Một Bước Lên Tiên

Chương 169

Nhìn tiếp sang bên cạnh gã là một cô gái đẹp cũng vô cùng lạ lẫm. Nhìn dáng vẻ của họ thì chắc là người yêu.

Tiêu Vinh Đào nhìn bộ dạng của Lý Tuyết thì nói với giọng châm biếm: “Sắc mặt của Bạch phu nhân kém vậy, chắc bị chủ tịch Bạch làm cho tức giận đây mà?”

Lúc Tiêu Vinh Đào biết được Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì kinh ngạc đến mức suýt rơi cằm xuống. Chẳng trách mà trước đây Bạch Diệc Phi lại hống hách thế? Nhưng gã nghĩ không ra, Bạch Diệc Phi chẳng phải chỉ là tên nhà quê nghèo rớt sao, sao lại trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu Tước được?

Chấn động hơn nữa chính là tin hot về Bạch Diệc Phi.

Ngay cả khi tin đồn đã được bác bỏ nhưng Tiêu Vinh Đào vẫn cảm thấy đó chính là Bạch Diệc Phi. Thật không ngờ Bạch Diệc Phi thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo, thế mà lại bạo chơi thế, một đêm ‘vui vẻ’ với ba cô gái liền.

Nhưng gã càng không hiểu nổi, vợ của Bạch Diệc Phi đẹp như này mà anh ta vẫn ra ngoài tìm gái được?

Lại nhìn sắc mặt hiện giờ của Lý Tuyết, gã nghĩ rằng chuyện của Bạch Diệc Phi khiến Lý Tuyết đau lòng nên mới tiều tụy như này.

Lý Tuyết nghe thấy lời nói đó của Tiêu Vinh Đào thì chau mày, nói: “Tôi không quen anh”.

Lời nói vừa dứt thì người con gái bên cạnh Tiêu Vinh Đào hỏi với giọng nũng nịu: “Vinh Đào, đây là ai vậy?”

“Cô ấy à? Chính là vợ của người đàn ông hot nhất mấy ngày nay đấy”, Tiêu Vinh Đào giải thích.

Người con gái kia nghe vậy thì bật cười: “À, hóa ra là Bạch phu nhân”.

“Bạch phu nhân đừng đau lòng, tin rằng chủ tịch Bạch cũng không cố ý ra ngoài tìm gái đâu. Cô xinh đẹp thế này thì cứ nói chuyện hẳn hoi với anh ta, chắc là anh ta cũng sẽ hồi tâm chuyển ý thôi”.

“Đúng thế! Bạch Diệc Phi là bạn học của tôi, tôi cũng hiểu được nhân cách của cậu ấy, có lẽ là có gì hiểu nhầm thôi. Cô đừng đau lòng quá, tin rằng cậu ấy không phải loại người đó đâu”.

Lý Tuyết nghe thấy hai người kia mỗi người nói đế một câu thì trong lòng nghi hoặc: Chủ tịch Bạch ư? Nhưng trên mặt cô không thể hiện rõ, chỉ thản nhiên nói: “Có liên quan gì đến các người không?”

Vừa dứt lời, Tiêu Vinh Đào và cô gái kia đờ người ra, tiếp đó Tiêu Vinh Đào sầm mặt lại, nói: “Chúng tôi cũng có lòng tốt khuyên cô vài câu thôi, chồng cô ngoại tình mà còn trách chúng tôi sao?”

“Ha ha! Tôi thấy, giờ cô một mình đến bệnh viện, biết đâu cậu ấy đang ‘vui vẻ’ trong mùi thơm của cô gái nào khác ý chứ? Vậy còn quan tâm được đến cô không?”

Lý Tuyết nghe thấy thế thì thở gấp nhưng trên mặt vẫn cố trấn tĩnh: “Chuyện của chồng tôi không cần các người quan tâm”.

“Đúng là không cần nhưng tôi chỉ nhắc nhở cô, bên cạnh Bạch Diệc Phi không thiếu gái đâu. Nào là hoa khôi của lớp tôi ngày trước, còn cả trợ lý của tập đoàn Hầu Tước nữa, tất cả những người này đều có mối quan hệ không rõ ràng với cậu ấy. Nói không chừng, dan díu với nhau từ lâu rồi ý”.

“Cô không biết gì cả, bị cậu ấy giấu diếm như thế, tôi thấy bất công cho cô đấy, chi bằng cô…”, lời nói chưa xong thì gã bị người ta nắm chặt cánh tay.

Lúc quay người lại thì “bốp” một cái, Tiêu Vinh Đào bị cho một cái bạt tai.

“Câm ngay cái miệng thối của cậu lại”, Bạch Diệc Phi đi đến cạnh Lý Tuyết bảo vệ cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Vinh Đào.

“Bạch Diệc Phi?”, Tiêu Vinh Đào bị đánh nên ngây người ra. Gã còn tưởng Lý Tuyết đến một mình, không ngờ Bạch Diệc Phi lại xuất hiện, còn cho gã một cái tát nữa.

Những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều đưa mắt nhìn lại.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến các người, câm ngay cái miệng thối của các người lại. Nếu không thì tôi sẽ cho cậu mãi mãi không nói được đấy”.

“Cậu dám uy hiếp tôi?”, Tiêu Vinh Đào đáp lại luôn: “Bạch Diệc Phi, đừng tưởng thân phận hiện giờ của cậu to tát lắm nhé, nhưng vụ bê bối gần đây thì tôi nói không đúng sao?”

“Cậu có dám nói mối quan hệ của cậu với Hà Viên Viên và trợ lý Long là trong sáng không?”

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tại sao không dám? Hà Viên Viên chỉ là bạn học trước đây của tôi, tôi giúp cậu ấy thì cũng là bình thường. Còn trợ lý Long là đồng nghiệp, có gì mà không trong sáng?”

“Suy nghĩ của mình bẩn thỉu mà cũng nói người khác được sao?”

“Cậu…”, Tiêu Vinh Đào tức giận nhưng không biết phản đòn kiểu gì. Còn Lý Tuyết ở phía sau Bạch Diệc Phi đột nhiên ngất đi.

“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi hoảng loạn, gọi lớn: “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi”.

“Người đâu, người đâu mau đến đây”, Bạch Diệc Phi hoảng loạn gọi lớn, khóe mắt đỏ ửng.

Nghe thấy thế, các bác sĩ vội mang cáng đến đưa Lý Tuyết đi.

Lúc Bạch Diệc Phi đi theo, anh còn quay lại nhìn Tiêu Vinh Đào, nói: “Nếu Tuyết Nhi có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”, nói xong, Bạch Diệc Phi xoay người đi theo.

Tiêu Vinh Đào đứng đờ tại chỗ, trong lòng thấy ớn lạnh. Ánh mắt ban nãy của Bạch Diệc Phi quá đáng sợ, giống như muốn giết người vậy, thật khiến người ta sợ chết khiếp.

“Mau đi thôi”, gã không biết tại sao Lý Tuyết lại ngất xỉu nhưng Bạch Diệc Phi nói như vậy thì chắc chắc nghĩ là trận tranh cãi ban nãy gây ra, vì vậy lúc này không đi còn đợi lúc nào nữa?

Lý Tuyết được đưa đến phòng cấp cứu, một bác sĩ đi tìm bác sĩ Ngưu Vọng đến.

Còn bác sĩ Ngưu lúc này đang ở trong văn phòng viện trưởng cùng với viện trưởng và chủ nhiệm, phỏng vấn Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh ngồi ở phía đối diện nhìn ba người trước mặt. Họ đều không nói gì khiến cô ta vô cùng lo lắng.

Một hồi lâu, viện trưởng mới lên tiếng: “Học lực của cô rất tốt, lại du học từ nước ngoài về nên chúng tôi đều công nhận năng lực của cô”.

Chủ nhiệm là một ‘tay sai’ nên khi nghe viện trưởng nói thế thì lập tức phụ họa vào: “Đúng thế, trình độ này ở trong nước rất hiếm, vừa là bác sĩ Đông y vừa Tây y, giỏi lắm”.

Lúc này, Ngưu Vọng không nói gì.

Viện trưởng nói tiếp: “Chỉ có điều cô trẻ thế này, lại tốt nghiệp chưa lâu, chắc là chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế chăng? Cô muốn ứng tuyển bác sĩ chính thì sợ không được”.

“Nhưng nhìn học lực của cô, chúng tôi thừa nhận khả năng học tập của cô, cô có thể đi từ cơ bản trước, học thêm chút kinh nghiệm, sau này làm bác sĩ chính thức tuyệt đối không có vấn đề gì”.

Chủ nhiệm nghe thấy thế thì cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, cô cũng biết đấy, làm nghề này, kể cả cô hiểu nhưng không có kinh nghiệm thực tế thì cũng là đòn chí mạng. Nếu như không có kinh nghiệm, ngộ nhỡ không cẩn thận chữa không được thì khó nói lắm”.

Ngưu Vọng không nói gì, ông ta cảm thấy cô gái này rất ổn, học lực ổn, hơn nữa, hiện giờ bác sĩ Đông y ở Hoa Hạ đã ít còn ít hơn nên người học được Đông y cũng khá giỏi rồi. Chỉ có duy nhất một điểm là như viện trưởng nói, kinh nghiệm của cô ta chưa đủ.

Lưu Hiểu Anh nghe xong thì bĩu môi, nói: “Ý của các người là tôi không đỗ phỏng vấn đúng không?”

“Cũng không phải, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô làm trợ lý bác sĩ để cho cô học hỏi thêm chút kinh nghiệm. Cô cũng biết đấy, nghề này của chúng ta, thời gian mới là thử thách”.

“Vâng, ông nói đúng”, Lưu Hiểu Anh đã không còn nhẫn nại được nữa. Rõ ràng không muốn tuyển cô ta, thế mà còn nói dài dòng văn tự, nghe mà thấy mệt người.

Chủ nhiệm thấy thái độ của cô ta không tốt lắm nên lập tức sầm mặt lại, nói: “Cô có thái độ gì vậy? Chúng tôi nói thế nào thì cũng là bề trên của cô, những lời này đều là kinh nghiệm cho cô, vậy mà cô là thế hệ sau, không nghe nghiêm túc thì thôi, đã thế còn làm ra biểu cảm đó, không coi ai ra gì cả”.

Lưu Hiểu Anh nghe xong thì tức giận: “Các ông còn nói tôi thái độ không tốt à, ông xem các ông có thái độ thế nào? Một câu nói thôi, được thì bảo được, không được là không được. Cứ nói mấy lời kia thì có ích gì không, phí cả thời gian”.

Sắc mặt của viện trưởng cũng không dễ coi cho lắm: “Cô là người không có kinh nghiệm, cô nghĩ bệnh viện nào sẽ cần cô? Chỉ e là không có đâu, làm bác sĩ cơ mà, ai dám mạo hiểm thế chứ?”

“Còn nữa, trẻ tuổi thì cũng phải học cách điềm tĩnh. Vừa đến đã muốn làm bác sĩ chính thì cũng phải nhìn xem mình có năng lực và tư cách đó không chứ?”

Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng, đứng dậy nói: “Ai bảo tôi không có kinh nghiệm và năng lực? Các người toàn dùng ánh mắt thiển cận của mình đi nhìn người khác, cảm thấy người trẻ thì không có kinh nghiệm và thực lực chứ gì? Tưởng ai cũng phải đi theo đúng quy trình à?”

Viện trưởng và chủ nhiệm dồn nén tức giận: “Cô…”.

Lúc này, Lưu Hiểu Anh xoay người định rời đi. Đột nhiên cửa bị mở ra: “Bác sĩ Ngưu! Không xong rồi, cô Lý Tuyết kia lại ngất rồi, bây giờ đang ở phòng cấp cứu đợi bác sĩ qua đó ạ”.

Ngưu Vọng nghe thấy thế thì lập tức đứng lên đi ra bên ngoài. Viện trưởng và chủ nhiệm thấy thế thì cũng đi theo, họ đều biết thân phận của Lý Tuyết nên không dám chậm trễ.

Thoáng chốc trong văn phòng không còn ai nữa, Lưu Hiểu Anh cũng đi theo đám đông đi rồi.
Bình Luận (0)
Comment