Một Bước Lên Tiên

Chương 321

“Em mới xây một bệnh viện tư nhân, xong xuôi sẽ cần một nhóm bác sĩ. Thời gian này anh có thể bồi dưỡng những người có tiềm năng để chuẩn bị”.

Ngưu Vọng thấy khó hiểu. Mới xây một bệnh viện? Nhưng không phải anh đã mua một bệnh viện rồi ư?

Cuối cùng, Ngưu Vọng cũng không hỏi mà chỉ gật đầu đồng ý.

Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Ngưu Vọng đột nhiên đạp phanh xe khiến Bạch Diệc Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng phải tỉnh lại.

Đứng trước xe là một người phụ nữ đeo balo, ăn mặc trông có vẻ trẻ trung hoạt bát như một sinh viên đại học. Cô ta ngăn xe lại xong thì đi đến nói: “Chú à, có thể cho cháu đi nhờ một đoạn không? Cháu đứng đây lâu rồi mà không bắt được xe”.

“Cháu… Định đi đâu? Nếu tiện đường thì được”, Ngưu Vọng nhìn Bạch Diệc Phi, thấy anh không có phản ứng gì mới trả lời cô ta.

Cô gái nghe vậy thì vội nói: “Chú, giúp cháu đi mà! Cháu đợi ở đây rất lâu rồi, cho cháu đi nhờ một đoạn đi mà, đến chỗ bắt được xe thì cháu sẽ xuống”.

Ngưu Vọng lại nhìn Bạch Diệc Phi, thấy anh không nói gì thì cho cô ta lên.

Cô gái ngồi ở ghế sau, thầm thở phào nhưng khuôn mặt lại hơi căng cứng: “Cảm ơn chú, chú thật là người tốt”.

“Không có gì”, Ngưu Vọng ngượng ngùng. Ông ta cũng chú ý đến vẻ cứng đờ trên khuôn mặt cô. Là một bác sĩ, ông ta liếc một cái là nhận ra cô gái này đã phẫu thuật thẩm mỹ.

Nhưng tư tưởng của mọi người càng ngày càng thoải mái, người phẫu thuật thẩm mỹ cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ chuyện này đã là chuyện bình thường.

Tính cách cô gái khá cởi mở, sau khi lên xe thì nói chuyện không ngừng với Ngưu Vọng, bầu không khí cũng vì thế mà thoải mái hơn nhiều.

“Cháu thật là xui xẻo mà, gặp phải lái xe bất lương, còn bắt cháu trả thêm tiền…”, cô gái giải thích tại sao mình lại bắt xe giữa đường.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì liếc cô ta một cái nhưng lập tức khựng lại, anh dường như đã từng thấy đôi mắt này ở đâu đó.

“Nhà cô ở đâu? Đã sắp trưa rồi mà còn định đi chơi với bạn?”, Bạch Diệc Phi làm như chỉ hỏi ngẫu nhiên.

Cô gái than thở: “Nhà tôi ở khu chung cư Vạn Gia Hoa, hơn chín giờ sáng tôi đã đến rồi, ai ngờ lại gặp phải tài xế bất lương nên sau đó cứ đứng đợi ở đấy, mãi chẳng thấy cái xe nào”.

“Ồ”, Bạch Diệc Phi đáp lại một tiếng, sau đó nhẹ nhàng lấy điện thoại của mình ra.

Cô gái lại nói chuyện với Ngưu Vọng: “Chú, hai người định đi đâu vậy? Cháu xem có chỗ nào thích hợp để xuống không”.

Ngưu Vọng đang định trả lời thì Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: “Anh Ngưu, phía trước có siêu thị không? Mua gì đó uống đi, nếu không đi từ đây đến trấn Can Châu thì em sẽ chết khát mất”.

Ngưu Vọng hơi ngây ra. Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta.

“Được, đợi lát nữa thấy cái siêu thị nào thì vào mua”, Ngưu Vọng hiểu ý.

Lúc này, Bạch Diệc Phi nhân cơ hội bật chế độ im lặng cho điện thoại rồi gọi cho Bạch Hổ, sau đó nói với cô gái: “Cô có vội không? Lát nữa có lẽ sẽ hơi mất thời gian đấy”.

“Không sao, tôi không vội”, cô gái khua khua tay.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, lại nói: “Tôi thấy mặt cô hơi bất thường, từng phẫu thuật thẩm mỹ à?”

Cô gái khựng lại như thể bị đạp trúng chỗ đau, hơi tức giận mà nói: “Phẫu thuật thì sao? Có ăn mất miếng nào của anh không? Chẳng liên quan gì đến anh hết!”

“Đừng tức giận!”, Bạch Diệc Phi ra vẻ vô liêm sỉ: “Tôi cũng chỉ tò mò thôi. Công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ rất phát triển nhưng tôi thấy chẳng ra sao, nhìn mặt cô xem, cứng đơ ra kìa”.

Người này thực không biết ăn nói.

Cô gái nghe xong thì tức giận: “Anh giai à, con người anh kiểu gì vậy? Nói chuyện kiểu đấy mà nghe được à, vừa nhìn đã biết là không có bạn gái!”



Bạch Diệc Phi tán gẫu rất nhiều với cô gái. Mà từ khi nghe điện thoại đến giờ, Bạch Hổ vẫn không hề lên tiếng nhưng anh ta đã nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện ở đầu bên kia, cũng đã hiểu rõ vấn đề.

Bạch Hổ biết Bạch Diệc Phi không phải loại người gọi điện thoại cho người ta rồi lại ngó lơ. Ngược lại, nếu anh làm vậy thì chỉ có một khả năng, đó là anh gặp phải nguy hiểm.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hổ lập tức định vị chỗ của Bạch Diệc Phi rồi mau chóng lái xe đi tìm.



Bạch Diệc Phi thấy Bạch Hổ cúp điện thoại thì yên tâm, hẳn anh ta đã hiểu ý rồi.

Trên xe lúc này, Ngưu Vọng là một người không biết võ, xương ngực của anh còn chưa khỏi hẳn. Hai người quá yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.

Nhưng tại sao Bạch Diệc Phi lại làm những điều này?

Bởi vì anh nhớ ra mình đã gặp đôi mắt này ở đâu.

Lúc này, Ngưu Vọng hoàn toàn vẫn chưa biết gì, nhưng rất ăn ý mà phối hợp với Bạch Diệc Phi.

Cuối cùng đã nhìn thấy một siêu thị. Bạch Diệc Phi bảo Ngưu Vọng dừng xe, đồng thời nói với ông ta: “Cùng đi đi, em không mang ví, anh trả tiền hộ em”.

Ngưu Vọng bất đắc dĩ, chỉ đành xuống xe, trước đó còn dặn dò cô gái: “Chúng tôi sẽ quay lại ngay”.

Ánh mắt cô gái lóe lên: “Cháu đi cùng hai người! Dù sao ở trong xe lâu cũng ngột ngạt, cháu nhân tiện mua bánh mì lót dạ luôn”.

Bạch Diệc Phi không ngăn cản mà nhìn cô ta một cái, sau đó kéo Ngưu Vọng vào siêu thị.

Ba người mua đồ một cách rất bình thường, xong xuôi thì quay lại xe.

Bạch Diệc Phi đưa cho Ngưu Vọng một điếu thuốc, cũng châm cho mình một điếu: “Hút thuốc đi!”, nói xong thì lại quay sang cô gái: “Cô không vội chứ? Tôi sợ trong xe ám mùi thuốc”.

Cô gái lắc đầu: “Không sao, không vội”.

Ngưu Vọng và Bạch Diệc Phi cùng đứng cạnh xe hút thuốc nhưng Ngưu Vọng lại cảm thấy nghi hoặc, Bạch Diệc Phi định làm gì? Tại sao ông ta không thể nào hiểu nổi? Từ trước đến nay ông ta chừa từng thấy Bạch Diệc Phi lằng nhằng như vậy!

Bạch Diệc Phi vốn định lấy điện thoại ra xem giờ nhưng động tác này lại kích thích người bên cạnh.

Anh vừa rút điện thoại ra thì cô gái vốn đang yên lặng ăn bánh mỳ lại đột nhiên xông đến.

Bạch Diệc Phi mau chóng phản ứng. Anh vứt điếu thuốc trong tay đi, đẩy Ngưu Vọng ra, còn bản thân thì né tránh.

Cô gái không đánh trúng Bạch Diệc Phi thì chuyển sang tóm lấy gáy anh.

Bạch Diệc Phi hít vào một hơi, nhân tư thế của mình mà quét chân một cái. Cô gái không chú ý đến nên ngã lăn ra đất.

Ngưu Vọng đã nhìn đến đứng hình. Ông ta hoàn toàn không ngờ được, cô gái gặp trên đường lại biến thành một người… muốn ra tay với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đứng lên, mau chóng cách xa cô gái rồi kéo Ngưu Vọng bỏ chạy.

Cô gái hành động mau lẹ, vừa ngã xuống đất đã đứng bật dậy đuổi theo: “Bạch Diệc Phi! Tao phải giết mày!”

Ngưu Vọng chạy theo Bạch Diệc Phi, trong lòng kinh hoàng. Người này là ai? Cô ta muốn giết Bạch Diệc Phi?

Xương ngực của Bạch Diệc Phi còn chưa khỏi hẳn, động tác vừa rồi lại ảnh hưởng đến vùng ngực khiến nó đau nhức, nhưng may mà anh vẫn chịu được.

Vào lúc này, Bạch Diệc Phi và Ngưu Vọng lại nghe thấy tiếng kêu của cô gái.

“A!”

Hai người quay lại nhìn thì lập tức thở phào.

Bạch Hổ đến kịp lúc, kéo lấy cổ áo của cô gái rồi ném cô ta qua vai. Cô ta kêu lên thảm thiết rồi lăn ra đất.

Sau đó, Bạch Diệc Phi bình tĩnh đi đến: “Mặt cô ta có vấn đề”.

Bạch Hổ hiểu rõ mà gật đầu. Anh ta khom người, gỡ bỏ mặt nạ của cô gái. Anh ta sờ lên mặt cô ta một lúc, tìm được gì đó rồi giựt mạnh, khuôn mặt căng cứng biến mất mà thay vào đó là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Ngưu Vọng nhất thời kinh ngạc: “Chuyện này… Chuyện này là thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment