Một Bước Lên Tiên

Chương 345

Ba tổ chức từ thiện này đều là vì nước vì dân, hoàn toàn không vì mục đích thương mại, nhà nước vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện ngăn cản. Lý Phàm ngu người.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, chiêu này của Bạch Diệc Phi khiến cho những người nhắm vào Hầu Tước đều hoảng sợ, không có những thứ này, bọn họ còn lật đổ được Hầu Tước ư?

Từ Chí lại không biểu lộ quá nhiều, nhưng sắc mặt thì âm trầm. Bạch Diệc Phi quả thực không thể khinh thường, nhưng ông ta không quên, đây chỉ là một trong những bằng chứng mà thôi.

“Được, như cậu nói mấy mảnh đất này đều đúng với quy định, vậy thì những thứ khác thì sao? Có rất nhiều người tố cáo Hầu Tước làm giả sổ sách, trốn thuế, rửa tiền! Điều này cậu giải thích thế nào?”, Từ Chí chậm rãi nói.

Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Mấy kẻ muốn đối phó với Hầu Tước thì nói gì mà chả được, làm tùy tiện vài cái đã có chứng cứ giả, cái này mà còn cần giải thích à?”

Nghe vậy, những người sợ hãi vừa rồi lại thấy tự tin.

“Haha… Bạch Diệc Phi, không giải thích được thì tức là Hầu Tước thật sự làm chuyện phạm pháp. Cậu không cần nói nhiều nữa, cứ đợi bị trừng trị đi!”

“Đúng thế, Hầu Tước còn rửa tiền nữa chứ!”

“Đúng, làm giả sổ sách!”

“Trốn thuế!”

Một đám người thi nhau nói, như thể Hầu Tước thực sự làm những chuyện đó vậy. Nhưng sự thật thế nào bọn họ đều biết rõ. Người lăn lộn trên thương trường, ai mà không giở chút thủ đoạn, cũng vì thế bọn họ mới tự tin nói vậy.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Các người nói vậy thì hẳn phải có chứng cứ rồi? Có thể lấy ra được không? Để tôi còn tâm phục khẩu phục”.

Lời này khiến mọi người câm miệng. Bọn họ chỉ là tùy tiện nói vậy, còn chứng cứ thì phải đợi qua xử lý mới được, bây giờ thì đào đâu ra?

Lý Phàm lại không chùn bước mà hét lên: “Chứng cứ đương nhiên là có, nhưng cái gì cũng phải làm theo trình tự, đợi người của liên minh doanh nghiệp tra ra rồi thì mày có chạy đằng trời!”

“Ồ, vậy ý của anh là bây giờ còn chưa có bằng chứng thiết thực?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lời này của anh khiến Lý Phàm khựng lại. Hai video vừa rồi vốn dùng để làm chứng cứ, nhưng một cái về Tô Đại Lưu thì ông ta không có quan hệ gì với Hầu Tước, cái thứ hai thì người ta nói đất đã được chính phủ phê chuẩn, giờ đã chẳng còn tác dụng gì nữa!

Từ Chí cũng hơi lúng túng nhưng vẫn cứng miệng: “Những tin tố cáo Hầu Tước chúng tôi đều đã ghi lại rồi, sau khi trở về nhất định sẽ xử lý, đến lúc đó đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Thật ra cũng không sao, các người không có chứng cứ thì tôi có”.

“Cái gì?”

Mọi người cảm thấy mịt mờ, tự lấy chứng cứ hại mình ra? Thế mà cũng được ư?

Từ Chí và Lý Phàm cũng ngây ngẩn. Sao lại có chuyện tự mình hại mình như vậy được?

Bạch Diệc Phi vươn tay, Trần Hạo lập tức đưa cho anh một tập tư liệu: “Đây là chứng cứ, nhưng không phải của Hầu Tước, mà là của một số doanh nghiệp khác. Tổng cộng có khoảng 20 đến 30 doanh nghiệp, làm giả sổ sách, trốn thuế, cái gì cũng có, không thiếu một ai”.

“Cái gì?”

Đám người kinh hãi!

Đặc biệt là ông chủ của hai mươi, ba mươi doanh nghiệp tố cáo Hầu Tước kia. Lúc này tất cả đều đã bị dọa sợ không thốt lên lời.

Trong tay Bạch Diệc Phi là chứng cứ tố giác bọn họ?

Sao có thể?

Nhưng nghĩ lại thì sao lại không có khả năng cơ chứ?

Mọi người đều phát triển doanh nghiệp, các quy tắc ngầm ai ai cũng biết, những việc sẽ làm cũng đều hiểu, hơn nữa những việc đó một khi đã làm thì sẽ để lại dấu vết, chỉ cần điều tra sâu hơn thì sẽ tra được.

Thời khắc này, bọn họ thực sự hoảng hốt.

Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Từ Chí, đặt tư liệu lên tay ông ta: “Lão Từ, ông phải cất giữ những chứng cứ này cho cẩn thận đấy, đừng để nó tự nhiên biến mất, đến lúc đó nói mà không có bằng chứng thì không được đâu”.

“Nhưng đánh mất thì cũng không sao, đống này chỉ là bản phô tô thôi, có gì cứ tìm tôi, tôi vẫn còn”.

Từ Chí sầm mặt không nói gì.

Lý Phàm cau mày. Gã ta không cam tâm, khó khăn lắm mới có cơ hội nhưng lại không làm gì được Bạch Diệc Phi, sau này sẽ không còn thời cơ tốt như thế này nữa!

“Ông Từ, chuyện này rốt cuộc thế nào còn chưa rõ ràng, hay là kéo dài điều tra?”, Lý Phàm đề nghị, chỉ cần có thời gian thì có thể giở trò rồi.

Từ Chí do dự. Suy cho cùng, miếng bánh Hầu Tước ngon như vậy, ai mà không muốn ăn? Nếu có thể có được một phần trong đó thì cho dù thế nào cũng không muốn vuột mất.

Bạch Diệc Phi nhìn Từ Chí, sau đó đến gần ông ta. Anh nói thầm để chỉ có hai người nghe được: “Ông Từ, ông biết tại sao mình không làm chủ tịch được không?”

“Bởi vì ông ngu”.

“Cậu!”, Từ Chí đen mặt: “Bạch Diệc Phi, cậu ăn nói cho cẩn thận!”

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi nói không đúng à? So với Vương Hải, ông còn kém nhiều lắm, chẳng trách ông chỉ là một phó chủ tịch mà thôi”.

“Phải rồi, lần này chẳng phải cần giết tôi mới làm được chủ tịch à? Tôi có thể chắc chắn với ông rằng, chuyện này không thể xảy ra đâu!”

Bình Luận (0)
Comment