Một Bước Lên Tiên

Chương 437

Trong lòng Bạch Diệc Phi tràn đầy sự nghi ngờ, rốt cuộc cô học sinh này và Tùng Vưu Duy có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ lại là bồ nhí gì đó sao? Hơn nữa còn bởi vì tình cảm thật lòng với Tùng Vưu Duy cho nên mới tìm người tới giết anh?

Tùng Vưu Duy cũng không phải là con người, thế mà lại ra tay với cô học sinh nhỏ tuổi như vậy, đúng là cầm thú!

Bạch Diệc Phi cảm thấy đáng lẽ ra lúc giết gã phải tặng thêm cho gã vài nhát dao nữa mới phải.

Cô học sinh đứng dậy, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

Bạch Diệc Phi đi theo phía sau cô ta, lúc đi tới trước xe, Bạch Diệc Phi không lên xe mà lạnh nhạt nói: "Tôi cảm thấy không đáng để cô làm như vậy".

Cô học sinh đang lên xe bỗng ngừng lại một lát, quay người nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Anh làm vệ sĩ cho tôi như vậy sao?"

"Tôi chỉ không muốn lương tâm mình bị cắn rứt", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt trả lời.

Cô học sinh cười nhạo một tiếng: "Anh không hiểu thì đừng tùy tiện nói ăn nói bậy bạ!"

"Tôi quả thật không hiểu", Bạch Diệc Phi gật đầu: "Vậy cô có hiểu không?"

"Cái gì?", cô nữ sinh ngạc nhiên hỏi.

"Làm người thì nên sống cho chính mình".

Bạch Diệc Phi đã cho rằng người này là cô bồ nhí bé bỏng được Tùng Vưu Duy nuôi dưỡng cho nên cảm thấy việc này không đáng với cô ta, cũng không đuổi cùng giết tận người muốn tìm giết mình, thậm chí anh còn muốn khuyên nhủ cô ta.

Cô học sinh nghe xong cười nói: "Anh đang kể chuyện cười à?"

"Đạo lý này tôi mượn anh dạy sao? Anh chỉ là một tên vệ sĩ, nói trắng ra thì anh chỉ là người làm thuê cho tôi, tôi mới là chủ, nhân viên không có quyền hỏi cũng không có quyền dạy đạo lý cho cô chủ!"

Bạch Diệc Phi ngừng lại, cảm thấy đây chính là một cô công chúa bị chiều hư.

"Vậy người như thế nào mới có quyền giảng đạo lý?", Bạch Diệc Phi hỏi.

Cô học sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp lại: "Ai cũng không thể! Không đúng, có người có thể nhưng bây giờ người ấy không còn bên cạnh tôi nữa".

Bạch Diệc Phi nghe vậy dễ dàng đoán được người cô ta nói chính là Tùng Vưu Duy, trong lòng càng cảm thấy không xứng đáng cho cô, con người xấu xa như Tùng Vưu Duy có thể làm hỏng một cô gái như vậy!

"Không phải còn có cha mẹ sao? Tôi cảm thấy cha mẹ cũng có thể", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.

Cô học sinh hừ một tiếng: "Vậy không giống nhau!"

"Có cái gì mà không giống?", Bạch Diệc Phi hỏi lại.

Cô học sinh dường như sắp trả lời nhưng ngừng lại mấy giây rồi mới nói: "Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời anh, tôi nói anh không có tư cách đó!"

Nói xong, cô học sinh quay người lên xe, nói với Bạch Diệc Phi: "Biểu hiện cùng đạo đức nghề nghiệp của anh làm tôi quá thất vọng, cho nên anh đã bị đuổi việc!"

Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ nhìn chiếc xe thương vụ dần dần đi xa.

Hầy, mặc dù tính tình có chút nóng nảy nhưng sự xuất hiện của cô học sinh này bên người Tùng Vưu Duy cũng rất bình thường, chỉ không tốt ở chỗ Tùng Vưu Duy đã gây ra bao nhiêu tai họa cho một cô gái nhỏ như vậy.

Bạch Diệc Phi đứng ở đó một lúc rồi trở lại con đường cũ, khoảng mười mấy phút sau anh vẫn suy nghĩ rất nhiều.

Việc bất ngờ này quả thật không thể ngờ được, anh vô tình phát hiện ra thứ đồ mà anh không tìm thấy.

Thậm chí anh còn mong rằng cô học sinh đó sẽ sớm nghĩ thông suốt, nhưng mà anh đoán lần này không giết cô ta thì sau này hẳn là sẽ gặp lại.

...

Sau khi trở lại quán mì nhỏ, Bạch Diệc Phi thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh lại rồi, xem ra chất độc đều đã được giải rồi.

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi bình an trở lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Anh mà không trở lại tôi suýt chút nữa đã đi tìm anh rồi".

"Đừng làm thế", Bạch Diệc Phi xua tay: "Nếu mà cô không tìm được người, tôi quay về rồi thì cô đã bị bắt mất, sẽ vô cùng rắc rối".

"Nằm mơ! Tôi còn lâu mới bị bắt cóc!", Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng.

Cậu thanh niên kia cười hì hì, chen miệng nói: "Cái gì cơ, thuốc còn thừa đều ở chỗ này, anh vừa mới nói muốn mua toàn bộ à!"

Bạch Diệc Phi cầm lấy lọ thuốc, viên thuốc rất nhỏ.

Một lọ thuốc nhỏ chỉ có mấy trăm viên, anh đưa cho Lưu Hiểu Anh: "Cô nhìn đi".

Lưu Hiểu Anh sau khi nhận lấy cũng không mở ra: "Không cần nhìn, hiệu quả của mấy thứ các anh ăn là minh chứng rõ ràng nhất rồi".

"Cũng đúng", Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nhìn cậu thanh niên: "Tổng cộng bao nhiên tiền?"

"Tôi tính một chút, còn thừa lại bốn trăm viên, mỗi viên năm nghìn, tổng cộng là hai triệu".

Nói xong, cậu ta còn do dự nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh chắc chắn muốn mua hết sao? Tổng cộng hết hai triệu đấy..."

Bạch Diệc Phi lập tức lấy điện thoại ra để chuyển tiền.

"Con mẹ nó!", cậu thanh niên thấy tài khoản của mình được cộng thêm hai triệu thì cực kỳ vui sướng: "Giàu to rồi! Giàu to rồi!"

Ông chủ Trương ở bên cạnh lập tức trợn tròn cặp mắt.

Không phải chứ? Hai người này nhìn rất tầm thường, thế mà lại phóng khoáng trả luôn hai triệu?

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là người có thể bỏ ra hai triệu lại ăn cơm trong một quán mì nhỏ cũ kỹ như vậy, thật khiến người khác được mở rộng tầm mắt.

Bạch Diệc Phi không biết bọn họ đang nghĩ gì, dù sao thì Bạch Diệc Phi có một chút ý kiến vì vậy liền dặn dò Lưu Hiểu Anh: "Cô trả tiền đi, chúng tôi ra ngoài nói chút chuyện".

Dứt lời, Bạch Diệc Phi nói với cậu thanh niên: "Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, đi không?"

"Đi! Đi!", cậu thanh niên nịnh nọt, có tiền mua tiên cũng được nữa ấy chứ.

Trên chiếc xe bên cạnh, Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Phùng Trác".

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Tôi là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước".

Phùng Trác khiếp sợ nhìn anh, lắp bắp nói: "Tập đoàn Hầu... Hầu Tước?"

Mặc dù không phải là thành phố lớn nhưng tập đoàn lớn như vậy chắc chắn đã từng nghe qua.

"Ừ".

Phùng Trác nuốt nước miếng một cái, thái độ vô cùng xun xoe nịnh nọt: "Hì hì, chào chủ tịch Bạch, anh cần gì thì cứ giao phó cho tôi..."

Bạch Diệc Phi nhìn thấy thái độ của cậu ta khẽ cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Thuốc thật sự là do cậu làm?"

"Vâng", Phùng Trác gật đầu.

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bây giờ cậu có việc làm không?"

"Không có", Phùng Trác lắc đầu: "Nếu có việc tôi cần gì phải đi bán thuốc cơ chứ!"

Bạch Diệc Phi gật đầu một cái: "Tôi cho cậu một công việc còn cho cậu tiền lương, như thế nào?"

"Thật sao?", đôi mắt Phùng Trác sáng rực lên, mong đợi nhìn Bạch Diệc Phi.

"Cậu đến chỗ của tôi sản xuất thuốc, tôi cho cậu tiền".

"Được được được!", Phùng Trác lập tức đáp ứng, mừng rỡ như thể bắt được vàng.

Lúc Lưu Hiểu Anh đi ra nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhìn về phía Phùng Trác: "Cậu từng học Đông y?"

Cô ta sẽ hỏi như vậy bởi vì cô ta biết thuốc độc đó hoàn toàn được sản xuất ra bằng thảo dược, trong đó các thành phần của thảo dược cô ta vừa ngửi qua liền biết ngay, cho nên mới nghi ngờ Phùng Trác học qua Đông Y, hơn nữa tài năng cũng không hề kém cạnh so với cô ta.

Nhưng mà Phùng Trác lắc đầu: "Không có đâu!"

Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò: "Vậy tại sao cậu tạo ra được viên thuốc giải?"

"Tự làm đương nhiên sẽ biết thôi!", Phùng Trác hồn nhiên nói.

Bạch Diệc Phi cùng Lưu Hiểu Anh liền câm nín, hai mắt nhìn nhau một cái, con người này quả thật có bản lĩnh, còn dám chém gió nữa cơ đấy.

Nói chuyện xong Bạch Diệc Phi nói: "Chúng tôi phải đến bệnh viện thành phố, cậu ở chỗ này chờ chúng tôi, lúc trở về chúng tôi sẽ đón cậu xuống cùng".

"Được, không thành vấn đề", Phùng Trác gật đầu, lại hỏi: "Khi nào thì các anh tới đây?"

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tầm ba tiếng sau nhé!"

Phùng Trác tỏ vẻ đã biết, đưa mắt nhìn Bạch Diệc Phi cùng Lưu Hiểu Anh lái xe rời đi.

Trên xe, Lưu Hiểu Anh mới có cơ hội mở miệng hỏi: "Là ai muốn giết anh?"

"Tôi không biết", Bạch Diệc Phi lắc đầu.

Anh quả thật không biết thân phận thật sự của cô gái kia.
Bình Luận (0)
Comment