Một Bước Lên Tiên

Chương 353

Nghe vậy Hà Phi hít một hơi thật sâu, thôi được rồi, thật con mẹ nó đáng tiếc! "Làm phiền rồi".

Hà Phi nói xong liền nhanh chóng rời đi, bước vào trong khách san.

Bạch Diệc Phi quay người lại hỏi: "Vừa rồi hắn nói với em cái gì vậy?”

"Anh ta qua đây bắt chuyện".

Nghe Lý Tuyết nói vậy thì Bạch Diệc Phi mới thở phào một hơi, anh còn tưởng lại có kẻ thù nào tìm đến đây để trả thù nữa chứ.

Sau đó cả hai cũng đi vào trong khách sạn.

Trong giới kinh doanh của thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi cũng được coi như là một người nổi tiếng, hầu như tất cả mọi người đều biết đến tên anh, cho nên khi anh vừa bước vào thì ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

Lý Tuyết bị nhiều ánh mắt chĩa vào như vậy liền cảm thấy có chút không thoải mái, bàn tay hơi siết lại.

Có người nhận ra Bạch Diệc Phi liền đi tới chào hỏi, Lý Tuyết vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh anh nhìn bọn họ hàn huyên với nhau.

Mãi cho đến khi có một người phụ nữ yêu kiều mặc một chiếc váy liền màu đỏ xuất hiện, cô ta có vẻ như chỉ đi ngang qua, nhưng khi bước đến gần chỗ của Bạch Diệc Phi thì lại chẳng may trẹo chân một cái, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi.

Bạch Diệc Phi vội vàng bước tới, đỡ lấy người phụ nữ, người phụ nữ thì thào nói: "Tùng Vưu Duy đến rồi".

“Cám ơn”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói.

Đào Yêu hơi xấu hổ cúi đầu, đợi sau khi đã đứng vững rồi mới nói cảm ơn và rời đi.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy Đào Yêu nói vậy thì trong lòng hơi trầm xuống, Tùng Vưu Duy đến đây lúc này chắc chắn không có ý tốt, chỉ sợ là buổi tiệc hôm nay sẽ không được thuận lợi, anh tự nói với mình chút nữa cần phải cẩn thận hơn nữa. Nhưng khi vừa mới quay người lại định nói gì đó với Lý Tuyết thì lại phát hiện ra sắc mặt của Lý Tuyết không được tốt lắm.

Bạch Diệc Phi vội vàng cười rồi giải thích: “Cô ta mới vừa rồi suýt chút nữa thì ngã nên anh chỉ qua đỡ cô ta mà thôi”.

Lý Tuyết chỉ ậm ừ một tiếng cho qua, trong lòng cô đương nhiên hiểu, chẳng qua là vẫn cảm thấy có chút không thoải mái cho nên không khống chế được biểu cảm trên mặt.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì ngược lại cảm thấy rất vui, biết ghen là một điều tốt nha, chẳng qua là nhìn Lý Tuyết như vậy thì Bạch Diệc Phi cảm thấy không nỡ: “Em đừng giận, anh không quen cô ta, đi nào, anh đưa em đi ăn món ngon nhé”.

Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến bên cạnh chiếc bàn để điểm tâm và rượu vang: “Em ăn chút điểm tâm lót dạ trước, còn phải đợi thêm một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc cơ”.

Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới.

"Chủ tịch Bạch... Ngoài cửa có một cô gái trẻ, nhìn giống như học sinh và tự nhận là em gái của anh, cô ấy muốn vào đây để tham gia bữa tiệc, chúng tôi không biết có phải thật hay không nên tới để hỏi anh”.

Gương mặt của ba người Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Long Linh Linh đều dại ra chẳng hiểu gì.

Bạch Diệc Phi đúng là có một em gái, nhưng em gái của anh đã được đưa đến thủ đô rồi, làm sao lại đến đây để tham gia bữa tiệc này được? Hơn nữa, con bé cũng không biết thân phận chủ tịch tập đoàn Hầu Tước của anh mà.

Như vậy thì ai đang mạo danh em gái anh?

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, định tự mình đi ra xem sao: “Tôi đi ra xem sao, cô ở đây với Tuyết Nhi”.

...

"Tôi thật sự là em gái của chủ tịch Hầu tước, các anh cho tôi vào đi! Các anh ngăn tôi lại thế này, nếu để anh tôi biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các anh đâu!”

Một cô gái mặc áo phông với quần jean dáng vẻ hung dữ đang doạ mấy người bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ cảm thấy rất bất lực, bọn họ biết thân phận của Bạch Diệc Phi nhưng mà quả thực chưa từng nghe ai nói Bạch Diệc Phi có một cô em gái, mà cô bé trước mặt này lại ăn mặc như một học sinh bình thường, trông không có chút nào giống với con cái của gia đình giàu có cả.

“Đội trưởng đã vào gọi chủ tịch Bạch rồi, đợi anh ấy quay lại là có thể xác nhận được thực hư”, nhân viên bảo vệ rất kiên nhẫn nói, nhưng trong lòng thì có tám phần không tin.

Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đi theo đội trưởng đội bảo vệ đi ra.

"Anh!"

Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì đều quay lại nhìn, rồi lập tức đi qua chào hỏi: “Chủ tịch Bạch”.

Bạch Diệc Phi lại bị tiếng “Anh” này thu hút, lúc nhìn thấy cô gái trước mặt thì hơi nhướng mày, đây không phải là Lưu Hà, em gái của Lưu đầu trọc hay sao?”

“Anh, em muốn vào trong chơi!”, Lưu Hà cười he he, cô ta vốn dĩ là người không phân biệt lạ quen, nên sau khi biết mối quan hệ giữa Lưu đầu trọc và Bạch Diệc Phi không tệ thì lại càng thoải mái hơn.

Hôm nay vốn cô ta chỉ đi ngang qua thôi, nhưng lại nhìn thấy có rất nhiều người đến tham gia, sau lại phát hiện ra là Bạch Diệc Phi đang mở tiệc ở đây, nghĩ mình chưa từng tham gia những bữa tiệc cao cấp như thế này bao giờ nên có chút tò mò, muốn vào bên trong xem sao.

Khoé miệng Bạch Diệc Phi giật giật: "Được, đi theo tôi!”

Mấy nhân viên bảo vệ thấy vậy thì cằm như muốn rớt hết xuống đất, là em gái của chủ tịch Bạch thật à?

Bà mẹ nó, cũng may mà bọn họ chưa tỏ thái độ gì quá đáng nếu không thì chắc chắn mất việc luôn rồi.

Bạch Diệc Phi ngược lại cũng không để ý đến chuyện này, sau khi gọi Lưu Hà thì đi thẳng vào bên trong rồi dặn dò: “Muốn chơi thì cứ việc chơi cho thoải mái, nhưng đừng có gây chuyện cho anh cô là được”.

“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không gây chuyện”, Lưu Hà gật đầu bảo đảm.

Khi vào trong sảnh chính, Lưu Hà tự chơi một mình nhưng lại có rất nhiều người hiếu kỳ, thế nào mà Bạch Diệc Phi lại đưa thêm một người phụ nữ nữa vào đây, hơn nữa lại còn là một học sinh.

...

Rất nhanh sau đó, khách mời gần như đã đến đông đủ, thời gian của buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, trước khi buổi tiệc bắt đầu đương nhiên sẽ cần một MC đứng lên nói vài câu, hơn nữa nội dung của buổi tiệc hôm nay còn là “lóc thịt” của hai mươi tám doanh nghiệp ra để chia nữa.

Một MC nữ mặc chiếc váy dài cầm micro bước lên trên bục sân khấu: “Kính thưa các vị quan khách, hoan nghênh các vị tới tham gia buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Hầu Tước…”.

Sau một tràng văn vẻ khách sáo, MC liền giới thiệu: “Sau đây, tôi xin mới chủ tịch Bạch, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước lên sân khấu nói vài lời”.

Mọi người vỗ tay, chờ Bạch Diệc Phi bước lên sân khấu phát biểu.

Bạch Diệc Phi cũng chỉnh lại cà vạt chuẩn bị bước lên sân khấu, nhưng đúng vào lúc này lại có một người khác bước lên sân khấu trước anh.

Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây sang trọng đắt tiền, mái tóc được chải chuốt rất kỹ nên nhìn vào càng có vẻ chín chắn và cẩn trọng.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

"Đây là ai vậy?"

"Người này hình như không phải là chủ tịch của Hầu Tước thì phải".

"Không biết nữa, anh ta lên sân khấu làm gì vậy?"

"Trông có vẻ giống như một nhân vật có tiếng, chẳng qua là tôi không quen”.

Bạch Diệc Phi cũng không quen người này, anh chỉ đứng tại chỗ để xem người đàn ông kia định làm gì.

Người đàn ông tỏ vẻ lịch thiệp hỏi mượn MC micro, nhưng MC thì vẫn đang ngẩn ra không hiểu chuyện gì mà chỉ theo phản xạ đưa micro cho người đàn ông đó.

Người đàn ông cầm lấy micro rồi nở một nụ cười cũng rất lịch thiệp, sau đó mới quay ra nhìn mọi người rồi bắt đầu phát biểu.

"Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Tùng Vưu Duy, phó chủ tịch Hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải, rất xin lỗi hôm nay đã làm phiền mọi người”.

Bình Luận (0)
Comment