Một Bước Lên Tiên

Chương 1064



Bình thường sau khi cao thủ cấp một bị trúng đòn chắc chắn sẽ phải chết.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn chưa chết, còn có thể tự đứng dậy, có lẽ ông ta đã đánh giá quá thấp thân thể của Bạch Diệc Phi.

Sau khi Vương Gia Tuấn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Diệc Phi, lập tức không sợ hãi và núp sau lưng Vương Thạch Khánh nữa mà cười ngông cuồng: "Thật đúng là thằng ngu, biết rõ không đánh lại còn đâm đầu vào chỗ chết!"
"Nếu anh không đột nhiên xuất hiện, tôi còn tưởng rằng anh đã chết, không ngờ anh vẫn sống tốt? Không cần phải vội vã tới tìm chết đâu?"
"Cơ mà như vậy cũng tốt, xem ra anh rất thích con đĩ này? Vậy tôi sẽ để anh tận mắt chứng kiến tôi làm nhục cô ta như thế nào?"
Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt Long Linh Linh, giơ tay túm tóc của cô ta.

"Á!"
Long Linh Linh đau đớn kêu lên một tiếng, liền bị Vương Gia Tuấn kéo đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
"Bép!"
Vương Gia Tuấn không chút do dự tát Long Linh Linh một cái.

"Nhìn thấy chưa?", Vương Gia Tuấn đắc ý cười lớn: "Ha hả..."
Bạch Diệc Phi trông thấy cảnh này thì lửa giận cuộn trào: "Thằng khốn thả cô ấy ra!"
Cơn thịnh nộ khiến cho khí thế trên người anh lại tăng thêm, con mắt đỏ bừng bừng.

Sau đó anh xông tới chỗ của Vương Gia Tuấn.


Vương Gia Tuấn trực tiếp buông Long Linh Linh ra, ba chân bốn cẳng núp sau lưng Vương Thạch Khánh: "Bố!"
Vương Thạch Khánh lạnh lùng giơ một ngón tay điểm lên người của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi một lần nữa cảm nhận được sức mạnh to lớn, không cách nào phản kháng được.

Nhưng dù cho như thế, Bạch Diệc Phi vẫn liều mạng xông lên.

Cùng lúc đó, trong đầu anh đột nhiên hiện ra những thứ Tử Y đã dạy anh, quyền pháp của Tần Hoa, thậm chí ngay cả lời truyền đạt của Mạnh Lâm cũng trở lên rõ ràng như một thước phim quay chậm.

Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại để hồi tưởng.

Anh bỗng chốc cảm nhận được ngón tay của Vương Thạch Khánh, dường như mang theo một luồng sức mạnh hướng về phía anh.

Nói cách khác, sức mạnh của ông ta không đến từ ngón tay, mà đến từ luồng khí xung quanh ngón tay.

Trong nháy mắt, Bạch Diệc Phi cảm giác mình đã lĩnh ngộ được điều gì đó, nhưng bây giờ trong lòng anh đang tràn ngập lửa giận khiến cho anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp xuất chiêu.

Ngay sau đó anh giơ đòn tấn công bằng cùi chỏ.

Cái cú đấm bằng cùi chỏ này không giống với lúc trước không có bất kỳ sức mạnh ám kình nào, lúc này đây anh đã sử dụng sức mạnh ám kình của toàn thân.

Đem năng lượng ám kình từ khuỷu tay, liền giống như tạo ra một cái mũi khoan bằng sức mạnh.

Khi ngón tay của Vương Thạch Khánh chạm vào khuỷu tay của anh, Bạch Diệc Phi đột nhiên hướng đầu ngón chân của mình sang một bên.

"Rầm..."
Vô số ám kình dọc theo cùi chỏ đâm thằng về phía ngón tay của Vương Thạch Khánh, giống hệt như cây đại đao bằng sắt.

Anh đã vận dụng một số kỹ thuật trước kia từng được học, phối hợp lại với nhau.

Nhưng...!
Bạch Diệc Phi một lần nữa bay ra ngoài.

Lần này, Bạch Diệc Phi vẫn không thể đả động tới Vương Thạch Khánh.

Bởi vì anh sử dụng vô số năng lượng ám kình, nên ngón tay nứt toạc.

Vương Thạch Khánh cũng bởi vậy mà lộ ra một tia kinh ngạc.

Sau khi Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, anh cảm thấy toàn thân yếu ớt, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.

Vương Thạch Khánh thu lại vẻ khinh thường, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cậu thật sự rất đáng gờm".


"Cú đấm vừa rồi đã đủ đển nướng chín một cao thủ cao cấp cấp 1".

"Nhưng rất đáng tiếc, tôi là cường giả của cảnh giới võ thần!"
Long Linh Linh chứng kiến Bạch Diệc Phi một lần nữa bị đánh bay, vội vã bò lồm cồm tới bên người Bạch Diệc Phi, mắt thấy Vương Thạch Khánh muốn động thủ, cô ta liều mình chắn trước người Bạch Diệc Phi để ngăn cản Vương Thạch Khánh.

"Đừng giết anh ấy! Xin ông đừng giết anh ấy!"
"Ông muốn tôi làm cái gì cũng đừng, chỉ cầu xin ông đừng làm hại anh ấy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Long Linh Linh đau khổ van xin.

Vương Thạch Khánh nhíu mày, Vương Gia Tuấn cũng tức giận không thôi.

"Đê tiện!"
"Dám ở trước mặt chồng bảo vệ cho thằng đàn ông khác, đúng là cái loại đàn bà không biết xấu hổ!"
"Bép!"
Long Linh Linh lại bị Vương Gia Tuấn cho một cái bạt tai.

Ngay sau đó, Vương Gia Tuấn trực tiếp đá vào người của Long Linh Linh.

Long Linh Linh đau đớn đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn liều mạng nhào lên người Bạch Diệc Phi để che chắn cho anh.

Nhưng Long Linh Linh càng như vậy, Vương Gia Quân càng tức điên lên, lộ ra vẻ hung ác tàn bạo: "Được thôi, mày muốn bảo vệ nó chứ gì? Hôm nay ông sẽ giết chết mày cho đôi gian phu dâm phụ chúng mày xuống suối vàng cùng nhau!"
Bàn tay của Vương Gia Tuấn ngày càng không có chừng mực.

Long Linh Linh bị đánh tới mức máu me đầy mặt, nhưng vẫn không chịu lui ra.

Vương Thạch Khánh thấy thế, cau mày nhắc nhở: "Gia Tuấn, đừng giết chết cô ta!"
Vương Gia Tuấn giận dữ hét lên: "Chết thì chết, con không tin trên đời chỉ có một người phụ nữ sinh vào 1 tháng 1 âm lịch!"
Nói xong lời này, hắn lại đạp cho Long Linh Linh một phát.

Long Linh Linh đau đớn hét lên, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Long Linh Linh bị đánh, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy đau đớn như đứt từng khúc ruột, anh siết chặt nắm tay, cánh tay nổi đầy gân xanh.

Nhưng dù có tức giận và đau lòng đến mấy, anh vẫn không thể động đậy được.

Đùng một cái!
"A!"
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi ngửa mặt lên trời gào thét.

Đồng thời anh cảm nhận được rượu xanh trong cơ thể dần biến mất khi anh giận dữ gào thét.


Rượu xanh hòa quyện cùng máu tươi tạo thành một thể thống nhất.

Ánh mắt của anh ngày càng đỏ rực, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kẽo kẹt.

Bạch Diệc Phi lúc này dường như cảm nhận được toàn thân tràn đầy khí lực.

"Gia Tuấn, mau tránh ra!"
Vương Thạch Khánh nhìn thấy màn này liền vô cùng sửng sốt, lập tức kêu Vương Gia Tuấn chạy trốn.

Nhưng vẫn chậm một bước.

"A!"
Sau khi hét lên một tiếng, cả người Vương Gia Tuấn bị ném bay lên không trung.

Vương Gia Tuấn chuẩn bị giơ tay định tát Long Linh Linh nhưng lại bị Bạch Diệc Phi đột nhiên tung một cú đấm giáng trời vào bụng.

Sau đó cả người bay lên không trung.

Bạch Diệc Phi cũng lao lên không trung.

Vương Thạch Khánh muốn ngăn cản nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, muốn cản cũng không kịp.

Những người khác trực tiếp cảm thấy choáng váng.

"A!"
Vương Gia Tuấn ở trên không trung hét lên mấy tiếng, chân tay khua loạn xa, bay lên một độ cao nhất định rồi nhanh chóng rơi xuống đất.

"Phịch!"
Một tiếng động vang lên thật lớn, cả người Vương Gia Tuấn ngã xuống đất.

Khóe miệng của hắn không ngừng trào ra máu tươi, hắn còn giơ một cánh tay lên hướng về phía Vương Thạch Khánh: "Bố...!Cứu...!Con"
Nhưng, Vương Thạch Khánh lại đứng bất động tại chỗ.

- ------------------.


Bình Luận (0)
Comment