Một Bước Lên Tiên

Chương 358

Thực tế lại một lần nữa chứng minh, nhất định đừng đắc tội với Hầu Tước và Bạch Diệc Phi, càng đừng nghĩ đến việc đối đầu với anh. Bởi vì không biết lúc nào Bạch Diệc Phi sẽ có màn lật tình thế đẹp mắt nữa.

Hãy nhìn xem, ngay cả hai cậu chủ của hai trong bốn gia tộc lớn của thủ đô muốn trừng trị Bạch Diệc Phi nhưng cũng đành phải rời đi.

Bạch Diệc Phi đi đến bục dẫn chương trình, cầm micro. Còn Long Linh Linh ở bên dưới nhanh tay nhanh mắt cắm phích cắm vào.

“Thật sự xin lỗi để mọi người đợi lâu, giờ những người tạp nham đã không còn, chúng ta có thể chính thức bắt đầu rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Sau khi nói xong những lời khách khí thì buổi phân chia tài nguyên chính thức bắt đầu.

Vì nhận được lợi ích nên ai nấy cũng cười ha hả, hoàn toàn quên đi việc không vui vẻ ban nãy.

Bạch Diệc Phi bảo mọi người cứ tự nhiên tham gia vào bữa tiệc, còn mình kéo Lý Tuyết đến ban công của khách sạn và giải thích với cô: “Tuyết Nhi! Anh thu nhận cô ta chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời thôi chứ không phải thật”.

Lý Tuyết ừm một tiếng không nói gì. Vì cô không biết nên nói gì cả.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chủ động ôm chặt lấy cô, nói: “Tuyết Nhi! Hãy tin anh”.

Lý Tuyết ngây người ra, sau đó sắc mặt đỏ ửng lại ừm một tiếng. Cảm giác khó chịu ban nãy cũng tan biến nhờ cái ôm này của Bạch Diệc Phi.



Ở bãi đỗ xe của khách sạn, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết định về trước. Vừa mới đóng cửa xe ghế phụ thì Lâm Cuồng và Đào Yêu chạy ra.

Lâm Cuồng hét một câu: “Anh định về sao?”

Bạch Diệc Phi quay đầu, nói: “Ừm! Cũng không còn việc gì cả nên anh đưa chị về thôi”, dù sao thì Long Linh Linh ở đó, nếu không có gì quan trọng thì cũng không phải lo.

Lâm Cuồng ồ một tiếng, nói: “Chắc về ‘thân mật’ với chị à? Em ghen tỵ chết đi được”.

“Cậu cũng có thể như thế mà”, Bạch Diệc Phi đùa giỡn, nói: “Hay là anh giới thiệu cho cậu một người nha?”, nói xong anh nhìn thấy Đào Yêu, nói luôn: “Vừa hay bên cạnh cậu có một người đẹp kìa”.

“Hự…”, Lâm Cuồng sắc mặt cứng ngắc, nói: “Vậy thì… Em độc thân vẫn tốt hơn”.

Bạch Diệc Phi bật cười nhìn Lâm Cuồng. Lâm Cuồng lúc này giống y như lúc gặp trên đường cao tốc, lúc đó cậu ta trông rất thật thà và dễ bắt nạt.

Chàng trai này đúng là thú vị. Nhưng mối quan hệ giữa cậu ta và Bạch Khiếu…

Bạch Diệc Phi lắc đầu, thôi bỏ đi, không nghĩ đến những cái này nữa, anh nói tiếp: “Thôi anh chị về trước đây”.

Lâm Cuồng gật đầu, nói: “Vâng, hôm khác có thời gian em mời anh ăn cơm nha”.

Bạch Diệc Phi khoát tay rồi lên xe. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Đào Yêu cũng lên cùng.

Lâm Cuồng đứng ở bên ngoài mà sắc mặt kinh hãi, thầm nói: “Không phải chứ? Anh Phi thật sự định thu nhận cô ta sao?”

Bạch Diệc Phi ở trong xe không nghe thấy lời Lâm Cuồng nói nên chỉ chau mày hỏi: “Cô lên xe làm gì?”

Đào Yêu ngồi ở ghế sau để lộ đôi chân dài gợi cảm, nũng nịu nói: “Chẳng phải tôi là người của anh sao? Tất nhiên là phải đi theo anh rồi”.

“Ôi mẹ ơi, cô đừng có nói bừa”, Bạch Diệc Phi nói xong thì nhìn Lý Tuyết.

Lý Tuyết chớp mắt một cái ra vẻ mình hiểu được.

Bạch Diệc Phi thở phào một cái rồi nghiêm túc nói: “Đào Yêu! Tôi biết là cô muốn làm gì?”

“Làm gì?”, Đào Yêu nói với vẻ vô tội.

Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, nói: “Một câu thôi, gió chiều nào theo chiều ấy”.

“Vì vậy ở trước mặt tôi thì hãy thu lại những ý đồ đó, cũng đừng nghĩ là có được thông tin gì từ chỗ tôi để truyền lại cho Tùng Vưu Duy, tôi không sập cái bẫy này đâu”.

Sắc mặt Đào Yêu có chút khó coi.

Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Không có chuyện gì thì đừng có lượn lờ trước mặt tôi, cút đi”.

Đào Yêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Chủ tịch Bạch quả nhiên lợi hại”, nói xong cô ta xuống xe rồi đóng cửa xe rầm một cái.



Diệp Hoan sau khi rời đi liền sai người đi điều tra xem Bạch Diệc Phi sao lại có được chiếc nhẫn đó, rất nhanh đã có tin tức.

“Chủ tịch Diệp, hôm qua Bạch Diệc Phi ở trên đường cao tốc cứu được Lương Vĩ Siêu, vì thế Lương Vĩ Siêu tặng cho hắn ta cái nhẫn đó”.

Sau khi Diệp Hoan nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là vậy, còn tưởng bám vào được mối quan hệ đó rồi”.

“Cũng coi như có mối quan hệ đó chăng? Dù sao thì cũng cứu được Lương Vĩ Siêu một mạng mà”, thư ký đáp.

Diệp Hoan cười một tiếng nói: “Nếu nhẫn làm vật cảm ơn thì chuyện này cũng coi như hiểu được phần nào rồi. Lương Vĩ Siêu và Lương Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không vì chuyện khác mà bao che cho Bạch Diệc Phi đâu, càng không vì hắn mà đối đầu với nhà họ Diệp chúng ta”.

“Chủ tịch Diệp! Có cần quay về…”.

“Không cần”, Diệp Hoan khoát tay, nói tiếp: “Trước tiên cứ phái thêm người đi tìm Ngải Ngải đã, đợi khi tìm được rồi thì sẽ từ từ xử lý thằng Bạch Diệc Phi đó”.
Bình Luận (0)
Comment