Một Bước Lên Tiên

Chương 18

Trong lòng Lý Tuyết vui vẻ đồng thời lại bối rối nói: "Như thế có ổn không? Thật là tốn kém, chúng ta làm đơn giản là được rồi. Hơn nữa em cũng đã đồng ý với Khúc Nhi, chúng em cùng nhau ăn sinh nhật".

Bạch Diệc Phi cười nói: "Không sao, có thể cho cô ấy đi cùng".

Lý Tuyết thấy vậy đành phải gật đầu đồng ý.

Ăn cơm xong, hai người liền tự về phòng.

Bạch Diệc Phi hơi bồn chồn bởi vì vừa nãy anh rửa bát xong đi ra, nhìn thấy Lý Tuyết đã thay xong áo ngủ, lộ ra cánh tay và bắp chân trắng nõn.

Lý Tuyết nhìn thấy anh cũng hơi xấu hổ, vội vàng trở về phòng.

Bạch Diệc Phi có chút lưu luyến, bóng hình xinh đẹp cứ lượn lờ trong đầu, phần nào hành hạ ý chí của anh.

Cuối cùng anh phải hít một hơi thật sâu, đi tắm rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, đang trong giờ làm việc, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Bạch Vân Bằng.

"Diệc Phi, ngày mai là sinh nhật của con dâu phải không?"

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: "Ông muốn tới à?"

"...Xin lỗi, ta...", Bạch Vân Bằng hơi áy náy, nhưng công ty bên này không bỏ mà đi được.

Bạch Diệc Phi không phản ứng gì: "Tôi biết rồi".

Bạch Vân Bằng thở dài một hơi, đành phải nói: "Mặc dù bố không đến được, nhưng trước đó bố đã chuẩn bị xong quà rồi. Đó là một viên Dạ Minh Châu trị giá 80 triệu tệ, mua được ở phòng đấu giá, bố đã cho người mang tới trước đó rồi, đến lúc ấy con nói với con dâu một tiếng nhé".

Bạch Diệc Phi nghi hoặc, Dạ Minh Châu? Một thời gian trước đã được mang đến rồi? Sao anh không có một chút tin tức nào nhỉ?

"Tôi hiểu rồi".

Chưa nói được mấy câu, hai người đã cúp điện thoại.

Theo bản năng, Bạch Diệc Phi cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Nếu Bạch Vân Bằng nói đã đưa đến rồi vậy thì chắc chắn là đã được đưa đến, nhưng anh hoàn toàn không biết gì, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Nhưng anh cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, đành phải tạm gác lại.

Đã đến ngày sinh nhật của Lý Tuyết.

Cả gia đình Bạch Diệc Phi mặc quần áo trang trọng đến khách sạn Thiên Bắc.

Sau khi Chu Khúc Nhi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, nhỏ giọng hỏi: "Anh vẫn chưa tặng xe cho Tuyết Nhi à?"

"Ừ", Bạch Diệc Phi gật đầu: "Lát nữa đặc biệt tặng cô ấy trong bữa tiệc sinh nhật".

Chu Khúc Nhi gật gật đầu, cũng không hỏi nữa.

Lý Tuyết nhìn Chu Khúc Nhi, từ khi nào mà bọn họ qua lại thân thiết như vậy? Trong lòng cô có hơi ghen.

"Các cậu đang nói gì thế?"

Chu Khúc Nhi cười cười: "Còn có thể nói gì, tất nhiên là bảo anh ấy đừng làm cậu mất mặt!"

Lý Tuyết nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi, thấy Bạch Diệc Phi cười với cô, lúc này mới nói với Chu Khúc Nhi: "Có thể tới đây chúc mừng sinh nhật đã tốt lắm rồi".

Chu Khúc Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, lúc đó cô vô tình nhìn thấy một mỹ nữ dáng người xinh đẹp mang giày cao gót đi vào, lập tức kinh ngạc hô một tiếng: "Ai ya!"

Lý Tuyết bị hoảng sợ vội hỏi: "Sao vậy?"

"Đó là thư ký Long của Tập đoàn Hầu Tước, cô ấy cũng tới đây!", Chu Khúc Nhi hưng phấn nói: "Vậy thì có phải là, chủ tịch Tập đoàn Hầu Tước cũng đến rồi đúng không? Trời ơi, đợi lát nữa có thể trông thấy anh ấy rồi nhỉ?"

Lý Tuyết cạn lời: "Cậu đừng có mà mê trai nữa, chủ tịch người ta sao có thể để ý tới phụ nữ ở tầng lớp chúng ta chứ? Hơn nữa ngay cả dáng dấp người ta thế nào cậu cũng chưa nhìn thấy".

Chu Khúc Nhi hừ một tiếng, không tiếp tục tranh luận.

Mọi người lên thang máy khách sạn, nhưng đúng lúc này lại có bảo vệ tiến lên: "Xin chào, xin hỏi các bạn có thiệp mời không?"

Vừa nghe thấy câu này, mọi người đều bối rối, không phải họ đến tiệc sinh nhật sao?

Bảo vệ thấy thế lập tức nói: “Xin lỗi, không có thiệp mời các bạn không thể vào”.

Dứt lời, sắc mặt Lưu Tử Vân khó coi: "Bạch Diệc Phi, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Không phải anh nói chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Tuyết Nhi sao? Sao bây giờ ngay cả cửa cũng không vào được hả?"

Bạch Diệc Phi vỗ trán, anh đi vội quên mang thiệp mời rồi, chỉ có thể cười cười xin lỗi: "Xin chờ một chút, con gọi điện thoại".

"Lại gọi điện thoại!", Lưu Tử Vân phàn nàn nói: "Nhanh lên, chúng tôi cũng không muốn bị người ta xem như khỉ! Mất mặt xấu hổ, tất cả đều là lỗi sai của đồ vô dụng nhà anh!"

Thật không khéo là, lúc này Lý Phàm cũng đến đây.

"Ơ, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Đây không phải là một nhà vô dụng sắp bị Lý Thị chúng tôi gạch tên sao? Hình như mấy người không có thiệp mời phải không? Không mời tự đến à? Các người đúng là trơ trẽn!”

"Cậu có ý gì?", Lưu Tử Vân bình tĩnh hỏi.

Lý Phàm giễu cợt một tiếng: "Có ý gì hả? Ông nội vốn không cho người thông báo với các người, các người lại mặt dày tự đến, da mặt đúng là dày!"

"Thông báo cái gì?", Lưu Tử Vân nhìn Lý Cường Đông và Lý Tuyết.

Hai người cũng không hiểu.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi lóe lên.

Lý Phàm thấy thế biết là bọn họ không suy nghĩ gì mà đã tới chỗ này: "Ồ, không biết nói mấy người thế nào mới tốt đây, biết rõ bản thân không có tư cách đến loại khách sạn này rồi, lại còn cứ thích thể hiện!"

"Lý Phàm, có tư cách hay không không phải cậu nói là được!", Lưu Tử Vân tức giận nói.

Chu Khúc Nhi cũng nói: "Hôm nay chúng tôi đến để chúc mừng sinh nhật Tuyết Nhi, dựa vào cái gì mà không có tư cách?"

"Chúc mừng sinh nhật?", Lý Phàm liếc nhìn Lý Tuyết, đã hiểu ra, sau đó cười nhạo một tiếng: "Loại người như các người, muốn chúc mừng sinh nhật thì nên tìm một quán ăn, tùy ý ăn một chút gì đó không phải là được rồi sao, còn đến khách sạn cao cấp như này, cũng không sợ người ta cười cho à?"

Lý Tuyết cũng tức giận nói: "Lý Phàm, anh đừng có mà coi thường người khác, bản hợp đồng kia nếu không phải tôi ký được, bây giờ các anh còn có tâm trạng ở đây mở tiệc chúc mừng gì sao?"

Cô không phải kẻ ngốc, trước đó cô nhìn thấy thư ký của Tập đoàn Hầu Tước, bây giờ Lý Phàm cũng đến rồi, còn có một vài ông chủ của các công ty khác lần lượt đi vào. Chắc hẳn là ông cụ Lý mở tiệc vì việc kí kết hợp đồng lần này.

"Ồ! Ai biết cô dùng thủ đoạn gì để lấy được hợp đồng chứ? Cứ ở đây mà ra vẻ đoan chính, biết đâu lại ngủ với mỗi người một lượt rồi...", Lý Phàm không ngừng giễu cợt: "Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cô, nếu như không phải là cô, Lý Thị cũng không ký được hợp đồng, không thể chạy dự án mới, bây giờ tôi cũng không thể là người quản lý đầu tiên của dự án này được! Còn đám người các người, bây giờ không có tư cách chờ ở đây, các người không cần mặt mũi, nhưng Lý Thị chúng tôi không thể để mất mặt mũi được! Mau chóng cút đi!"

Nghe thấy câu nói này, Bạch Diệc Phi không khỏi tức giận, đứng lên phía trước trừng mắt nói: "Lý Phàm, các anh dựa vào cái gì không mời chúng tôi? Lẽ nào nói, nhà họ Lý không có một chút lễ nghĩa nào, chỉ biết chơi trò qua cầu rút ván thôi đúng không?"

Lý Phàm vô thức nhớ tới cảnh lúc trước bị Bạch Diệc Phi đánh cho không đứng dậy được, đau nhức khắp người, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, con mẹ mày là cái thá gì? Mày chỉ là một con chó chết mà nhà họ Lý chúng tao nuôi mà thôi, người nhà họ Lý chúng tao nói chuyện, đến lượt mày ở đây sủa bậy sao? Nhưng mà từ trước tới giờ Lý gia chúng tao không làm hại động vật, nếu mày thật sự ở trên mặt đất sủa vài tiếng giống như chó, hôm nay tao sẽ phá lệ cho bọn mày đi vào, thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment