Một Bước Lên Tiên

Chương 230



Bạch Diệc Phi đi vào quán bar mới được biết...

"Anh làm việc ở đây à?"

Từ Lãng mặc quần áo của nhân viên phục vụ quầy rượu, phong thái khác hoàn toàn so với hồi đó, trong tay gã ta còn cầm bình pha chế, nhìn qua đúng là một người pha rượu đích thực.

Mà xung quanh cũng chỉ có lác đác vài người khách cùng người phục vụ.

Bạch Diệc Phi ngồi bên quầy bar, hỏi: "Không phải sát thủ có rất nhiều tiền sao?"

Tại sao gã ta vẫn đi làm?

Từ Lãng trả lời: "Nhiệm vụ chưa hoàn thành thì lấy đâu ra tiền?"

Bạch Diệc Phi ngừng một lát rồi nói: "Thế cũng phải".

Từ Lãng có hai nhiệm vụ, một là giết chết Bạch Diệc Phi nhưng vẫn chưa hoàn thành, hai là giúp Bạch Diệc Phi tìm ra người hạ độc cũng chưa hoàn thành nốt.

Từ Lãng liếc nhìn hai người bọn họ rồi lạnh nhạt hỏi: "Có nhiệm vụ mới à?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Từ Lãng, nói: "Hãy trả lời cho tôi một chuyện".

"Người đứng đằng sau muốn giết tôi là ai?"

Từ Lãng nghe thế vẻ mặt có chút nặng nề, vẻ ung dung bình tĩnh ban đầu đã biến mất, nói: "Trước tôi đã nói qua rồi, tôi luôn tuân thủ quy tắc nghề nghiệp của mình".

"Tôi chỉ muốn biết, người đứng đằng sau rốt cuộc là ai? Điều này rất khó khăn sao?"

"Đối với tôi mà nói, chuyện này rất khó", Từ Lãng trả lời.

Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, nói: "Từ Lãng! Quy tắc nghề nghiệp, con mẹ nó quan trọng hơn tính mạng của một người bạn hay sao?"

Bạch Diệc Phi gào lên.

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.

Còn có hai người phục vụ đi tới.

"Anh Lãng, có chuyện gì thế?"

Từ Lãng lắc đầu: "Không sao, các cậu đi làm việc đi".

Người phục vụ do dự liếc nhìn Bạch Diệc Phi cùng Bạch Hổ, bọn họ đều cảm thấy ở đây không giống như có người cố ý gây chuyện nên cũng không nán lại thêm nữa nên rời đi ngay, nhưng mà ánh mắt bọn họ luôn nhìn về phía bên này để quan sát.

Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, mới vừa rồi Bạch Diệc Phi nhắc đến từ "bạn" làm trong lòng hắn không khỏi run lên một cái, bọn họ thật sự là bạn sao?

Gã ta là sát thủ sẽ không thể có bạn, cũng không xứng có bạn.

"Tôi không có bạn bè", Từ Lãng lạnh lùng trả lời.

Sự giận dữ của Bạch Diêc Phi lại một lần nữa bùng nổ: "Được! Tôi cho là chúng ta sống chết có nhau kết quả chỉ có tôi suy nghĩ như vậy".

"Tôi hỏi lại lần cuối, người đứng đằng sau là ai?"

Từ Lãng rũ mắt xuống không nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không nói".

Bạch Diệc Phi bị những lời này chọc giận hoàn toàn, cũng không để ý đến thể lực của mình khá chênh lệch so với đối phương, nhảy qua quầy bar, túm lấy cổ áo của Từ Lãng mà đấm một cái.

Từ Lãng cũng không nghĩ tới Bạch Diệc Phi sẽ đánh gã, nên cú đấm này gã ta không thể tránh được.

Nhưng cũng bởi vì cú đấm này, Từ Lãng nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã trở nên bình tĩnh.

Mấy người phục vụ trông thấy cảnh tượng này lập tức vây quanh.

Những người khách khác không muốn bị vạ lây cho nên rối rít chạy trốn.

"Bọn họ muốn đánh nhau à?"

"Hình như vậy!"

"Đánh nhau ở quầy rượu, không phải chuyện này thường xuyên xảy ra hay sao?"

Ở quầy bar, Từ Lãng nắm lấy cổ tay của Bạch Diệc Phi, dùng lực thật mạnh để kéo xuống, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Nếu như không phải là anh, ai dám đấm tôi, tôi sẽ cho người đó ăn đủ".

Làm một sát thủ mà lại bị đánh như vậy vẫn không hề đánh trả, coi như Từ Lãng đã nể mặt anh rồi.

Bạch Diệc Phi cho là Từ Lãng đối xử với mình có chút đặc biệt nói: "Vậy anh nói cho tôi nghe, người đó rốt cuộc là ai?"

Từ Lãng im lặng.

Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: "Trói anh ta lại cho tôi!"

Chừng nào hắn không khai ra thì sẽ không thả.

Bạch Hổ tiến lên, chống tay nhảy lên quầy bar.

Từ Lãng thấy vậy cổ ngửa về phía sau một cái, đồng thời cũng nhảy lên quầy bar.

Mấy ly rượu trên đó bị chân của hai người quét qua mà rơi loảng xoảng xuống đất.

Đám người xung quanh thấy vậy nên chạy ra xa, mấy cũng phục vụ cũng không dám lui tới, bởi vì Bạch Hổ cùng Từ Lãng đánh nhau vô cùng kịch liệt, nếu bọn họ xen vào cũng có thể bị đánh.

"Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?", một người phục vụ đề nghị.

Một người khác gật đầu: "Đúng, báo cảnh sát đi".

Bên kia, Bạch Hổ cùng Từ Lãng đã ra khỏi quầy bar, hai người anh đấm tôi đá gay gắt nhưng vẫn không thể hạ gục đối phương.

Bạch Hổ thấy vậy liền dùng toàn lực đấm một cú thật mạnh vào bụng của Từ Lãng, Từ Lãng loạng choạng lui về phía sau mấy bước, trực tiếp rút dao ra, đánh nhau với Bạch Hổ.

Bạch Hổ trong tay không có vũ khí nên không thuận tiện ra đòn, còn bị Từ Lãng dùng dao làm cho cánh tay bị thương.

Cuối cùng, Bạch Hổ cầm lấy một chai rượu đập "choang" một cái, sau đó dùng mảnh thủy tinh để đánh nhau với Từ Lãng.

Hai người không ai nhường ai, đều bị thương rất nặng.

Từ Lãng thấy việc này không dễ dàng giải quyết liền đá văng Bạch Hổ ra, quay người chạy về phía quầy rượu.

Bạch Hổ thấy vậy hỏi: "Muốn đuổi theo không?"

Bạch Diệc Phi nhìn bóng người Từ Lãng chạy ra, đột nhiên giật mình: "Tôi đã làm cái gì thế này?"

Bây giờ Bạch Diệc Phi vô cùng hối hận, Từ Lãng tính cách như thế nào, mặc dù anh không biết rõ nhưng tiếp xúc qua vài lần cũng biết được hắn không phải loại người để cho người khác cưỡng bức.

Hắn có nguyên tắc của mình, nhưng anh vẫn ép hắn phải thực hiện.

Ban đầu hai người có thể coi nhau là bạn nhưng giờ đây tất cả đêu chấm dứt rồi.

Bạch Hổ đứng ở một bên không nói gì, lẳng lặng chờ Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài một cái nói: "Trở về thôi".

Hai người rời đi.

Mấy người đứng hóng chuyện lại cảm thấy màn đánh nhau này vô cùng kích thích và hấp dẫn.

"Con mẹ nó, thế mà người kia lại mang theo dao!"

"Màn đánh nhau này giống y như trên ti vi vậy!"

"Bọn họ đều rất giỏi nhỉ!"

Bạch Diệc Phi không trở lại Hầu Tước mà gọi Lưu Hiểu Anh tới.

"Băng bó vết thương cho anh ta".

Lưu Hiểu Anh vừa vào phòng làm việc liền ngửi thấy mùi máu tanh cũng biết được Bạch Hổ bị thương nên nhanh chóng cầm máu.

Thấy một màn này, trong lòng Lưu Hiểu Anh giật mình, chuyện gì vậy? Sao vết thương lớn như thế này?

Bình Luận (0)
Comment