Một Bước Lên Tiên

Chương 217



“Được!”

“Cậu chắc chứ? Dù sao 30 triệu cũng không phải con số nhỏ, nếu cậu cho tôi, sau này Đại Tống tôi sẽ bảo vệ cậu!”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Không vấn đề gì”.

Vì thế, Đại Tống kêu tên đàn em mang điện thoại đến: “Gọi điện thoại cho người đưa tiền đến! Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn, đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nếu không cậu sẽ chết rất thảm đấy!”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Tôi không muốn chết, ông có thể gọi điện, tôi nói”.

Đại Tống cười nhạo. Quả nhiên là đám có tiền đều sợ chết!

“Mở khóa kiểu gì?”, Đại Tống cầm điện thoại hỏi.

“Không cần mở, dùng cuộc gọi khẩn cấp là được. Ông ấn 1 có thể gọi ngay lập tức”.

Đại Tống nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi: “Cuộc gọi khẩn cấp? Không phải là gọi báo cảnh sát hay cầu cứu gì đấy chứ?”

“Không phải, đây là số điện thoại của trợ lý của tôi. Ông biết đấy, làm sếp ấy mà, lúc nào cũng cần trợ lý”, Bạch Diệc Phi giải thích.

Đại Tống cảm thấy có lý nên nhấn số 1. Chẳng mấy chốc bên kia đã nghe máy nhưng mãi không thấy nói chuyện.

Đại Tống nhìn Bạch Diệc Phi, anh lập tức nói: “Trợ lý Bạch, hôm nay anh làm sao vậy? Nhận được điện thoại của tôi cũng không trả lời, chẳng lẽ bị cảm rồi? Được rồi, mau đến phòng Tài Vụ lấy 30 triệu, tôi có việc dùng gấp”.

Lời vừa dứt, bên kia đã cúp máy.

Đại Tống trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Trợ lý của cậu cũng láo thật đấy”.

Bạch Diệc Phi cười trả lời: “Bên cạnh tôi chỉ có một trợ lý duy nhất là anh ta cho nên không biết sợ là gì”.

Đại Tống nhướng mày, nở một nụ cười dung tục, lại thêm vết sẹo trên mặt khiến ông ta càng thêm khủng bố: “Trợ lý này có phải còn kiêm luôn nhiệm vụ phục vụ đặc biệt cho ông chủ không?”

“Trợ lý của tôi là nam”, Bạch Diệc Phi trả lời.

Đại Tống khựng lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh: “Không ngờ người có tiền lại ăn mặn như vậy!”

“Haha…”, Lưu Hiểu Anh nhịn không được nữa, thực sự quá buồn cười rồi.

Bạch Diệc Phi bực mình trừng cô ta, ngoan ngoãn ngồi im không được à? Cứ phải chứng minh sự tồn tại của mình làm gì!

Bởi vì tiếng cười này mà Đại Tống chú ý đến Lưu Hiểu Anh, ánh mắt ông ta nhất thời sáng lên: “Người anh em, cô ta không phải người phụ nữ của cậu đấy chứ?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức trả lời: “Phải”.

Lưu Hiểu Anh đơ ra một chút rồi cười: “Đúng thế, tôi là bạn gái của anh ta”.

Đại Tống nghe vậy thì tặc lưỡi, cảm thấy đáng tiếc, nhưng ông ta nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng: “Chẳng phải cậu và trợ lý…”.

Bạch Diệc Phi vô cùng nghi ngờ, IQ này mà cũng đi làm đại ca, thật sự không có vấn đề gì ư?

“Anh ta chỉ là trợ lý của tôi, người này mới là bạn gái tôi”.

Đại Tống nghe vậy càng cảm thấy đáng tiếc. Người đẹp như vậy, nếu có thể cùng lên giường một lần thì ông ta cũng thỏa mãn rồi. Đáng tiếc người ta có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai còn là một sếp lớn.

Sau đó, ánh mắt Đại Tống chuyển đến người Lưu Hà: “Cô gái này cũng được đấy”.

Bạch Diệc Phi trong lòng vô cùng buồn nôn. Ông ta cứ thấy phụ nữ là nghĩ lên giường, cho dù hai người phụ nữ này đúng là cũng có vốn liếng nhưng cũng không cần phải thèm khát đến mức đấy chứ?

“Tôi nói này, ông chắc chứ?”, Bạch Diệc Phi nói: “Cô ta chẳng phải là em gái của Lưu đầu trọc à? Nếu anh ta biết thì không hay đâu”.

Lưu Hà có hơi sợ hãi, vì thế vội gật đầu: “Đúng, anh tôi mà biết thì ông không xong đâu!”

Đại Tống bó tay, cuối cùng phun ra một câu: “Mẹ nó! Chúng ta đi!”

Ông ta và mấy tên đàn em mau chóng đi ra ngoài.

Bạch Diệc Phi thở phào, Lưu Hiểu Anh lại cười nói: “Anh lại thừa nhận tôi là bạn gái anh”.

“Chị gái à, tôi vừa rồi chỉ là giúp cô thôi”, Bạch Diệc Phi giải thích.

Lưu Hiểu Anh không quan tâm: “Dù sao anh cũng nói tôi là bạn gái anh rồi”.

Lưu Hà thấy vậy không thể không hỏi: “Nói vậy thì hai người thực ra là gì của nhau?”

“Vừa rồi tình hình cấp bách, tôi chỉ bất đắc dĩ mới nói vậy, đừng coi là thật, tôi có vợ rồi”.

“Đúng là khiến người ta đau lòng mà!”, Lưu Hiểu Anh cúi đầu thở dài.

Ngoài phòng, Đại Tống ngồi trên sô pha, lại châm điếu thuốc.

“Đợi 30 triệu đến tay thì xử lý Thanh Ngư, sau đó chỉnh đốn lại vài khu khác, đến lúc đó Thiên Bắc này đã nằm trong tay chúng ta rồi”.

“Chúc mừng đại ca trước!”

Mà vào lúc này, một tên đàn em đột nhiên nói: “Đại ca, em đột nhiên nhớ ra hình như đã gặp tên kia ở đâu đó rồi”.

“Mày từng gặp? Ở đâu?”

Tên đàn em nghĩ nghĩ, đột nhiên trợn to hai mắt, nuốt nước bọt: “Đại ca, chúng ta hình như đã đắc tội với người không thể đắc tội được rồi”.

“Là thế nào? Nói rõ ràng xem!”, Đại Tống đột nhiên trở nên căng thẳng, trong lòng có dự cảm không lành.

Tên đàn em kia thường xem tin tức vì thế suy nghĩ một lát lập tức nhớ ra gã đã gặp Bạch Diệc Phi ở đâu. Đấy chẳng phải là sự việc ngoại tình gây xôn xao hay sao?

“Đại ca, người đó hình như là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!”, đàn em ánh mắt thẫn thờ nói.

Lời vừa dứt, ai nấy đều im lìm.

Một tên đàn em khác lại nói: “Mày đùa đấy à? Chủ tịch Hầu Tước sao có thể dễ dàng bị chúng ta bắt được như vậy?”

“Đúng thế! Có phải mày nhớ nhầm rồi không?”

Ở thành phố Thiên Bắc này, chủ tịch Hầu Tước là người không thể trêu vào, bởi vì ngoài sáng, thân phận và địa vị của anh là cao chót vót, như vậy trong giới xã hội đen này, anh cũng không phải là dễ chọc.

Nếu không người ta làm sao trở thành đầu đàn của thành phố Thiên Bắc được? Phía sau không có chống lưng thì có người nghe chắc?

Tim Đại Tống cũng giật thon thót: “Mày chắc chắn là cậu ta?”

“Em chắc chắn!”, đàn em gật đầu, vội vàng cầm điện thoại mở tin tức hôm đó ra, đưa cho Đại Tống xem.

Đại Tống xem một lượt, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo.

Mẹ nó, đúng là chủ tịch Hầu Tước!

Ánh mắt Đại Tống hơi đờ ra, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Làm sao bây giờ?”

Bình Luận (0)
Comment