Một Bước Lên Tiên

Chương 348

Diệp Ngải giận đến mức run rẩy cả người: "Bạch Diệc Phi! Anh thật sự muốn tập đoàn Diệp Thị trở thành kẻ thù sao?" "Cô nói nghe như trước đây chúng ta không phải là kẻ thù vậy!", sau đó Bạch Diệc Phi quay sang nhìn Tô Đại Lưu tỏ ý sai bảo: "Mau đi đi, phải làm cho tốt đấy! Nếu ông dám chạy thì tôi chắc chắn không bỏ qua đâu!"

Tô Đại Lưu đã hiểu rõ, ông ta nở nụ cười phóng đãng, sau đó cung kính lên tiếng: "Cậu cứ yên tâm! Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ".



Sau khi Bạch Diệc Phi rời khỏi đó thì gặp được Tần Hoa ở bãi đậu xe.

"Chờ tôi hả?", Bạch Diệc Phi có hơi ngạc nhiên, Tần Hoa lẽ ra phải về cùng xe cảnh sát rồi chứ? Nhưng nếu bây giờ anh ta quay lại đây thì có nghĩa là có chuyện gì đó quan trọng cần nói.

Tần Hoa đột nhiên đỏ mặt nói: "Chuyện đó... tôi ...tôi sắp kết hôn rồi..."

"Sao?", Bạch Diệc Phi ngạc nhiên nhìn Tần Hoa: "Bắt đầu từ khi nào thế? Anh Tần, anh hành động mau lẹ quá đấy!"

Tần Hoa ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Lúc đó cậu nhớ phải tới đấy!"

"Đương nhiên phải tới rồi!", Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng vui vẻ, Tần Hoa đã tìm được nửa kia của đời mình. Người bạn như anh cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng yên tâm. Thế nhưng: "Đối tượng là ai thế? Tôi có biết người đó không? Không phải Khúc Nhi đây chứ?"



Tại biệt thự cảng Lam Ba, Lý Tuyết đang vô cùng buồn chán, vì thế cô đã gọi điện cho Chu Khúc Nhi, nhưng Chu Khúc Nhi đang bận nên cô cũng đành phải cúp máy. Trước khi cúp máy Chu Khúc Nhi đã nói cho cô biết một chuyện vô cùng bất ngờ.

"Mình sắp kết hôn rồi! Đến lúc đó cậu nhất định phải có mặt đấy!"

Lý Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô tò mò hỏi: "Sao lại nhanh như thế? Cậu cũng không hề nói với mình nữa".

Chu Khúc Nhi ngượng ngùng nói: "Tớ cũng không nghĩ sẽ nhanh như thế, dù sao thì đến lúc đó cậu cũng biết thôi".

"Được rồi", Lý Tuyết trả lời, Chu Khúc Nhi đang bận nên hai người cũng không nói nữa.

Sau khi cúp điện thoại Lý Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì Chu Khúc Nhi đang yêu ai thế? Cô không thể nhớ được những chuyện trước kia, đương nhiên cũng không biết mẫu hình lý tưởng của Chu Khúc Nhi, càng không biết về chuyện trước kia giữa Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi.



Sau khi Bạch Diệc Phi chào tạm biệt Tần Hoa thì nhanh chóng nhận được điện thoại của Lý Cường Đông, bọn họ thông báo ngày mai sẽ từ thủ đô về.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì cảm kinh ngạc, sau đó anh nhanh chóng hỏi thời gian cụ thể rồi mới cúp điện thoại. Nhưng anh cũng không định nói cho Lý Tuyết biết ngay, bởi vì anh muốn cho Lý Tuyết một bất ngờ.

Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một người, chính là ông cụ Lý.

Khoảng thời gian này Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông đến thủ đô, Lý Tuyết lại ở cùng anh, vì thế ông cụ Lý cũng chỉ có một mình ở biệt thự, không có ai tới thăm hỏi ông cụ.

Suy nghĩ một lát thì Bạch Diệc Phi quyết định đến thăm ông cụ Lý một chút.

Một tiếng đồng hồ sau, Bạch Diệc Phi lái xe tới trước cửa biệt thự.

Sau khi anh dùng chìa khóa mở cửa thì nhanh chóng bước vào, cảnh tượng anh nhìn thấy chính là ông cụ Lý đang vô cùng kích động đứng trước cửa. Nhưng sau khi nhìn thấy anh thì cảm xúc đó dường như phai dần đi, anh đoán rằng ông cụ nghĩ con trai Lý Cường Đông của mình trở về.

"Ông nội!", Bạch Diệc Phi đặt những đồ bổ xuống bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông cụ Lý.

Ông cụ Lý lạnh lùng đáp lại một tiếng.

Bạch Diệc Phi thở dài: "Lý Phàm đã bị bắt rồi".

Ông cụ Lý vẫn nhìn chằm chằm vào tivi, không có bất kỳ phản ứng nào.

Bạch Diệc Phi cũng không biết nên nói gì, Lý Phàm chính là đứa cháu trai mà ông cụ Lý yêu thương nhất. Nhưng sau khi Lý Phàm được ông cụ Lý giao cho chức chủ tịch thì thái độ của Lý Phàm đối với ông cụ Lý lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, gã ta trở nên không tôn trọng ông cụ, không vâng lời, thậm chí còn có những lời lẽ nhục mạ ông cụ!

Chắc chắn trong lòng ông cụ Lý vô cùng khó chịu, chắc chắn cũng sẽ rất thất vọng!

Một lúc sau ông cụ Lý đột nhiên lên tiếng: "Do nó tự làm tự chịu thôi".

Bạch Diệc Phi không biết nên tiếp lời thế nào.

Ông cụ Lý lại nói: "Tôi già rồi, không muốn nhọc lòng nữa… cũng không thể lo nổi..."

Bạch Diệc Phi nhìn cơ thể gầy yếu của ông cụ thì trong lòng cảm thấy bùi ngùi. Cuối cùng thì một ông lão hơn bảy mươi tuổi cũng không thể chịu nổi sự dày vò.

"Reng... Reng... Reng..."

Điện thoại của ông cụ Lý đột nhiên reo lên, là điện thoại của Lý Đại Hải, thế nhưng ông cụ Lý lại không nhận.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì hỏi: "Ông nội, ông không nghe sao?"

"Không nghe. Nói gọi để cầu xin tha thứ, nghe thì có ích lợi gì chứ?"

Một lúc sau cuối cùng chuông cũng ngừng reo, thế nhưng không bao lâu sau thì chuông cửa biệt thự lại vang lên.

Bạch Diệc Phi tính đi mở cửa nhưng lại bị ông cụ Lý ngăn cản.

Sau đó hai người không ai nói thêm câu nào, Bạch Diệc Phi cũng xem một bộ phim trên tivi với ông cụ Lý.

Lúc ra về Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu nói: "Cháu sẽ cố hết sức".

Anh không nói sẽ cố hết sức để làm gì, nhưng ông cụ Lý nghe thấy thế thì cũng hiểu anh có ý gì, ánh mắt ông ta phát sáng, trong đó còn hơi ngấn lệ.

Bạch Diệc Phi không biết làm sao, anh lắc đầu một cái. Rốt cuộc thì Lý Phàm cũng là cháu trai của ông cụ, sao ông ta có thể bỏ mặc, có thể không quan tâm chứ? Chỉ là ngại mở miệng mà thôi.

Ra khỏi biệt thự, Bạch Diệc Phi nhanh chóng lái xe quay về nhà, nhưng lúc anh vừa mới ra khỏi biệt thự lại nhìn thấy Lý Đại Hải.

Vẻ mặt Lý Đại Hải có chút kích động: "Bạch Diệc Phi, Lý Phàm nó..."

Bạch Diệc Phi lên tiếng ngắt lời ông ta: "Bác cả à, tôi biết ông muốn cầu xin tha thứ thay Lý Phàm. Nhưng tôi muốn hỏi ông một câu trước, đều là người nhà cả, sao ông lại đối xử khác biệt như thế?"

Bình Luận (0)
Comment