia là ba mẹ Chu Lang, em trai cô, dì Lưu được đón từ nước ngoài về... Còn có cả những thầy cô và bạn học cũ, dù khóe mắt đã lặng lẽ hằn lên nếp nhăn, giờ phút này cũng đang mỉm cười vỗ tay, ánh mắt chan chứa những lời chúc phúc tốt đẹp.

 

Kỷ Tú Niên mím môi, giọng nghẹn ngào khe khẽ: "Cảm ơn mọi người..."

 

Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể cưới được Chu Lang.

 

Càng chưa bao giờ nghĩ mình có thể đứng dưới ánh mặt trời, đứng trước ánh mắt của biết bao người, để hẹn ước một đời.

 

Họ đã từng xa cách nhau ngần ấy năm.

 

Xã hội còn nhiều định kiến, những ánh mắt khác thường của người đời, sự phản đối của người thân, khoảng cách muôn trùng sông núi, những trò đùa cợt của số phận, sự thiếu vững vàng của tuổi trẻ... Nhưng vượt qua dòng sông thời gian, họ vẫn giữ được lòng kiên trì và dũng khí để yêu người mình yêu.

 

Vị cha xứ gật đầu với họ, tiến lên hai bước, ôn hòa mỉm cười: "Có một nhà văn từng viết, ta có một ý chí bất diệt là yêu em mãi mãi. Ngoài từ 'yêu', còn có những từ quan trọng hơn là 'mãi mãi' và 'ý chí'. Ta rất vui vì hôm nay có thể làm chứng cho hai cô dâu của chúng ta. Ta sẽ chứng kiến hai con bước vào thánh đường hôn nhân. Xin mời trao nhẫn cho nhau."

 

Dưới khán đài, Phương Tầm là người vỗ tay đầu tiên, cô nàng xúc động vỗ tay thật mạnh, bất giác vành mắt đỏ hoe. Sầm Dao vẫn điềm tĩnh như thường, đưa cho cô nàng một tờ khăn giấy.

 

Có lẽ bị Phương Tầm lây động, những người bên dưới cũng vỗ tay thật nhiệt liệt.

 

Kỷ Tú Niên nắm lấy tay Chu Lang, mắt rưng rưng.

 

Chu Lang hạ giọng: "Niên Niên, đừng khóc."

 

Tình yêu là một ý chí bất diệt với thời gian.

 

Từng thua trước thời gian, cuối cùng cũng đã hòa giải với thời gian.

 

Giữa muôn ngàn đóa hoa, trong tiếng cười vui của những thiên thần nhỏ, dưới mái vòm thánh đường trắng tinh.

 

Họ trao nhẫn, ôm lấy nhau, và trao cho nhau nụ hôn dịu dàng.

 

Till death do us part - Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

 

— Toàn văn hoàn —

Bình Luận (0)
Comment