Một Bước Lên Tiên

Chương 361

“Đúng rồi, anh, anh chuẩn bị quần áo xong chưa?”

“Hả? Thế nữa hả?”, Tần Hoa cảm thấy mặc mấy bộ lễ phục là được rồi.

Bạch Diệc Phi trợn mắt nói: “Anh, đây là hôn lễ đó. Cả đời chỉ có một lần thôi, anh không chuẩn bị hẳn hoi chút thì sao được? Đợi đến khi già rồi anh sẽ hối hận chết đó”.

“Vậy cũng đúng”, Tần Hoa nghĩ một lúc cảm thấy rất có lý.

Thế là Bạch Diệc Phi lái xe đưa Tần Hoa đến cửa hàng.

Đó là cửa hàng nổi tiếng, nhưng nói thật Bạch Diệc Phi và Tần Hoa không để ý đến mấy nhãn hiệu cho lắm, vậy nên nhìn ngắm cũng như không.

Trong suy nghĩ của Bạch Diệc Phi thì nhãn hiệu gì cũng được, chỉ cần đắt tiền một chút. Anh không hề thiếu tiền.

Hai người đi vào, rất nhanh đã có nhân viên cửa hàng đi đến giới thiệu cho bọn họ, nhưng sắc mặt nhân viên lạnh tanh, không nhiệt tình cho lắm.

Bạch Diệc Phi chọn một bộ âu phục màu đen đưa cho Tần Hoa: “Anh, anh thử cái này đi".

Tần Hoa cầm lấy, anh ta sờ qua thì rất dễ chịu, đúng là rất được, nhưng sau khi nhìn thấy giá cả thì quyết đoán nói: “Thôi đừng, đổi một bộ khác đi".

Bạch Diệc Phi nhìn qua, hơn năm mươi ngàn, đúng là rất đắt. Nhưng mà hôm nay anh lại muốn mua mấy đồ đắt tiền này, vậy nên anh đã lôi kéo Tần Hoa đi đến trước phòng thử đồ: “Anh, anh cứ thử đi. Dù sao thì thử một lần cũng không mất tiền, chúng ta nhìn thử xem thế nào thôi".

Tần Hoa không còn cách nào khác đành phải cầm quần áo bước vào.

Một nhân viên cửa hàng đi theo thấy hai người như vậy thì trong mắt xuất hiện sự khinh thường: “Thử đồ đúng là không mất tiền, chỉ sợ hai người mua không nổi mà thôi".

Bạch Diệc Phi nhìn nhân viên cửa hàng đó, anh không nói gì.

Anh cũng nghĩ thông rồi. Dù sao bây giờ anh cũng đã làm chủ tịch hơn nửa năm, khí chất trên người không giống với trước kia nữa, ngoại trừ việc anh mặc quần áo rất bình thường ra thôi. Nhưng mà sao vẫn luôn có người cho rằng anh là loại xu không dính túi nhỉ.

Bạch Diệc Phi không nghĩ như vậy, nhưng mấy người khác thì lại nghĩ thế. Ai bảo bình thường Bạch Diệc Phi rất nhã nhặn chứ?

Nhân viên cửa hàng thấy Bạch Diệc Phi để ý đến mình thì hừ một tiếng, người đó lấy điện thoại di động ra chơi một mình.

Một lát sau Tần Hoa đi ra.

“Ôi chao! Anh à, anh mặc bộ này rất đẹp trai đấy!”

Đúng là người đẹp vì lụa, ý anh không phải là trước kia Tần Hoa không đẹp trai, nhưng mà bình thường anh ta chỉ mặc cảnh phục hoặc là mấy bộ quần áo thường ngày, không giống như mặc âu phục. Vậy nên khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi suýt xoa.

Tần Hoa bị nói thế thì xấu hổ, anh ta cười: “Thật sao? Để anh nhìn thử xem”.

Thật ra Tần Hoa nhìn xong thì cảm thấy hơi khó chịu một chút, không quen mắt lắm.

Bạch Diệc Phi khoát tay: “Nhìn gì nữa, lấy cái này đi”.

“Phiền cô xem một chút, chúng tôi muốn thanh toán”, Bạch Diệc Phi nói với nhân viên cửa hàng đang chơi điện thoại.

Nhân viên nghe thấy vậy thì không kiên nhẫn cất điện thoại đi, sau đó không tin nói: “Bộ này có giá 58 ngàn, hai người nhìn rõ chứ? Chắc chắn mua hả?”

Cô ta nói xong thì Tần Hoa giữ Bạch Diệc Phi: “Thôi bỏ đi, chúng ta đổi cửa hàng khác”.

Thật sự là quá đắt, không cần thiết.

Bạch Diệc Phi nói không: “Anh, không đắt đâu. Hơn nữa là hôn lễ của anh mà, không mặc đẹp một chút thì sao được?”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy Bạch Diệc Phi nói vậy thì phì cười: “Không đắt hả? Hai người mua được không?”

Mấy lời nói lạnh nhạt kiểu này Bạch Diệc Phi đã gặp nhiều rồi, vậy nên anh không biểu lộ gì, chỉ thẳng thừng đưa thẻ đen của mình ra: “Mua, cô đi quẹt thẻ đi!”

Tần Hoa kéo Bạch Diệc Phi lại: “Thật sự không cần...”

“Anh à, nghe em đi”, Bạch Diệc Phi nhấc tay Tần Hoa ra rồi cầm thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng tức giận nói: “Anh lòe ai vậy? Đây là thẻ ngân hàng hả?”

“Cô chưa nhìn thấy bao giờ thì nó không phải thẻ ngân hàng hả?” Bạch Diệc Phi cười nói: “Cầm lấy đi quẹt đi!”

Nhân viên cửa hàng hơi sửng sốt, cuối cùng cầm lấy tấm thẻ đen. Cô ta không tin, chẳng lẽ cái này thật sự là thẻ ngân hàng sao?

Nhưng mà lúc nhân viên kia cầm đến quầy hàng quẹt thì ngay lần quẹt đầu tiên đã báo quẹt thẻ thành công, cô ta lập tức ngây ngẩn cả.

“Thật sự là thẻ ngân hàng sao?”

Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn đưa cho Bạch Diệc Phi, thái độ tốt hơn trước một chút: “Thưa anh, thẻ của anh đây".

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh không nhìn cô ta mà quay sang nói với Tần Hoa: “Đi thôi, cứ mặc như thế này thôi. Còn quần áo cũ của anh thì bỏ vào một cái túi đi".

Nhân viên cửa hàng nghe thế thì nhanh chóng bước tới chủ động tìm một cái túi rồi xếp gọn quần áo bỏ vào trong.

Lúc Bạch Diệc Phi đi ra khỏi cửa hàng thì lại nói: “Anh, chỉ có quần áo thế này thì không được, cần thêm một đôi giày nữa”.

Kết quả Bạch Diệc Phi lại kéo Tần Hoa đến cửa hàng chuyên bán giày, anh để Tần Hoa chọn một đôi giày thích hợp, sau đó trả tiền.

Tần Hoa ngượng ngùng nói: “Cảm ơn…”

Nếu là anh ta thì chắc chắn sẽ không nỡ tốn một đống tiền để mua mấy món quần áo đắt đỏ thế này.

Bạch Diệc Phi khoát tay: “Anh là anh ruột của em, cần gì nói cảm ơn chứ?



Sau khi đưa Tần Hoa về thì Bạch Diệc Phi nghĩ đến việc cần phải chuẩn bị một món quà tân hôn cho Tần Hoa. Thế là anh lại đi đến một cửa hàng nữa. Nhưng mà trước đó anh đã gọi điện thoại cho Lý Tuyết.

Sau khi biết Lý Tuyết cũng chưa chuẩn bị quà cho Chu Khúc Nhi thì Bạch Diệc lập tức quay về biệt thự đón Lý Tuyết, sau đó hai người cùng nhau đi đến cửa hàng.
Bình Luận (0)
Comment