Một Bước Lên Tiên

Chương 142

"Đúng rồi, lần trước anh nói sẽ mời tôi ăn cơm, hay đi bây giờ luôn?"

Bạch Diệc Phi cụp mắt xuống, người phụ nữ này và anh đã gặp nhau ba lần, mỗi lần đều giống như trùng hợp, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì dường như có vẻ là cố ý.

“Được”, Bạch Diệc Phi gật đầu, anh muốn xem thử người phụ nữ này rốt cuộc định làm gì?

Bọn họ đến một quán đồ Tây, hai người ngồi đối diện nhau.

Gọi xong món thì Diệp Ngải mỉm cười: "Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên anh đâu?"

"Bạch Diệc Phi".

Suốt đường đi cho dù Diệp Ngải nói gì thì Bạch Diệc Phi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, không thì gật đầu lắc đầu, hoặc trả lời câu hỏi của cô ta chỉ trong vài từ.

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn Diệp Ngải, trong lòng anh thầm cười nhạo: Đúng là rất nhẫn nại, lâu thế rồi mà chưa nói ra mục đích.

Một lúc sau, bít tết bọn họ gọi đã được đưa lên, Bạch Diệc Phi ăn từ từ, thật ra anh không thích đồ Tây lắm, anh cảm thấy dùng dao nĩa rất bất tiện.

Diệp Ngải giống như một quý cô thanh lịch, cô ta sử dụng dao nĩa một cách khéo léo và từ tốn, cộng thêm bản thân là người đẹp nữa nên trông rất thích mắt.

Ăn được nửa bữa thì Bạch Diệc Phi vô tình nhìn thấy một người, vì vậy anh đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh".

Diệp Ngải gật đầu.

Trong toilet, sau khi Bạch Diệc Phi gặp người quen thì đối phương nhắc nhở một chữ: "Rượu".

Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó anh đi ra khỏi toilet trở lại bàn.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi trở lại thì Diệp Ngải nở nụ cười, cô ta cầm ly rượu lên: "Tôi mời anh một ly, cám ơn anh đã giúp tôi hai lần".

Bạch Diệc Phi liếc nhìn ly rượu trong tay Diệp Ngải, sau đó anh cầm ly rượu của mình lên, nhẹ giọng nói: "Không có gì".

Hai người cụng ly rồi uống rượu vang.

Diệp Ngải mỉm cười hài lòng, cô ta tiếp tục ăn bít tết.

Bạch Diệc Phi rũ mắt xuống, anh ăn xong hai miếng bít tết thì cảm thấy hơi choáng váng, một lúc sau thì ngã ra bàn.

...

Trong phòng khách sạn, Diệp Ngải ném Bạch Diệc Phi xuống giường.

“Chậc chậc, lần trước tôi chỉ nhớ chụp ảnh, nhưng lại quên lấy điện thoại của anh”, Diệp Ngải lẩm bẩm.

Nói xong thì Diệp Ngải đưa tay lấy điện thoại trong túi quần của Bạch Diệc Phi, sau đó cô ta dùng vân tay của Bạch Diệc Phi để mở khóa.

Diệp Ngải yên lặng một lúc thì cau mày nói: "Tài liệu đâu? Tại sao không có Wechat?"

"Tại sao chỉ có lịch sử cuộc gọi?"

Diệp Ngải càng nói thì càng cáu, cô ta ném điện thoại đi: "Điện thoại phèn gì thế không biết, không có tác dụng gì cả!"

Một lúc sau Diệp Ngải ngồi lên mép giường, cô ta yên lặng nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó bất giác đưa tay sờ lên mặt anh.

"Nếu là tôi thì anh cũng làm như vậy sao?"

"Nhưng nhìn biểu hiện của anh, thì có vẻ anh không có hứng thú với tôi?"

Diệp Ngải nói xong thì quay người rời khỏi phòng.

Sau khi Diệp Ngải rời đi thì Bạch Diệc Phi - người đáng lẽ phải nằm bất tỉnh trên giường lại mở mắt ra.

Bạch Diệc Phi ngồi dậy, anh cầm lấy điện thoại bị ném qua một bên, sau đó gọi cho ai đó: "816".

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

Bạch Diệc Phi mở cửa, Trần Hạo bước vào.

“Sếp à, anh không sao chứ?”, Trần Hạo lo lắng hỏi.

Vừa rồi ở trong nhà hàng Tây Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy Trần Hạo.

Không cần bàn cãi gì về năng lực của Trần Hạo, quan trọng nhất là Trần Hạo chưa từng xuất hiện công khai, cho nên hắn ta rất phù hợp làm những chuyện bí mật.

Đúng là như thế, vừa rồi ở trong toilet của nhà hàng Tây, Trần Hạo đã nói từ ‘rượu’, nó có nghĩa là rượu có vấn đề.

Bạch Diệc Phi hiểu ý Trần Hạo, chắc hẳn hắn ta đã đổi rượu rồi nên anh mới tự tin uống cạn, sau đó thì giả bộ ngất đi để xem người phụ nữ kia định làm gì.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Cô ta chỉ xem điện thoại của tôi để tìm tài liệu, nhưng cô ta lại nói một câu khiến tôi cảm thấy không yên tâm".

Sau khi ra khỏi toilet thì Bạch Diệc Phi đã chuyển hết tài liệu trong điện thoại đến chỗ khác, sau đó anh gỡ cài đặt tất cả các ứng dụng trò chuyện, thậm chí còn xóa cả tin nhắn văn bản.

Thực tế cho thấy anh đã làm đúng.

Diệp Ngải nói lần trước chỉ chụp ảnh mà quên xem điện thoại di động của anh, lần trước là lúc đuổi bắt kẻ bỏ thuốc, khi đó bọn họ đã ngất xỉu nên Diệp Ngải làm mọi chuyện rất thuận lợi.

“Sao vậy?”, Trần Hạo hỏi.

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Tôi cần điện thoại di động của cô ta, làm được không?"

“Được”, Trần Hạo nói.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi cho anh ba ngày, nhân tiện điều tra xem cô ta là ai".

...

Bạch Diệc Phi trực tiếp trở về biệt thự, anh cũng không có tâm trạng trở lại Hầu tước.

Lý Tuyết đang tưới hoa trong sân biệt thự, cô nhìn thấy Bạch Diệc Phi trở về thì hơi kinh ngạc: "Sao anh đã về rồi? Có phải anh quên gì không?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lý Tuyết thì cảm thấy xót xa: "Anh về coi em".

Lý Tuyết trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh không làm việc hả? Em đâu phải bị bệnh nan y. Tại sao anh phải về coi em?"

Bạch Diệc Phi nở nụ cười gượng gạo, anh bước tới nhẹ nhàng ôm Lý Tuyết vào lòng: "Tuyết Nhi, anh rất vui khi có em ở bên cạnh".

Lý Tuyết đột nhiên bị Bạch Diệc Phi ôm lấy nên cảm thấy ngượng ngùng: "Anh sao vậy?"

"Hay là em gọi Chu Khúc Nhi đến chơi cùng đi!"

“Không được, cậu ấy cũng phải làm việc!”, Lý Tuyết lắc đầu đáp.

Bạch Diệc Phi chán nản, anh bị Lý Tuyết đuổi đi.

Trở lại Hầu Tước, Bạch Diệc Phi ngồi ở trong phòng làm việc, anh không làm gì cả mà chỉ ngồi cầm điện thoại di động chờ tin tức tìm được người bỏ thuốc, ngoài ra anh cũng đang đợi tin từ Trần Hạo.

Buổi chiều, Long Linh Linh tới văn phòng rồi nói: "Chủ tịch, gần đây có một số lĩnh vực trong tập đoàn xuất hiện vấn đề, các giám đốc khác mong chủ tịch phản hồi càng sớm càng tốt..."

"Tổ chức cuộc họp cổ đông đi!"

Một giờ sau, mọi người đã đến phòng họp đầy đủ, bọn họ đang thảo luận về những vấn đề gần đây, nhưng Bạch Diệc Phi không đáp lại, anh chỉ nhìn vào điện thoại di động của mình.

Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phi, trong lòng cô ta rất lo lắng.

"Chủ tịch, chắc chắn có người cố ý nhắm vào chúng ta, không thể để yên thế được, nhất định phải phản công lại".
Bình Luận (0)
Comment