Một Bước Lên Tiên

Chương 330

Bạch Diệc Phi giật mình, sống đến ngày mai ư? Nói như vậy thì hôm nay có người muốn giết mình? Trương Hoa Bân thấy dáng vẻ lúc này của Bạch Diệc Phi nên có lòng tốt giải thích cho anh nghe: “Anh giết Vương Hải đúng là quá xốc nổi. Tùng Vưu Duy đã chuẩn bị ra tay rồi nhưng anh nhanh hơn gã ta một bước, cũng vừa hay trải đường cho gã ta rồi đó”.

“Gã ta muốn vị trí chủ tịch?”, Bạch Diệc Phi không ngốc, chỉ nghĩ chút là hiểu được.

Hơn nữa, nếu Tùng Vưu Duy ra tay giết Vương Hải thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích nhưng Bạch Diệc Phi ra tay thì lại khác. Như vậy thì chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến gã ta rồi. Gã ta có thể danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí chủ tịch.

Trương Hoa Bân gật đầu, nói: “Đúng thế, hơn nữa, anh cũng không nên giết Tang Thấm”.

Bạch Diệc Phi chau mày, Tang Thấm chính là người đàn ông đến tìm anh trước đó?

Trương Hoa Bân lại nói: “Tùng Vưu Duy sẽ không tha cho anh đâu”.

Bạch Diệc Phi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng gật đầu. Đây cũng coi như thỏa thuận được với nhau rồi, chỉ cần Bạch Diệc Phi có thể sống đến ngày mai, vậy thì Trương Hoa Bân sẽ trung thành tuyệt đối với mình.

Sau khi chắc chắn, Bạch Diệc Phi và Từ Lãng rời đi. Ra khỏi khu chung cư, Từ Lãng lập tức cảnh giác, khẽ nói với Bạch Diệc Phi ở phía sau: “Có người đi theo”.

Bạch Diệc Phi thần sắc không biến đổi, sau khi Trương Hoa Bân nói những lời đó thì anh cũng biết mình rời khỏi đây chắc chắn không đơn giản, vì vậy lúc này anh cũng không ngạc nhiên mà thản nhiên đi về bên đường.

Từ Lãng cũng không có phản ứng gì, đi cùng lên xe rồi đến vị trí ngồi lái.

Lúc này, có người gõ cửa sổ xe của Bạch Diệc Phi. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện có một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường, đội mũ lưỡi trai, ở cằm có vài cọng râu nữa.

Nhìn thấy người này, Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lúc sau anh có cảnh giác. Anh không mở cửa xe mà nhìn người ở bên ngoài.

Lúc này, người bên ngoài xe mới liếc nhìn những người đang đi theo kia, Bạch Diệc Phi lập tức nói với Từ Lãng: “Lái xe đi”.

Hành động này của gã rõ ràng là đồng bọn với đám kia nên Từ Lãng lập tức khởi động xe. Xe phóng vút như mũi tên rồi lao về trước.

Người đội mũ lưỡi trai thấy thế thì ngây người tại chỗ, mắng: “Mẹ kiếp”.

Không bao lâu, ba xe cùng nổ máy, tất cả đều đuổi theo xe của Bạch Diệc Phi.

Người đội mũ lưỡi trai không nói nhiều liền chặn một chiếc xe taxi rồi đuổi lái xe xuống, còn mình lên ngồi, lái xe đuổi theo.

“Có ba chiếc xe”, Từ Lãng nhìn qua gương chiếu hậu, nói.

Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy, sau đó nói: “Cố gắng bỏ xa chúng đi”.

Từ Lãng ừm một tiếng. Sắc mặt Bạch Diệc Phi ngưng trọng, đám người này to gan thật, không ngờ lại truy sát anh một cách lộ liễu như vậy, lẽ nào không sợ cảnh sát bắt được sao?

Ha ha! Cũng phải thôi, Tùng Vưu Duy là người của nhà họ Tùng ở thủ đô. Những chuyện này chẳng phải sẽ dễ dàng xử lý sao?

“Nắm chắc nhé”, Từ Lãng đột nhiên nói một câu. Bạch Diệc Phi theo phản xạ tự nhiên nắm chặt tay nắm trên đầu, lát sau cảm thấy Từ Lãng đang tăng tốc.

Cũng may là nơi này là khu chung cư cũ nên không có nhiều xe lắm. Từ Lãng càng tăng tốc nhanh thì xe phía sau càng đi nhanh.

“Còn một xe nữa”, Từ Lãng phát hiện phía sau ba xe kia còn có một xe taxi nữa.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nhìn gương chiếu hậu, trong mắt đầy nghi ngờ, lẽ nào đám người đó hành động không đồng nhất sao? Hay là hai tốp khác nhau?

Từ Lãng lại tăng tốc, rẽ ngang rẽ dọc rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ở đây không có xe, môi trường cũng kém, còn có vài thùng rác nữa.

Đột nhiên Từ Lãng hét một tiếng: “Nằm xuống”.

Bạch Diệc Phi lập tức nằm xuống, không bao lâu sau có tiếng súng vang lên.

“Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi thầm chửi tục: “Không ngờ bọn chúng còn mang súng nữa”.

Sắc mặt Từ Lãng ngưng trọng, ban nãy tránh được mấy viên đạn nhưng xe lại bị bắn trúng, cũng may là không bắn vào cửa kính, nếu không thì bọn người phía sau chớp thời cơ, vậy hai người họ cũng mất mạng rồi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm, những xe đuổi theo ban nãy giờ đây cũng dừng hết lại, lắc lư trái phải rồi đâm vào tường.

Từ Lãng nhìn qua gương chiếu hậu, cuối cùng một người từ trên xe taxi bước xuống, đó chính là người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc nãy. Sau khi gã xuống xe thì đi lên vài bước đuổi theo ba xe màu đen đang giảm tốc trong con hẻm. Sau đó hắn rút dao ra đâm đòn chí mạng. Người chết hết rồi, xe cũng không lái được nữa nên bị đâm vào tường.

Từ Lãng nhìn thấy cảnh này thì giậm chân ga, Bạch Diệc Phi hú lên một tiếng rồi đập vào ghế xe phía trước.

“Chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi ôm đầu bị đập ban nãy, ngồi dậy hỏi.

Từ Lãng trầm giọng nói: “Tên đội mũ lưỡi trai kia giết hết đám người kia rồi”, lời nói vừa dứt thì thấy tên đội mũ lưỡi trai kia bước tới.

Gã đang giúp chúng ta sao?

“Cốc, cốc, cốc…”, cửa xe lại bị gõ một tiếng.

Bạch Diệc Phi mở cửa sổ xe ra, vừa định nói gì thì người đó gỡ mũ xuống, Bạch Diệc Phi cũng vì thế mà nhìn thấy diện mạo của người đó.

“Hự… Trần Ngạo Kiều?”

Từ Lãng nhìn lại, gã cũng biết Trần Ngạo Kiều nhưng chưa gặp bao giờ.

Trần Ngạo Kiều ừm một tiếng, biểu cảm cứng đờ, có lẽ không thích cái tên này của mình lắm. Lúc này gã cũng không chấp nhặt gì mà nói: “Đi theo tôi”.

“Á?”, Bạch Diệc Phi sững người ra, hỏi: “Nhưng sao… Sao chúng tôi phải đi theo anh? Chúng tôi…”.

“Sẽ có người đến tiếp đấy, đi thôi”, Trần Ngạo Kiều giải thích.

Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhìn Từ Lãng một cái. Từ Lãng không nói gì nhiều, lập tức xuống xe.

Hai người đi theo Trần Ngạo Kiều vào sâu con hẻm. Nhìn thấy cửa phía sau mở ra thì đi vào, nhân tiện đóng cửa lại luôn.

Ba người đứng ở trong đó thì nghe thấy tiếng dao thớt, tiếng xào nấu và tiếng người nói vang lên. Âm thanh hỗn tạp nhưng lại khiến người ta hoang mang giữa hiện thực và mơ mộng.

Ngây người ra một lúc Bạch Diệc Phi mới phản ứng lại, đây là bếp sau của một nhà ăn.

Hiện giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm nhưng sắp đến rồi. Bếp sau là bận nhất, bên trong có mấy người đàn ông mặc đồ bếp màu trắng, người thì cắt rau người thì rửa rau, xào nấu các kiểu, ai cũng có việc của mình.

Kết quả là khi họ định đi thì bếp đó có một người phụ nữ béo đi vào. Cô ta mặc đồ bếp nhưng nhìn dáng vẻ chắc là chức vụ cao hơn những người kia.

Cô ta nhìn một cái thấy ba người này không giống với mấy người làm bếp, tất nhiên chỉ thấy khác về cách ăn mặc thôi.

“Tôi nói ba người này, có đến đây giúp việc không vậy? Đừng đứng đó nữa, mau đi lấy quần áo làm việc đi, không thấy mọi người đang bận sao?”

Ba người đờ ra, ấp úng nói: “Không phải đâu, chúng tôi không phải là…”.

“Không phải cái gì mà không phải, đến giúp thì tự giác chút, đừng có lười biếng, mau đi lấy quần áo đi”, cô ta không nhẫn nại, nói.

Bạch Diệc Phi định lên tiếng giải thích nhưng Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng đồng thời kéo anh lại.

“Giờ mà đi ra ngoài khéo bị phát hiện đấy”.

“Thay quần áo giả trang một chút”, vì vậy ba người đi lấy quần áo rồi đến thay ở phòng.

Giờ đây, Bạch Diệc Phi mới có thời gian hỏi Trần Ngạo Kiều: “Sao anh lại quay về vậy?”

“Tôi đến đầu quân cho anh”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì trong lòng kích động. Ban đầu khi cứu được Trần Ngạo Kiều, anh đã có ý muốn giữ gã ở lại rồi nhưng người ta cứ muốn đi nên anh thất vọng một thời gian dài.

Lần này thì hay rồi, người ta còn chủ động quay về và nói muốn đầu quân cho mình, đúng là mừng quá đi.

Bình Luận (0)
Comment