Một Bước Lên Tiên

Chương 2

Lý Tuyết nhìn Lưu Tử Vân bình tĩnh nói: "Mẹ, con không có ngốc! Bây giờ chỉ có bán nhà mới trả được nợ. Bằng không, mẹ nói anh ấy phải làm thế nào bây giờ?"

Con người không phải cây cỏ, làm sao có thể sống vô tình như thế được?

Hai năm qua, Bạch Diệc Phi cam chịu vất vả, không tiếc thứ gì cho cô, thậm chí có một lần còn vì cô mà bị người ta đánh cho thâm tím mặt mũi, nhưng vẫn chỉ cười với cô mà nói: “Anh không sao”.

Những chuyện này cả đời cô cũng không bao giờ quên được.

Hơn nữa, cô cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Bạch Diệc Phi trong hai năm qua, trước đây anh luôn cố gắng phấn đấu, giờ đây trở nên vô cùng suy sụp, anh thực sự đã phải chịu quá nhiều đả kích.

Bây giờ, nếu ngay cả người em gái duy nhất của anh cũng không còn nữa, cô không biết Bạch Diệc Phi sẽ ra sao?

"Cái gì mà làm thế nào bây giờ? Tiền là do nó tự mượn, muốn trả thì tự nó đi mà trả, dựa vào cái gì mà chúng ta phải bán nhà đi để trả cho nó?", Lưu Tử Vân càng nói càng kích động.

"Mẹ! Bình tĩnh một chút đi! Lý Phàm làm vậy tuyệt đối không phải có ý tốt đẹp gì. Con không muốn anh ấy rơi vào bẫy của Lý Phàm!"

Em gái của Bạch Diệc Phi bị tai nạn xe hơi, anh ấy không còn cách nào khác mới phải đi vay tiền!

Nhưng Lý Phàm rõ ràng muốn cố ý làm khó khiến Bạch Diệc Phi bẽ mặt, cô làm sao có thể chỉ khoanh tay đứng nhìn?

"Hừ! Lý Phàm không tốt bụng gì cho cam, nhưng đâu liên quan gì đến chúng ta? Là cái đồ vô dụng đó tự muốn nhảy vào vũng lầy! Dù có nói thế nào đi nữa mẹ cũng tuyệt đối không đồng ý bán nhà!"

“Mẹ!”, Lý Tuyết trừng mắt nhìn mẹ, không thể tin được mẹ mình lại thực dụng đến như vậy.

Bạch Diệc Phi ở ngoài cửa sững sờ, không ngờ Lý Tuyết lại đứng ra nói thay cho anh.

Lý Tuyết lại một lần nữa nhẫn nại thuyết phục: "Mẹ! Nhà không còn nữa sau này vẫn có thể mua lại, còn người mất đi rồi thì chẳng còn gì nữa cả!".

"Nói nghe thì hay lắm, con cũng không nhìn lại xem bây giờ gia cảnh chúng ta như thế nào à? Cha con là đồ vô dụng, trong nhà họ Lý chẳng có chút địa vị gì!”, Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Lý Cường Đông, rồi lại than vãn: "Chứ đừng nói tới cái đồ bỏ đi kia, nó mà mua được nhà thì có mà lợn cũng biết trèo cây!”

Lý Cường Đông chỉ trầm mặc không nói gì.

Lý Tuyết nắm chặt tay, vẫn muốn thuyết phục mẹ, nhưng Lưu Tử Vân không cho cô cơ hội lại nói tiếp: "Tuyết Nhi! Con với cái tên vô dụng đó chỉ là kết hôn theo hợp đồng, cũng không có tình cảm gì. Con quan tâm đến nó làm gì? Dù sao khi hợp đồng hết hạn, con sẽ ly hôn với nó, lúc đó con và nó chẳng còn chút quan hệ nào hết!”

"Đúng vậy, chúng con là kết hôn theo hợp đồng thỏa thuận, nhưng mẹ, mẹ đã từng nghĩ tới chưa? Chúng con ở bên nhau hai năm rồi, cũng không phải động vật máu lạnh. Làm sao lại không có tình cảm cho được?", Lý Tuyết rất kiên quyết: "Chưa kể, trên danh nghĩa, anh ấy vẫn là chồng con!"

Bạch Diệc Phi ở ngoài cửa nghe Lý Tuyết gọi mình là "chồng", hai mắt chợt sáng lên, khẽ run nhè nhẹ.

Thì ra trong tim cô vẫn có hình bóng anh.

Những lời châm chọc đay nghiến của mẹ vợ, anh sớm đã chịu đựng quen rồi, nhưng thái độ bảo vệ anh hôm nay của Lý Tuyết khiến anh thấy cảm động vô cùng.

"Hừ! Nó có xứng làm chồng con không? Một tên vô dụng chỉ biết ăn rồi vật vờ qua ngày! Nếu không có chúng ta nuôi nấng thì nó đã chết đói từ lâu rồi!", Lưu Tử Vân còn bồi tiếp: "Con đã từng thấy người đàn ông nào tồi tệ được như nó chưa? Nếu không phải do hợp đồng, mẹ sớm đã bắt hai đứa ly hôn rồi! ".

Nghe được những lời khó nuốt của Lưu Tử Vân, trong lòng Lý Tuyết cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng cô biết thực lòng Bạch Diệc Phi thật sự không muốn trở nên như thế này!

"Mẹ! Mẹ nghe con, bán nhà trước đi, chuyện sau đó có gì thì tính sau!", chuyện này phải nhanh chóng xử lý, nếu không để mấy ngày nữa cho dù có bán nhà cũng không trả hết nợ được.

Lưu Tử Vân nhất định không nghe, rống lên: "Mẹ nói nhiều như vậy mà con còn muốn bán nhà sao? Con đã quyết tâm rồi phải không? Được! Mẹ nói cho con biết, nếu con dám bán nhà, mẹ nhảy lầu cho con xem!"

Lý Tuyết nghe mẹ nói lời này, khóe mắt bất giác ướt đẫm, liền hít sâu một hơi, không nói lời nào, xoay người đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Bạch Diệc Phi vội vàng trốn sang một bên, nhìn bóng lưng Lý Tuyết rời đi, trong lòng xúc động vô cùng.

Lý Tuyết vì anh mà cãi nhau với gia đình, còn muốn bán nhà vì anh, tình cảm này, làm sao anh có thể không rung động cho được?

Suy nghĩ một hồi, Bạch Diệc Phi kiên định nói: "Tuyết Nhi, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!"

Nhưng trước đó, anh phải nỗ lực hết mình để khiến Lý Tuyết yêu anh, để bố mẹ vợ thật lòng chấp nhận anh mới được.

Đi ra khỏi khu phố nhỏ, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết ngồi trên chiếc xe Trường An cũ không thể cũ hơn, xe nổ máy một hồi lâu mới khởi động được.

Chiếc xe này là xe cũ mà hai người mua lại với giá hơn 10 ngàn tệ, giờ gần như nát rồi, thường xuyên đang chạy bị tắt máy giữa chừng và phanh cũng chẳng còn ăn nữa.

Nhìn chiếc xe đi xa dần, Bạch Diệc Phi sau đó liền bắt taxi đến cửa hàng 4S.

Anh nghĩ, giờ đã có tiền trong tay, ít nhất cũng phải để cho người phụ nữ mình yêu có một chiếc ô tô an toàn để đi.

Đến cửa hàng, Bạch Diệc Phi nhìn ngắm một hồi rồi mới đi vào.

Lúc này, một người phụ nữ mặc váy khoét hông gợi cảm trên taxi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, lập tức hét lên với tài xế: "Dừng lại, tôi muốn xuống đây."

Đưa tiền xong, người phụ nữ bước đi uyển chuyển trên giày cao gót bước vào tiệm, lập tức tìm thấy Bạch Diệc Phi.

"Bạch Diệc Phi? Đúng là anh rồi!"

Bạch Diệc Phi nghe thấy liền quay đầu: "Chu Khúc Nhi?”

Chu Khúc Nhi liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, khinh khỉnh nói: "Anh làm gì ở đây?"

Chu Khúc Nhi là bạn thân của Lý Tuyết, mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

Có điều Chu Khúc Nhi cũng giống như những người khác, vô cùng xem thường Bạch Diệc Phi.

“Tôi đến đây còn có thể làm chuyện gì khác sao?”, Bạch Diệc Phi cũng cạn lời, đến đây không phải là mua xe thì còn làm gì nữa.

Chu Khúc Nhi hiển nhiên không tin: "Anh mua xe? Anh có tiền không mà mua xe?"

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút: "Trước kia tôi mua vé số và trúng thưởng. Sắp tới là sinh nhật của Tuyết Nhi, vừa hay cũng muốn mua cho cô ấy chiếc xe làm quà sinh nhật. Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy. Mong cô có thể giữ bí mật".

Chu Khúc Nhi "xời" một tiếng rõ to: "Anh coi tôi là một đứa trẻ ba tuổi à! Anh mà cũng tốt số như vậy sao?

Bạch Diệc Phi: "... Có tin hay không tùy cô, cô làm gì thì làm đi tôi đi vào trước đây”.

Chu Khúc Nhi thấy Bạch Diệc Phi muốn rời đi, liền kéo anh lại hỏi: "Anh thật sự tới đây mua xe cho Tuyết Nhi hả?"

“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu.

Chu Khúc Nhi do dự một chút, sau đó nói: "Được thôi, tôi đi cùng anh, xem xem anh có thật sự mua không hay chỉ bốc phét!"

Hai người cùng bước vào, Bạch Diệc Phi liếc nhìn xung quanh, nhân viên bán hàng ở từng khu vực trong cửa hàng đang tiếp khách hàng riêng của mình.

Hiện tại khách khá đông, nhất thời không nhân viên nào tư vấn được cho họ, Bạch Diệc Phi chỉ còn cách tự đi vài vòng xung quanh tự xem xe.

Chu Khúc Nhi rảo bước theo sau, bỗng không khỏi kinh ngạc mà hét lên: "Bạch Diệc Phi! Anh có nhầm lẫn gì không thế? Anh đi vào khu nào thế hả?”

Bạch Diệc Phi ngoái lại, nhìn tấm biển khu vực này: "Đâu có nhầm lẫn gì đâu!"

Chu Khúc Nhi cười khẩy: "Anh không thấy giá niêm yết ở trên bảng hiệu sao? Loại rẻ nhất ở khu này cũng hơn một triệu!"

Cô ta thiết nghĩ, cho dù Bạch Diệc Phi có tiền mua ô tô, nhiều nhất cũng chỉ có thể mua một chiếc ô tô trị giá tầm hơn một trăm ngàn hai trăm ngàn tệ.

“Tôi biết chứ”, Bạch Diệc Phi bình tĩnh gật đầu.

Chu Khúc Nhi tức giận gầm gừ: "Anh mà có nhiều tiền như vậy sao? Đang nói đến hơn 1 triệu đấy, không phải là 100 tệ! Đừng để đến lúc mua không nổi lại làm trò cười cho thiên hạ".

Bạch Diệc Phi biết dù nói thế nào Chu Khúc Nhi cũng sẽ không tin, thôi thì tốt nhất cứ mua được xe đã.

Chu Khúc Nhi thấy vậy, tức đến nỗi muốn vả cho anh một cái, cái tên này không phải chạy đến tận đây để tự làm mình mất mặt chứ?

Lúc này, một nhân viên bán hàng vừa tiếp khách xong cũng đi tới, nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của Bạch Diệc Phi và Chu Khúc Nhi, trên mặt nở một nụ cười có chút giả tạo.

“Chào anh chị, anh chị đến xem xe phải không ạ?”, ý nói họ đến chỉ để “xem xe” theo đúng nghĩa đen.

Bạch Diệc Phi không hiểu ý, liền gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi không hiểu về xe cộ lắm, chiếc nào thì có hệ thống an toàn tốt nhất?”.

Nụ cười trên mặt của nhân viên bán hàng bỗng trở nên giả tạo hơn, thiết nghĩ thôi thì cứ làm tròn bổn phận tư vấn của 1 nhân viên, cô ta nghiêm túc nói: "Dòng Maserati này là loại tốt nhất ở đây, với hệ thống hỗ trợ an toàn tiên tiến nhất, cũng là mẫu xe được thiết kế riêng, hiện tại đây là chiếc duy nhất trong cửa hàng".

Nhìn theo hướng tay của người bán hàng, Chu Khúc Nhi lập tức tròn mắt kinh ngạc.

Hai triệu! Anh ta bị điên rồi!

Bạch Diệc Phi cũng không đáp nhiều, gật đầu nói: "Được đấy, có thể mở cửa ra để tôi ngồi thử không?"

Vẻ mặt của nhân viên bán hàng hơi cứng nhắc: "Thưa anh, anh có chắc không?"

"Chắc chắn", Bạch Diệc Phi gật đầu.

Người bán hàng hít một hơi thật sâu, cố gắng tiếp tục mỉm cười: "Thưa anh, những người khác thì được, nhưng anh thì không ".

"Hả? Tại sao?", Bạch Diệc Phi hơi sửng sốt một chút.

Chu Khúc Nhi cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhanh chóng đứng ra xa một chút.

Nhân viên bán hàng không còn cười nữa, nói: "Thưa anh, chiếc xe này dành cho những người có khả năng mua mới được ngồi thử, đây là mẫu xe được thiết kế riêng, nếu anh ngồi lên thử mà để lại mùi hoặc làm hỏng xe, tôi e rằng anh sẽ không đền nổi".

Bạch Diệc Phi lúc này mới hiểu ra ý nghĩa của nụ cười treo trên mặt nhân viên bán hàng từ đầu có ý gì: "Được rồi, tôi không thử xe, cô ta thử chắc không vấn đề gì chứ?"

Nhân viên bán hàng nhìn sang Chu Khúc Nhi.

Chu Khúc Nhi sửng sốt: "Tôi ngồi thử ấy hả?"

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Ngoài cô ra còn ai khác ở đây chứ".

Chu Khúc Nhi tiến gần lại vài bước, người bán hàng hơi cau mày lại, đang định nói điều gì đó, thì chợt từ phía sau vang lên một giọng eo éo.

"Anh yêu à, nhìn chiếc xe đó xem, chiếc xe đó trông đẹp quá!"
Bình Luận (0)
Comment