Một Bước Lên Tiên

Chương 351

Diệp Ngải cho rằng những lời này có thể uy hiếp được Bạch Diệc Phi, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn ung dung nở nụ cười: “Ở đây, sẽ không có ai tìm được đâu”. Đây là bệnh viện Ngoạ Long, một bệnh viên tư nhân vừa mới mở, cũng chính là căn cứ địa bí mật của anh, muốn tìm được chỗ này mà còn cứu được Diệp Ngải ra thì gần như là không thể.

Sau đó Bạch Diệc Phi còn đang định nói thêm gì nữa thì nhận được điện thoại của Tần Hoa gọi đến.

"Trưa nay ăn chung bữa cơm nhé”.

Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay không phải ngày làm việc à? Anh lại rảnh thế?”

Tần Hoa ngượng ngùng nói: "Tôi đi cùng với vị hôn thê nữa”.

Anh ta vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ngay: “Đồng ý, ở đâu vậy, tôi tới liền”.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cảm thấy nên gọi điện cho Lý Tuyết, dù gì thì người mà Tần Hoa muốn cưới chính là bạn gái thân thiết nhất của Lý Tuyết.

...

Sau khi Bạch Diệc Phi đón được Lý Tuyết, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô một lúc, thấy cô hình như chưa biết đối tượng mà Chu Khúc Nhi kết hôn là ai, nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định không nói cho cô biết, đợi chút nữa đến nơi thì cô ấy tự khắc sẽ biết thôi.

Tần Hoa đặt một phòng riêng nhỏ tại nhà hàng.

Hai người cùng nhau đi vào, Tần Hoa và Chu Khúc Nhi cùng đứng dậy chào đón bọn họ: “Hai người đến rồi à”.

Ánh mắt của Lý Tuyết quét sang nhìn Tần Hoa, người này nhìn trông quen quen.

Tần Hoa bị nhìn như vậy thì cảm thấy rất ngại ngùng, chào hỏi Bạch Diệc Phi xong thì ngồi xuống.

Chu Khúc Nhi cũng hơi xấu hổ: “Có vẻ như chúng ta không cần phải giới thiệu nữa đâu nhỉ?”

Tần Hoa và Bạch Diệc Phi vốn dĩ vẫn xưng anh gọi em với nhau, cô ta và Lý Tuyết cũng là bạn bè thân thiết, kiểu quan hệ này quả thực là không cần phải giới thiệu quá nhiều nữa.

Nhưng Lý Tuyết thì lại nghệt mặt ra: “Tại sao lại không giới thiệu?”

Chu Khúc Nhi khựng lại, bởi vì xấu hổ quá mà quên mất Lý Tuyết bị mất trí nhớ rồi, sau khi Lý Tuyết bị mất trí nhớ thì mới gặp Tần Hoa có hai lần mà thôi nên cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.

Bạch Diệc Phi cướp lời nói: “Tần Hoa, anh em của anh, cảnh sát, em đã từng gặp rồi chắc không có ấn tượng mà thôi”.

Lý Tuyết suy nghĩ một lúc hình như nhớ ra gì đó mới gật gật đầu: “Ồ…”.

Tần Hoa mỉm cười: “Gọi món thôi!”

Rất nhanh, món ăn được mang lên, trên bàn có bốn người ngồi ăn, rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ đều là những mối quan hệ thân thiết, nhưng lại không có ai mở miệng nói chuyện, ngay đến cả Chu Khúc Nhi bình thường hoạt bát như vậy mà hôm nay cũng rất yên tĩnh.

Một bữa cơm kết thúc trong sự lặng lẽ giữa bốn người, sở cảnh sát của Tần Hoa có việc nên anh ta về trước, công việc của Chu Khúc Nhi ở công ty cũng bận nên đi luôn cùng với Tần Hoa, chỉ còn lại mỗi Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi.

Lý Tuyết rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi: "Anh biết rất rõ người tên Tần Hoa này à?”

“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu, biết Lý Tuyết lo lắng cho Chu Khúc Nhi nên anh chủ động nói: “Em cũng biết, anh ấy là cảnh sát, nhân phẩm chắc chắn là không có vấn đề gì, hơn nữa anh ấy còn giúp đỡ anh rất nhiều, là người có thể tin tưởng được”.

Kỳ thực, Lý Tuyết luôn cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy cô nên phản ứng kích động hơn một chút, nhưng lại dường như cũng không đến mức như thế?

Có lẽ là do kí ức giữa cô và bọn họ đã không còn nữa cho nên mới có loại cảm giác như vậy.

...

Bạch Diệc Phi quay về Hầu Tước.

Sau một tháng Bạch Diệc Phi lại quay về Hầu Tước, lần trở lại này thực khiến anh có nhiều cảm khái.

Nghĩ đến khoảng thời gian trước, khi Hầu Tước phải đối mặt với nguy cơ phá sản mà bản thân anh lại còn bị trúng độc, những tưởng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đến bây giờ, sau khi đã xử lý hết đám người không an phận, rõ ràng thời gian không dài nhưng anh lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rồi.

Ngồi trong phòng làm việc của mình, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy được sự phồn hoa và nhộn nhịp của thành phố Thiên Bắc, nhưng đáng tiếc, chẳng có mấy người hiểu được sự biến ảo khôn lường phía sau.

Bình Luận (0)
Comment