Một Bước Lên Tiên

Chương 1032

Trương Hoa Bân có thể kiểm tra camera suốt dọc đường, kể cả là Vương Gia Tuấn tránh các thiết bị giám sát nhưng chúng bắt Long Linh Linh đi thì sẽ để lại chút vết tích, từ đó Trương Hoa Bân có thể đưa ra một số phán đoán.

Nhưng, Bạch Diệc Phi vừa xoay người thì liền nhìn thấy không phải là cái cửa mà là một vách tường cao lên tận tầng mây, trên tường không hề có cửa.

Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra.

Còn ông lão kia nói ở phía sau Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch! Mặc dù con dao của anh rất đặc biệt nhưng muốn dùng nó để đối phó với tôi thì vẫn còn kém lắm”.

“Có những chuyện, một khi đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Và gia chủ nhà chúng tôi cũng hi vọng có thể hợp tác thành công với anh. Kể cả không phải là mối quan hệ hợp tác thì ít nhất cũng không phải là xung đột với anh”.

“Còn một chuyện quên nói với anh, tôi là thầy trận pháp đấy”.

Bạch Diệc Phi xoay người. Anh nhớ Sa Phi Dương từng nói, trên đời này ngoài võ giả thì còn có thầy trận pháp, thầy phong thủy và pháp sư nữa.

Nhưng những cao thủ chuyên nghiệp thì rất ít. Mặc dù cảnh giới võ giả không cao nhưng thực lực trong chiến thuật không hề yếu. Vì họ có thể mượn kỹ năng của bản thân để chiến đấu.

Giống như ban nãy, một dao của Bạch Diệc Phi, có lẽ ông lão kia đã bày ra trận pháp này.

Hiện giờ Bạch Diệc Phi cũng không tò mò mấy chuyện này. Anh chỉ sốt sắng nói: “Thả tôi ra”.

Trước mặt anh là tường thành vừa cao vừa dày, anh dùng quyền định đánh đổ nó nhưng tường thành vẫn không có động tĩnh gì.

“Anh Bạch cứ ở lại đây đi! Sau khi trời sáng thì sẽ thả cho anh ra”, ông lão cười nói: “Anh đừng tốn sức nữa, anh không hiểu mấy trận pháp này nên anh không ra được đâu”.

“Kể cả anh có hiểu thì tôi tin rằng, với thực lực hiện giờ thì kể cả tôi bắt anh cả đời ở đây anh cũng phải ở”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì phẫn nộ, trừng mắt nhìn ông lão.

Ông lão cười, nói: “Anh yên tâm! Tôi bảo đảm sau khi trời sáng sẽ thả anh ra ngoài”.

Bạch Diệc Phi thấy thế liền hít một hơi thật sâu, nói: “Được lắm! Sở dĩ Vương Gia Tuấn để ý đến Long Linh Linh, chẳng phải vì hiện giờ cô ta là trợ thủ đắc lực của tôi sao?”

“Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi đã sa thải cô ta rồi. Kể cả Vương Gia Tuấn và Long Linh Linh xảy ra chuyện gì thì cũng vô dụng. Ngược lại, các người sẽ có thêm một kẻ thù”.

“Muốn thành những kẻ thù không đội trời chung hay theo kiểu nước sống không phạm nước giếng, ông tự chọn đi”.

Bạch Diệc Phi đã bắt được mục đích của nhà họ Vương. Nhà họ Vương đã đánh bại nhà họ Diệp thì tất nhiên sẽ không tha cho anh.

Chẳng qua là họ muốn cưỡng ép Long Linh Linh, để ép Bạch Diệc Phi phải ràng buộc quan hệ với họ, buộc Bạch Diệc Phi phải chấp nhận một số việc.

Cuối cùng, họ có thể lợi dụng mối quan hệ của Long Linh Linh rồi từ từ giải thể tập đoàn Phi Tuyết.

Nhưng, họ muốn làm được điều này thì Long Linh Linh nhất định phải được Bạch Diệc Phi trọng dụng, nếu không thì tất cả đều không thành.

Vì vậy, Bạch Diệc Phi mới nói là anh đã sa thải Long Linh Linh rồi.

Nhưng ông lão chỉ cười, nói: “Anh Bạch! Anh không phải là loại người đó”.

Bạch Diệc Phi hỏi lại: “Tại sao không phải?”

Ông lão cười lắc đầu, trong nụ cười đó có vẻ thần bí, nói: “Anh Bạch! Có những chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu. Thật ra không phải cậu chủ nhà tôi cứ nhất định phải có được Long Linh Linh mà là gia chủ nhà tôi đã chỉ định phải là cô ta”.

“Nhưng, cậu chủ thật sự từng nghĩ như anh nói ban nãy. Chỉ có điều, cậu chủ vẫn không hoàn toàn hiểu được ý của gia chủ”.

“Cậu chủ nhất định phải phát sinh quan hệ với Long Linh Linh, ngoài đạt được hợp tác với các anh thì còn vì phá bỏ lệnh cấm cho nhà họ Vương nữa”.

“Chuyện này chỉ có Long Linh Linh là phù hợp thôi”.

Bạch Diệc Phi lập tức chau mày.

Phá bỏ lệnh cấm gì?

Lời của ông lão khiến Bạch Diệc Phi mơ hồ, đồng thời cũng khiến anh cảm thấy sự thần bí của nhà họ Vương.

Chỉ có Long Linh Linh mới có thể phá bỏ lệnh cấm, Long Linh Linh có điểm đặc biệt gì sao?

Nhưng, bất luận thế nào thì Bạch Diệc Phi đều không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra.

Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Mặc dù tôi không hiểu những gì ông nói nhưng tôi nhất định phải ngăn chuyện này lại”.

Ông lão vẫn ung dung nói: “Nhưng anh còn không ra nổi chỗ này thì ngăn kiểu gì?”

“Không phải tự khen, những võ giả như các người căn bản không hiểu được trận pháp mà tôi bố trí. Kể cả là sư phụ Tử Y của anh đến đây thì cũng không ra được”.

“Mặc dù những kỹ năng này thoạt nhìn bình thường, các võ giả các người cũng không coi ra gì nhưng bất luận là thầy trận pháp, thầy phong thủy hay pháp sư thì đều có thể dễ dàng giết các người”.

“Vì vậy, đừng tốn sức nữa, anh không ra ngoài được đâu”.

Những lời này khiến Bạch Diệc Phi như dấy lên lửa giận. Anh vừa định lên tiếng thì điện thoại của ông lão vang lên.

“Cậu chủ! Đúng như cậu đoán, vệ sĩ của cậu đã làm lộ địa chỉ của cậu, tôi sẽ thay cậu tiêu diệt kẻ phản bội này”.

“Cậu chủ! Cậu cứ yên tâm hưởng thụ đi. Có tôi ở đây, sẽ không có ai quấy rầy cậu đâu”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu cuối cùng thì sắc mặt biến đổi.

Cứ hưởng thụ đi!

Hưởng thụ cái gì, không cần nói Bạch Diệc Phi cũng hiểu được.

Sự phẫn nộ của Bạch Diệc Phi đã đến đỉnh điểm, mắt của anh đã biến thành màu đỏ, sát khí dâng lên gấp bội.

Ông lão đang nghe điện thoại, lúc này sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Còn hiện giờ, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhắm mắt lại.

Còn nhớ lúc ở Nam Môn, anh vô thức vào trạng thái khác, chính là dùng cảm nhận của mình đi nhìn nhận sự vật chứ không phải là dùng mắt của mình.

Lúc anh nhắm mắt lại, anh nhìn thấy một màu đỏ của máu. Những bức tường cao xung quanh liền biến mất, xuất hiện trước mặt anh chỉ là tường bình thường.

Thậm chí, anh còn nhìn thấy trong tay của ông lão không xa còn cầm mấy sợi tơ mỏng, trên sợi tơ dường như còn có máu chảy ra.

Bạch Diệc Phi đột nhiên hiểu được gì đó.

Sở dĩ ông lão có thể dùng tay kéo anh ra ngoài, hoàn toàn là mượn lực của những sợi tơ này để chống lại lực mình phát ra.

Hay nói cách khác, thực lực của ông lão chưa đến cảnh giới võ thần. Ông ta chỉ mượn lực của những sợi tơ để hóa giải sức mạnh của Bạch Diệc Phi.

Trong lòng Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Thầy trận pháp cũng chỉ thế mà thôi”.

Sau đó, Bạch Diệc Phi lớn bước đi về phía ông lão.

Ông lão nhìn thấy sát khí toàn thân Bạch Diệc Phi liền chau mày lại.

Tiếp đó, ông lão lại thả lỏng hơn, thản nhiên nói: “Anh Bạch! Anh không cần phải tức giận thế. Nếu anh không thoát ra khỏi đây được thì anh cũng không hại được tôi đâu. Hà tất phải thế?”

“Huống hồ, cậu chủ nhà tôi sắp hưởng thụ xong với Long Linh Linh rồi, hiện giờ kể cả anh có thoát ra khỏi đây thì cũng không còn kịp nữa”.

Ông lão tưởng rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Bởi vì bất luận như thế nào thì Bạch Diệc Phi cũng không kịp nữa.

Nhưng, Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng nói: “Chạy trốn ư? Tôi đâu có nói thế”, nói xong anh chém một dao về phía ông lão.

Ông lão khẽ ngây người ra, thật không ngờ Bạch Diệc Phi vẫn định tấn công ông ta lần nữa.

Nhưng ông ta nghĩ, kể cả có tấn công thì ông ta cũng không bị thương nên tấn công lần nữa thì có ý nghĩa gì?

Vì vậy, ông lão tự tin cười nói: “Anh Bạch! Trên tài liệu nói anh rất thông minh, nhưng tôi thấy anh rất ngốc. Hà tất phải làm những chuyện vô ích như vậy?”

Tiếp đó Bạch Diệc Phi hạ dao xuống, ông lão giơ tay đẩy ra.

Nhưng trùng hợp là dao đột nhiên phát ra âm thanh rồi gãy vụn.

Lúc này như ám khí bắn về các hướng.

Trong lòng ông ta kinh ngạc, vội vung hai tay của mình lên, định đẩy những mảnh vụn đó ra.

Còn lúc này, thần sắc Bạch Diệc Phi ngưng trọng. Anh đột nhiên giơ tay ra đập lên ngực ông lão.

“Phụt!”, ông lão đột nhiên phun ra ngụm máu, thân người không khống chế được mà lùi về sau.

Bạch Diệc Phi trong lúc ông ta lùi về sau thì anh cũng tiến lên trước một bước, xiết chặt lấy cổ ông ta rồi khống chế ám kình lưu thông trong người ông ta.

Ông lão bị bóp chặt cổ, toàn thân không còn ám kình nên lập tức mất đi khả năng phản kháng.

Sa Phi Dương từng nói, đặc thù nghề nghiệp của họ là thiên bẩm, võ công không quá mạnh, căn bản không đạt đến thực lực cấp một được.

Hiện giờ nhìn thì đúng là như vậy.

Thực lực của ông lão này cao nhất là cao thủ cấp hai.

Ông ta chỉ mượn trận pháp để làm giảm tốc độ tấn công của Bạch Diệc Phi, sau đó dùng trận pháp nhỏ trong tay để hóa giải đòn tấn công của Bạch Diệc Phi mà thôi, rồi từ đó sẽ khiến Bạch Diệc Phi khó đoán được thực lực của ông ta.

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment