Một Bước Lên Tiên

Chương 402

Trại tạm giam của thành phố Bắc Hải. Bạch Diệc Phi bị quản ngục đưa tới phòng riêng, anh ngồi xuống nhìn người phụ nữ đối diện.

Ở đối diện, Đổng Di Huyên mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo màu be, tóc vừa dài vừa thẳng, khuôn mặt rất dễ nhìn nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Bạch Diệc Phi còn chưa lên tiếng thì Đổng Di Huyên đã tự giới thiệu: "Tôi tên Đổng Di Huyên, hiện tại tôi là luật sư của anh".

"Anh muốn nói gì liên quan tới vụ án không, tôi có thể giúp anh."

Bạch Diệc Phi sững sờ, sau đó anh nói: "Không có".

Lần này đến lượt Đổng Di Huyên sững sờ. Theo lý thuyết thì loại con nhà giàu này sẽ rất sợ chết, nhưng Bạch Diệc Phi lại vô cùng bình tĩnh, là do không quan tâm hay là đã chắc chắn mình sẽ không sao?

Không thể nào, sao có thể chắc chắn sẽ không sao chứ?

Đổng Di Huyên nhíu mày: "Đây là một vụ án không có bất kì đường sống nào, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức khi phiên tòa mở ra".

"Như vậy ích gì không?", Bạch Diệc Phi hỏi.

Đổng Di Huyên trả lời: "Có tiền sẽ có ích".

Hóa ra đến vì tiền.

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi tư", vốn Đổng Di Huyên không muốn nói, nhưng nghĩ đến đối phương cũng không sống được bao lâu nữa nên cô không giấu diếm.

Bạch Diệc Phi ồ một tiếng: "Đây là vụ án đầu tiên cô nhận sao?"

"Phải", Đổng Di Huyên gật đầu.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Lần đầu tiên mà dám nhận vụ án như vậy, cô không nghĩ tới sự phát triển sau này hả?"

"Có tiền là đủ rồi", Đổng Di Huyên trả lời.

"Đúng rồi, trợ lý của anh nhờ tôi nói với anh, vì muốn cứu anh mà vợ anh đã đến thủ đô cầu xin người nhà họ Bạch, nhưng bọn họ lại không chịu ra gặp mặt nên cô ấy vẫn luôn chờ ở bên ngoài, ba ngày sau đã ngất đi".

"Ngất đi?", Bạch Diệc Phi siết chặt đầu dây điện thoại trong tay, bỗng nhiên anh trở nên trầm mặc.

Đổng Di Huyên kỳ quái nhìn anh: "Nếu anh không muốn nói gì nữa thì tôi cúp máy đây".

Nói xong thì Đổng Di Huyên cúp điện thoại, trực tiếp rời đi.

Bạch Diệc Phi mơ màng trở về, anh ngồi một mình ở đầu giường.

Anh biết chuyện lần này nhất định sẽ khiến Lý Tuyết lo lắng, nhưng anh không ngờ Lý Tuyết sẽ tới thủ đô cầu xin người nhà họ Bạch giúp đỡ, còn chờ ba ngày đến ngất đi nữa.

Càng khiến anh không ngờ tới là Ngô Quế Hương.

Bạch Diệc Phi cũng không có ấn tượng với Ngô Quế Hương và Bạch Vân Bằng, một chút tình cảm cũng không có.

Nhưng mà lúc anh rơi vào đường cùng, những gì Ngô Quế Hương thể hiện lại chính là tình yêu mãnh liệt của một người mẹ dành cho đứa con của mình, điều này khiến anh có chút rung động.

Có lẽ trong ngôi nhà xa lạ đó vẫn còn có một chút ấm áp.

Đám người Lưu Tác cũng rất lo lắng khi thấy Bạch Diệc Phi như vậy, nhưng lại không có ai dám lên tiếng làm phiền.

Thật lòng mà nói trong nửa tháng này, phòng giam của bọn họ trôi qua vô cùng thoải mái, mỗi ngày ăn ngủ đều đặn, thỉnh thoảng tập chung lại chơi đùa với nhau rất là vui vẻ.

Tất cả những điều này là nhờ Bạch Diệc Phi.

Sau khi Bạch Diệc Phi trở thành đại ca thì anh cũng không bắt người khác phải hầu hạ mình, bọn họ chỉ cần tự lo cho bản thân là được.

Hơn nữa mọi người đều biết, vì muốn báo thù cho anh em của mình nên Bạch Diệc Phi mới đi giết người, vì vậy càng cảm thấy Bạch Diệc Phi là một người trọng tình trọng nghĩa, rất đáng kết bạn.

Lưu Tác thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, bởi vì quan hệ giữa anh ta với Bạch Diệc Phi tốt hơn những người khác một chút nên lúc này mới bị đẩy ra, để gã ta thay mặt mọi người đi hỏi.

"Đại ca, anh không sao chứ?", Lưu Tác đi tới ngồi đối diện Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi trở lại bình thường, trong mắt anh hiện lên sự kiên định chưa từng có: "Tôi không sao".

"Luật sư của anh nói gì vậy?", Lưu Tác hỏi.

Bạch Diệc Phi biết bọn họ đều có ý tốt nên trả lời: "Không có đường sống nào cả".

Lưu Tác không ngạc nhiên chút nào, đây là một vụ án giết người, hơn nữa còn bị cảnh sát tận mắt nhìn thấy, có đường sống mới lạ đấy!

"Anh đừng buồn, hai mươi năm sau anh lại làm một người đàn ông dũng cảm!"

"Đúng vậy...", những người khác đều gật đầu đồng ý.

Bạch Diệc Phi cười: "Bây giờ tôi đã là một người đàn ông dũng cảm rồi, hơn nữa sẽ luôn như vậy, không cần chờ hai mươi năm sau".

"Anh?", Lưu Tác không hiểu, tại sao gã ta lại cứ có cảm giác là lạ?

Bạch Diệc Phi cười một tiếng: "Cứ chờ đi!"

...

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, đã đến ngày mở phiên tòa của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi bị còng chân tay đem lên xe để đi đến tòa án tối cao của thành phố Bắc Hải.

Cùng lúc đó, cửa tòa án của thành phố Bắc Hải vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì hôm nay là ngày xử lý phiên tòa của Bạch Diệc Phi và Tùng Vưu Duy, nên Tùng Thảo Giác đã sớm sắp xếp người nhà họ Tùng canh giữ bên ngoài tòa án, còn những người gần gũi nhất đương nhiên là đi theo ông ta.

Lúc này Tùng Thảo Giác đang ngồi trong một chiếc xe Bently, ngồi cùng ông ta là một người phụ nữ da đen và người đàn ông đeo kính trung tuổi.

"Ông ba, đây là luật sư Hồ".

Tùng Thảo Giác nhìn luật sư Hồ ở đối diện, luật sư Hồ cười nói: "Ông ba, rất vinh hạnh được làm luật sư của ông".

"Chỉ là lần này thôi", Tùng Thảo Giác không thèm giữ thể diện, đương nhiên ông ta cũng không nói quá, bởi vì ông ta biết luật sư Hồ là luật sư giỏi nhất thủ đô, luật sư Hồ chưa từng thua kiện.

Luật sư Hồ cũng không tức giận, gia tộc lớn như nhà họ Tùng kiêu ngạo cũng rất bình thường.

"Ông ba yên tâm đi, vụ án này kín không một khe hở, hơn nữa bọn họ cũng không cơ chứng cứ gì", luật sư Hồ tự tin nói.

Tùng Thảo Giác gật đầu, về điều này thì ông ta rất yên tâm, nhưng mà để chắc chắn thì ông ta vẫn hỏi người phụ nữ da đen: "Cô đã tìm thấy tất cả những thứ tôi yêu cầu cô điều tra ngày hôm đó chưa?"

"Tôi đã tìm thấy, nhưng cần phải chờ một thời gian nữa mới có thể chuyển về".

"Còn kịp", Tùng Thảo Giác gật đầu.

Luật sư Hồ nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì khẽ nhíu mày, dường như thân chủ của ông ta đang giấu ông ta chuyện gì đó, chỉ hy vọng là điều đó không có hại cho vụ án.

Tùng Thảo Giác nói xong thì quay đầu muốn xem Bạch Diệc Phi đã tới chưa, nhưng lại nhìn thấy hai người kia.
Bình Luận (0)
Comment