Một Bước Lên Tiên

Chương 122

Ngồi bên dưới khán đài đa phần là những nhân vật có tiếng trong giới thương gia của thành phố Thiên Bắc, Liễu Tiêu Dao từ từ đứng thẳng người dậy, tay chỉ vào sân khấu dưới chân nói: “Hôm nay tôi sẽ cho tất cả mọi người tại thành phố Thiên Bắc được thấy hậu quả của việc dám đắc tội với Liễu Thị là gì, cho dù đó có là tập đoàn Hầu Tước đi chăng nữa!”

Mọi người nghe vậy thì thấy vô cùng ngạc nhiên.

Lời này có nghĩa là tất cả mọi chuyện xảy ra với Hầu Tước ngày hôm nay đều là do Liễu Thị dùng thủ đoạn đứng sau thao túng hay sao?

Nếu đúng như vậy thì sau này ở thành phố Thiên Bắc còn ai dám gây sự với Liễu Thị nữa? Đến Hầu Tước còn bị Liễu Thị gài bẫy thì những doanh nghiệp khác chẳng phải là càng không có sức chống đỡ sao?

Liễu Thị này cũng huênh hoang quá nhỉ!

Nhưng cho dù là vậy thì mọi người cũng không ai mở miệng nói gì.

Nếu Liễu Thị thực sự có khả năng lật đổ tập đoàn Hầu Tước, vậy thì sau này doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc sẽ là tập đoàn Liễu Thị, mà những người ngồi đây đều là người sành sỏi, có ai lại ngu ngốc đến mức đi gây sự với Liễu Thị chứ?

Liễu Tiêu Dao vô cùng hài lòng với thái độ của mọi người.

Trước đó Liễu Long còn định để Vương Lâu ra mặt thực hiện việc này, nhưng nhìn tình hình ngày hôm nay, xem ra sự kiên trì của gã là đúng đắn. Vào thời khắc để Liễu Thị có thể thị uy với mọi người như này, sao có thể để Vương Lâu ra mặt được? Nếu thực sự làm vậy thì sau này tập đoàn Thuỷ Tinh sẽ trở thành doanh nghiệp dẫn đầu của thành phố Thiên Bắc này, mà Liễu Thị sẽ lại chịu chèn ép thêm một lần nữa.

"Tôi nói như vậy là bởi tôi đã nắm trong tay bằng chứng thép, nếu không thì sao dám làm vậy chứ? Trợ lý Long, cô nói xem có phải hay không?"

Trái tim Long Linh Linh bỗng giật thót, bằng chứng thép?

Liễu Tiêu Dao vừa dứt lời thì màn hình lớn của khách sạn sáng lên.

Đây là một đoạn video, trong video xuất hiện một công trình đang xây dựng, phía trước còn có nhân viên bảo vệ chặn đường.

“Đây là đang làm gì vây?”

"Không biết nữa...".

Người quay phim cùng một nhóm những người khác đang cố gắng vượt qua chốt bảo vệ để xông vào bên trong, sau đó mở miệng nói: “Tôi là một người sắp mua nhà, ban đầu định mua một căn ở cảng Lam Ba, nhưng lại có người nói với tôi rằng nhà ở khu cảng Lam Ba đều là nhà kém chất lượng, chúng tôi không tin, cho nên hôm nay chúng tôi muốn vào trong này để làm một thí nghiệm xem nhà ở cảng Lam Ba có phải thực sự là nhà kém chất lượng hay không?”

"Nếu đúng là như vậy, tôi hy vọng video này có thể được sử dụng để làm bằng chứng, đừng để bên nhà thầu được ung dung ngoài vòng pháp luật!”

Long Linh Linh xem đến đây liền cảm thấy trái tim mình đã sắp chìm xuống đáy vực.

Trong video, có một ai đó đã đốt cháy một tấm thảm thấm đẫm xăng và quẳng nó lên tường ngoài của một toà nhà.

Nhìn thấy cảnh này, Long Linh Linh không nỡ xem tiếp nữa, bởi vì cô biết không cần xem thì cũng đã biết kết quả là như thế nào rồi.

Đó là một tòa nhà sử dụng tấm ốp tường rẻ tiền, cho nên chỉ cần châm một mồi lửa thì sau đó cả toà nhà sẽ bị cháy rụi.

Liễu Tiêu Dao đắc ý cười nhìn làn khói đen từ từ bốc lên trong video, Hầu Tước của ngày hôm nay cũng sẽ giống như toà nhà này, sẽ bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro, rồi sau đó sẽ bị xoá tên khỏi thành phố Thiên Bắc này.

Từ đó về sau, tập đoàn Liễu Thị sẽ trở thành anh cả ở thành phố Thiên Bắc.

Đôi mắt của mọi người vẫn đang dán chặt vào đoạn video này.

Tuy nhiên, 5 phút sau, lửa lại không đốt cháy cả toà nhà, tấm thảm thấm xăng kia cũng đã cháy rụi mà trên mặt tường chỗ tiếp xúc với tấm thảm chỉ để lại vệt màu đen do tro bụi từ tấm thảm bám vào, ngoài ra không có bất kỳ dấu hiệu nào khác.

"Ơ, thế này không phải là không cháy nhà à?"

"Đúng đó! Giám đốc Liễu, thế này là sao?"

"Có lẽ có nhầm lẫn gì đó!"

Liễu Tiêu Dao vốn đang đắc chí, gã tưởng như đã nhìn thấy được tương lai tươi đẹp trước mắt, nhưng mà gã chưa từng nghĩ đến sự việc sẽ chuyển biến thành thế này, gã ngỡ ngàng trong chốc lát, liền sau đó thì nhăn mày lại nói: “Tuyệt đối không thể sai được! Loại ván ốp mà tập đoàn Hầu Tước sử dụng là loại không chống cháy, chắc chắn là xảy ra sai sót ở đâu rồi, ở đây hẳn không phải là khu đô thị cảng Lam Ba.

“Mọi người xin hãy đợi một chút, chúng ta đổi sang một toà nhà khác của cảng Lam Ba nhé”, Liễu Tiêu Dao vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra định gọi cho Vương Lâu.

Chỉ là gã còn chưa kịp bấm gọi thì trên màn hình lớn, cảnh trong video lại đổi sang một khu vực khác.

Liễu Tiêu Dao thấy vậy thì cười cười, hẳn là Vương Lâu đã phát hiện ra rồi cho nên mới sắp xếp người đổi sang hình ảnh một khu khác của cảng Lam Ba.

Nội dung tương tự như trong video trước đó, người ta lại quăng một tấm thảm tẩm xăng đã bị đốt cháy lên trên tường của một toà nhà.

Chẳng bao lâu sau thì ngọn lửa bùng cháy dữ dội, khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Thấy vậy, Liễu Tiêu Dao cười ha hả nói: "Nhìn thấy chưa, đây chính là bằng chứng, Hầu tước sử dụng vật liệu kém chất lượng để xây dựng nhà, là…”.

Có điều lời còn chưa kịp nói hết thì tiếng bàn tán bên dưới khán đài lại khiến cho Liễu Tiêu Dao không thể cười nổi nữa.

"Khu này sao nhìn quen mắt thế nhỉ?"

"Tôi cũng thấy thế!"

"A, tôi nhớ ra rồi, đây không phải là Gia Viên Liễu Thị hay sao?”

"Đúng, đúng là Gia Viên Liễu Thị!"

Long Linh Linh cũng nghe thấy tiếng bàn tán, cảm thấy có gì đó không ổn bèn ngẩng đầu nhìn.

"Đây... không phải là dự án giai đoạn hai của cảng Lam Ba”.

Đầu óc Liễu Tiêu Dao hoàn toàn trống rỗng.

"Không, không, không thể nào..."

Liễu Tiêu Dao không hiểu nổi, rõ ràng gã đã lên kế hoạch hoàn chỉnh cho mọi thứ rồi, ngọn lửa này phải đốt cháy hết khu đô thị cảng Lam Ba mới đúng, vì sao nơi bị cháy lại là khu đô thị Gia Viên Liễu Thị?

Vừa rồi gã đã nói những lời chắc như đinh đóng cột, nói tập đoàn Hầu Tước sử dụng loại vật liệu kém chất lượng để xây dựng, nhưng chứng cứ từ video kia mang đến cho mọi người lại là Liễu Thị nhà hắn sử dụng vật liệu kém chất lượng, khác nào gã đã tự tát thẳng vào mặt mình?

Liễu Tiêu Dao lắc đầu biện hộ: "Không phải, chắc chắn là có sai sót ở đâu đó”.

Long Linh Linh đã bình tĩnh lại đồng thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô ta đã trông thấy, công trường đang xây dựng bị cháy kia không thuộc về cảng Lam Ba mà là Gia Viên Liễu Thị.

Liễu Thị và cảng Lam Ba gần như khởi công cùng một thời điểm, thời gian thi công cũng tương đương nhau, khu đô thị xây dựng cũng gần giống nhau, chỉ khác là bên Gia Viên Liễu Thị một tháng trước đã hoàn tất nghiệm thu rồi.

Những người bên dưới khán đài giờ mới hoàn hồn lại.

"Đây không phải là Gia Viên Liễu Thị à? Nơi xảy ra sự cố chính là khu đô thị của Liễu Thị mà!"

"Đúng vậy! The tôi thấy người sử dụng vật liệu kém chất lượng là bên Liễu Thị các anh đấy chứ!”

"Cảng Lam Ba vẫn yên ổn, mà bên Liễu Thị các anh lại có sự cố, giám đốc Liễu, anh có thể giải thích cho chúng tôi được không?"

Liễu Tiêu Dao lắc đầu, gã vẫn không chịu thừa nhận: "Đúng, hẳn là có sai sót ở đâu đó rồi”.

"Đoạn video ở đâu rồi? Tại sao lại có sự cố như vậy?"

Liễu Tiêu Dao cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác bức bối và hoảng loạn, mẹ kiếp rốt cuộc là sai ở đâu? Rõ ràng gã đã lên kế hoạch rồi mà, vật liệu mà bên Hầu Tước sử dụng là do gã cung cấp, vì sao lại không có vấn đề gì? Mà bên xảy ra sự cố lại là nhà gã!

Liễu Tiêu Dao không biết chuyện sai ở đâu, gã gần như không thể giải thích nổi.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.

"Mọi người sôi nổi quá nhỉ!"

Nghe tiếng nói, mọi người đều quay ra nhìn về phía cửa ra vào.

Sau khi Long Linh Linh nhận ra là ai thì trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng những lo lắng bất an của cô ta cũng đã dịu lại.

Bạch Diệc Phi dẫn theo ba bốn người, ung dung từ phía sau khán đài bước lên, đi đến trước mặt Liễu Tiêu Dao chỉ vào màn hình của video nói: “Lửa cháy hừng hực mang ngụ ý thịnh vượng phải không?”

Vào lúc mà Liễu Tiêu Dao nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì gã đã ngẩn ra đứng như trời trồng tại chỗ, tại sao Bạch Diệc Phi được thả khỏi nhà giam?

Mà những người khác đều nín thở khi nghe thấy lời này của Bạch Diệc Phi.

Bầu không khí trong hội trường dường như đông đặc lại.

Chẳng bao lâu sau thì truyền tới những tiếng thì thầm khe khẽ.

"Đây là vị chủ tịch tập đoàn Hầu Tước à?"

"Nhìn cũng đâu có giống là loại vô dụng!"

"Chủ tịch mà trẻ tuổi như vậy!"

"Bà mẹ! Bị mù hết rồi sao? Người ta rõ ràng có khí chất như vậy lại nói người ta vô dụng à?”

"Nếu đây mà gọi là vô dụng, thì chúng ta chắc vô dụng hết thuốc chữa luôn rồi!”

"Không phải nói chứ, trông đẹp trai quá đi à!"

Lúc này, Chu Khúc Nhi lẫn trong đám người bên dưới đã kinh ngạc đến mức lấy hai tay che cả miệng lại, nơi trái tim thì giống như có con hươu nhỏ đang húc đầu thùm thụp vào lồng ngực: Đây có thật là Bạch Diệc Phi không?

Bạch Diệc Phi thật sự là chủ tịch của Hầu Tước!

Trong đầu vô thức quay lại cảnh tượng thời gian gần đây tiếp xúc với Bạch Diệc Phi, nhịp tim bắt đầu có hiện tượng đập dồn dập, nhất là khi cô ta nhớ đến cảnh tượng đêm mà Bạch Diệc Phi say rượu ngủ lại nhà mình, trái tim cô ta lại đập nhanh hơn nữa.

Nhưng khi vừa nghĩ đến Lý Tuyết, Chu Khúc Nhi liền thấy bản thân đã bình tĩnh hơn nhiều, Bạch Diệc Phi là chồng của bạn thân cô ta, mà cô ta thậm trí còn…

Trái tim cứ như vừa mới chơi trò chơi cảm giác mạnh vậy, lúc lên lúc xuống.

Không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn chằm chằm Liễu Tiêu Dao nói: “Thế nào? Nhìn thấy tôi ngạc nhiên thế à?”
Bình Luận (0)
Comment