Một Bước Lên Tiên

Chương 428

Sau khi đến khách sạn thì Bạch Diệc Phi đi thẳng vào phòng, anh nhìn thấy hai vệ sĩ đang đứng ở ngoài cửa, ngoài ra còn có tiếng bước chân đang đi lên. Hai vệ sĩ chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạch Diệc Phi đạp ngã.

Bạch Hổ đến sau có chút sững sờ.

Anh ta biết Bạch Diệc Phi đã đi huấn luyện một tháng, nhưng không biết Bạch Diệc Phi huấn luyện cái gì. Hiện giờ Bạch Hổ có thể thấy được kết quả của cuộc huấn luyện rất tốt.

Trước kia Bạch Diệc Phi không thể dùng một chân đá bay người khác được.

"Bộp!"

Bạch Diệc Phi đá văng cửa phòng.

Trong phòng Phùng Dũng Cống đang nằm trên người Lý Tuyết, ông ta kéo áo Lý Tuyết, Lý Tuyết bất lực kêu lên trong lúc giãy giụa.

Nhìn thấy cảnh này thì hai mắt Bạch Diệc Phi lập tức đỏ ngầu.

Phùng Dũng Cống nghe thấy tiếng động nên quay người lại, ông ta đang định xem thử ai dám quấy rầy cuộc vui của mình thì Bạch Diệc Phi đã bước lên trước, một tay anh nắm lấy vai Phùng Dũng Cống, tay kia vỗ mạnh.

"Bốp!"

Âm thanh vang dội và mạnh mẽ vang lên.

"Á!"

Phùng Dũng Cống hét lên một tiếng, khóe miệng ông ta rỉ ra máu, nếu không phải Bạch Diệc Phi nắm lấy ông ta thì có lẽ giờ ông ta đã té lăn trên mặt đất rồi.

Một cái tát có vẻ chưa đủ, Bạch Diệc Phi lại giơ tay lên.

"Anh..."

"Bốp!"

"Tôi..."

"Bốp!"

"Bốp!"

"..."

Bạch Diệc Phi giống như một con quỷ, anh liên tục tát vào mặt Phùng Dũng Cống, khuôn mặt của Phùng Dũng Cống dần rỉ máu và trở nên sưng phồng.

Lý Tuyết hai mắt ướt đẫm nước mắt ngồi trên giường, cô vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì giống như nhìn thấy được hy vọng.

Lúc này vệ sĩ bị Bạch Diệc Phi đánh lúc nãy cũng đi tới.

Đáng tiếc Bạch Hổ đứng ở cạnh cửa đã đấm tên vệ sĩ một cái, tên vệ sĩ lại bị đánh bay ra ngoài rồi nằm sõng xoài trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi.

Không biết qua bao lâu Bạch Diệc Phi rốt cuộc mới chịu dừng tay.

Mặt Phùng Dũng Cống sưng vù đến mức không nhìn rõ bộ dạng, đúng như câu nói "đánh cho bố mẹ cũng không nhận ra".

Bạch Diệc Phi thở hổn hển đá Phùng Dũng Cống một cái.

"Á!"

Tiếng hét vang lên vô cùng đau đớn.

Sau đó Phùng Dũng Cống ngất xỉu.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, anh đi đến bên người Lý Tuyết, cởi áo khoác rồi choàng lên người cô.

"Chồng..."

Lý Tuyết ôm Bạch Diệc Phi khóc thảm thiết.

Bạch Diệc Phi vô cùng đau lòng, anh hận không thể bắt cả đám con cháu của Phùng Dũng Cống rồi đánh một trận tơi bời.

"Không sao, không sao rồi...", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng an ủi.

Lý Tuyết ôm Bạch Diệc Phi không buông, trước khi Bạch Diệc Phi đến cô thật sự rất tuyệt vọng, cô còn tưởng bản thân sẽ bị làm nhục, sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với Bạch Diệc Phi nữa, khi đó cô định sẽ trực tiếp tự sát.

May mà Bạch Diệc Phi đến kịp.

Bạch Diệc Phi vẫn như trước, chỉ cần cô gặp khó khăn nguy hiểm thì anh sẽ luôn là người đầu tiên xuất hiện giải quyết vấn đề giúp cô.

Sau khi an ủi một lúc thì tinh thần Lý Tuyết mới ổn định lại, cô ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của Bạch Diệc Phi.

"Chúng ta về nhà thôi".

Bạch Diệc Phi không quan tâm đến Phùng Dũng Cống, ông ta cũng bị đánh rồi, hiện tại cơn tức giận của anh đã được giải tỏa, nhưng anh sẽ cho Phùng Dũng Cống biết cái giá của việc dám động đến người phụ nữ của Bạch Diệc Phi anh!

Bạch Hổ lái xe chở Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết trở về nhà.

Ngay khi Lý Tuyết về đến nhà thì cô đã đi thẳng vào phòng tắm, sau đó dùng sức lau chùi người thật mạnh, cô cố gắng xoa dịu cơn buồn nôn kia.

Lúc này Bạch Diệc Phi cũng gọi cho Trương Hoa Bân.

"Đi điều tra Phùng Dũng Cống cho tôi".

Trương Hoa Bân trả lời: "Tôi sẽ gửi cho anh sau".

Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi yên lặng ngồi ở trong phòng khách, Lý Tuyết là giới hạn của anh, nhưng bây giờ lại có người dám động đến giới hạn đó, làm sao anh có thể để yên chứ?

Hơn nữa đã một tháng trôi qua rồi, không biết tình hình hiện tại thế nào. Anh cần biết tin tức mới nhất trước khi lên kế hoạch cho bước tiếp theo

Ưu tiên hàng đầu của anh là gặp người đó trước.



Sau khi Lý Tuyết đi ra khỏi phòng tắm thì Bạch Diệc Phi cũng đã tắm rửa xong ở một phòng tắm khác rồi, lúc này anh đang ngồi bên giường nghịch điện thoại, thật ra anh đang đọc tin tức mà Trương Hoa Bân vừa gửi cho anh.

Sau khi thấy Lý Tuyết đi ra thì Bạch Diệc Phi không xem điện thoại nữa, anh kéo Lý Tuyết lên giường.

Lý Tuyết hơi giãy giụa một chút, cô có vẻ vẫn còn sợ hãi.

Bạch Diệc Phi không quan tâm, một tháng không gặp vợ đương nhiên anh muốn lăn lộn cùng vợ yêu một trận rồi, nhưng sau khi phát hiện Lý Tuyết có gì đó không ổn thì anh đã lập tức dừng lại.

Lý Tuyết run lên một cái rồi lắp bắp nói: "Em... Em sợ..."

Sau khi cô nói xong thì ánh mắt Bạch Diệc Phi không khỏi trầm xuống, Phùng Dũng Cống chết tiệt, cái tên khốn khiếp ày đã khiến Lý Tuyết cự tuyệt chuyện vợ chồng, anh thầm thề rằng nếu ngày mai không cho ông ta một trận thì anh sẽ không mang họ Bạch nữa!

Ngoài mặt nghĩ như thế nhưng trên mặt anh lại tỏ vẻ không sao: "Vậy thì ngủ đi!"

Lý Tuyết có chút áy náy trước chuyện này, nhưng sau khi vừa trải qua chuyện đó thì trong lòng cô đã hình thành bóng đen tâm lý, cho nên cô sẽ vô thức sinh ra sự phản kháng và nỗi sợ hãi.

Bạch Diệc Phi cũng hiểu được tâm trạng của Lý Tuyết, anh cũng cảm thấy rất đau lòng, thậm chí anh còn mắng mình là loại cầm thú. Sau khi nghĩ thế anh đã ôm Lý Tuyết vào lòng một cách chân thành.



Buổi sáng thức dậy, sau khi hai người ăn sáng thì Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến công ty trước, anh cũng không hỏi về tình hình công ty của Lý Tuyết.

Lý Tuyết cũng cảm thấy xấu hổ khi nói với Bạch Diệc Phi về chuyện này, cô cảm thấy mỗi lần có chuyện thì bản thân đều dựa dẫm vào anh.

Sau khi Bạch Diệc Phi tiễn Lý Tuyết đi làm thì anh đi đến một quán cà phê, anh có hẹn với một người ở đó.

Trong góc quán cà phê, một người đàn ông gầy gò chán nản ngồi uống cà phê.

Bạch Diệc Phi bước tới, anh ngồi xuống mà không gọi cà phê, anh chỉ nói một câu: "Lâu rồi không gặp".

Người trước mặt sững sờ một lúc mới nhận ra: "Đã lâu không gặp, anh đã thay đổi nhiều".

Bạch Diệc Phi nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay tôi mời anh tới là vì muốn thông báo với Lương Minh Nguyệt rằng tôi đã thay đổi".

Phải, người ngồi đối diện là Dương Ngưu, người của Lương Minh Nguyệt ở thủ đô.
Bình Luận (0)
Comment