Một Bước Lên Tiên

Chương 377

Tùng Vưu Duy vừa nghe đã vô cùng vui vẻ: "Vậy thì tốt rồi, tôi đã có thể đi ra ngoài!"

"Cậu chủ, vẫn chưa được", ông lão mặc đồ thời Đường ngăn cản nói: "Tuy rằng như vậy, nhưng ai có thể cam đoan Bạch Diệc Phi sẽ không cử người ra tay với cậu?"

Tùng Vưu Duy lập tức giận dữ: "Mẹ kiếp, hắn ta đã đối phó Diệp Hoan rồi, chẳng lẽ vẫn còn sức ra tay với tôi hả?"

Ông lão mặc đồ thời Đường không biết phải làm sao: "Cậu chủ, đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra là vô cùng cần thiết, chỉ cần chuyện này còn chưa lắng xuống thì tất cả đều khó có thể đoán được".

Tùng Vưu Duy trợn to hai mắt, gã ta cực kì tức giận: "Mẹ kiếp! Dù sao Bạch Diệc Phi cũng muốn đối phó Diệp Hoan, bác Lý để Trương Thiết Lâm đi cùng tôi đến giết Bạch Diệc Phi lần nữa là được!"

"Cái này...", ông lão mặc đồ thời Đường có chút do dự, Trương Thiết Lâm được phái đến bảo vệ Tùng Vưu Duy. Nếu Bạch Diệc Phi dùng kế điệu hổ ly sơn rồi quay ngược lại giết Tùng Vưu Duy thì chẳng phải không trở tay kịp sao?

Tùng Vưu Duy nhíu mày: "Làm sao? Thế này cũng lo lắng, thế kia cũng lo lắng, rốt cuộc thì có thể làm gì hả?"

Ông lão mặc đồ thời Đường không biết phải làm sao: "Vậy thì nghe cậu chủ, nhưng trước khi chưa chắc chắn Bạch Diệc Phi đã đi gặp Diệp Hoan thì cậu chủ còn phải đợi ở nhà".

...

Bạch Diệc Phi đến tập đoàn Hầu Tước lần cuối.

Trong phòng làm việc, anh gọi Trương Vinh và Long Linh Linh tới dặn dò mấy câu:

"Tôi phải rời đi mấy ngày, hai người sẽ toàn quyền phụ trách mọi chuyện ở Hầu Tước, tất cả cứ như bình thường, có người hỏi thì hai người cứ trả lời là không biết".

"Còn nữa, tôi không hy vọng sẽ giống như lần trước, nghe được một chút tin tức đã bắt đầu lung lay. Nếu lần này trở về để tôi phát hiện ra thì tự giác cút đi cho tôi!"

Trương Vinh và Long Linh Linh nhìn nhau, bọn họ không biết tại sao Bạch Diệc Phi lại nói như vậy, nhưng có thể cảm thấy Bạch Diệc Phi đang muốn làm chuyện lớn gì đó.

Long Linh Linh có thể đoán được một chút, nhưng cô ta không dám nghĩ sâu.

Sau khi thu xếp xong thì Bạch Diệc Phi lại nhận được một cuộc gọi từ Lý Cường Đông.

"Bố..."

Bạch Diệc Phi cho rằng Lý Cường Đông gọi tới vì muốn khuyên anh, dù sao thì lần này phải đối mặt với những kẻ khó nhằn, không phải Liễu Chiêu Phong, cũng không phải là Liễu Vô Cùng, mà là người của bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Nhưng Bạch Diệc Phi đã suy nghĩ kỹ rồi.

"Trưa nay về ăn cơm đi, Tuyết Nhi tới rồi".

...

Buổi trưa, Bạch Diệc Phi đúng giờ trở về khu đô thị cảng Lam Ba, lúc vào cửa anh thấy cả nhà Lý Cường Đông gần như đã chuẩn bị xong xuôi.

Khi Lưu Tử Vân nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hiếm khi không mở miệng trách móc mà lại ôn hòa nói: "Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm".

Bạch Diệc Phi gật đầu, anh rửa tay xong rồi ngồi vào bàn ăn.

Cả nhà quây quần ăn cơm, Lưu Tử Vân thường xuyên hỏi Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng nghiêm túc trả lời từng câu một, chỉ có Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi là yên lặng ăn cơm.

...

Cơm nước xong xuôi Lý Tuyết và Lưu Tử Vân vào bếp dọn dẹp chén đũa, Lý Cường Đông thì gọi Bạch Diệc Phi lên sân thượng.

Hai người đứng trên sân thượng ngắm nhìn khu đô thị cảng Lam Ba, nhìn phong cảnh đằng xa, từng cơn gió nhẹ nhàng phất qua người, nếu như không xảy ra chuyện như vậy thì chắc hẳn sẽ rất thoải mái.

Một lúc lâu sau Lý Cường Đông mới mở miệng nói: "Đi làm đi, bố ủng hộ con".

"Bố biết, theo khía cạnh lý trí thì làm như vậy không tốt, cũng khó thực hiện được".

"Nhưng theo khía cạnh cảm tính mà nói thì con làm rất đúng!"

"Một người đàn ông thì phải làm như vậy, chứ không phải hèn nhát như con rùa đen rúc đầu".

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì vô cùng kích động, anh siết chặt nắm tay: "Con không phải rùa đen rúc đầu".

"Vì vậy bố sẽ không khuyên con", Lý Cường Đông nói: "Cho dù bố có lý do, có lập trường để khuyên con".

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lý Cường Đông, anh vừa định nói lời cảm ơn thì Lý Cường Đông đã đổi giọng.

"Nhưng con không thể làm mà bất chấp hậu quả được, nếu chỉ biết xông về phía trước mà không quan tâm kết thúc như thế nào thì cũng chẳng ích gì cả!"

"Nói cho bố nghe con có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Từng nghĩ sẽ kết thúc như thế nào chưa? Có nghĩ tới Tuyết Nhi sẽ như thế nào không?", Lý Cường Đông hỏi.

Bạch Diệc Phi mím môi không nói, anh không biết nên nói như thế nào. Trong lòng anh chỉ có thù hận, chỉ muốn trả thù, muốn giết Tùng Vưu Duy, còn hậu quả...

Lý Cường Đông nhíu mày: "Xem ra là con chưa bao giờ nghĩ tới!"

"Ngu xuẩn!"

Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, cũng không phản bác.

Lý Cường Đông bất lực lắc đầu, ông nhìn dáng vẻ của Bạch Diệc Phi thì không muốn nói gì nữa, mà lại nói đến người không liên quan chút nào: "Đào Yêu có phải là do người khác đưa cho con không?"

"Hả?", Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, ngay sau đó thì rất chột dạ, sao Lý Cường Đông lại biết chuyện này được? Hơn nữa bỗng nói vậy có phải là muốn hỏi tội anh không?

Không được, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Lý Tuyết, hơn nữa cũng đã giải thích rõ ràng, Đào Yêu không có chút quan hệ gì với anh cả!

"Bố, con không có quan hệ gì với cô ta cả", Bạch Diệc Phi vội vàng nói.

"Bố biết, bố chỉ muốn để con biết đến Đào Yêu mà thôi, được rồi, đi làm chuyện của con đi!", Nói xong thì Lý Cường Đông trực tiếp xoay người xuống lầu.

Bạch Diệc Phi đứng một mình trên sân thượng hứng gió, anh nhìn như rất tỉnh táo, nhưng thật ra trong đầu lại vô cùng lộn xộn, tại sao lại phải nhắc đến Đào Yêu?

Chẳng lẽ trên người Đào Yêu có điều gì đó mà anh không chú ý tới sao?
Bình Luận (0)
Comment