Một Bước Lên Tiên

Chương 446

Anh Trường Tiễu!”, sau khi Tùng Lệ Nhã chạy ra ngoài thì đã quay người lại nhìn, cô ta thấy bom đang nổ không ngừng phía sau hai người thì lập tức hoảng sợ hô lớn. Bạch Hổ và Từ Lãng cũng nhìn sang, một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là luồng khí nóng ập tới, phía trước lửa cháy bừng bừng, nhà máy vốn đã cũ nát nên bắt đầu sụp đổ.

...

Sau hơn nửa tiếng thì ngọn lửa bắt đầu nhỏ dần, xưởng giấy vốn to rộng giờ đã biến thành một đống lộn xộn, nhiều thứ không còn nguyên vẹn, vì vụ nổ nên khắp nơi đều là mảnh vỡ vụn.

Ba người Bạch Hổ đứng ở đó nửa giờ, mà nửa giờ trôi qua nhưng vẫn không thấy Trường Tiễu và Bạch Diệc Phi đi ra bên ngoài.

Tùng Lệ Nhã ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào: “Anh Trường Tiễu!”

Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa đang bốc cháy, sắc mặt cả hai ảm đạm.

Lúc lâu sau Tùng Lệ Nhã không tin Trường Tiễu sẽ chết ở bên trong, cô ta như điên dại chạy vọt vào bên trong, nhưng Bạch Hổ tay nhanh lẹ mắt đã kéo trở lại: "Giờ cô không thể vào trong đó”.

“Anh mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn đi tìm anh Trường Tiễu...”, Tùng Lệ Nhã dùng sức giãy dụa.

Khuôn mặt Bạch Hổ không chút thay đổi nào, anh ta nói: “Bây giờ cô đi vào trong cũng vô dụng, bọn họ chưa ra ngoài thì nghĩa là vẫn chưa ra".

“Hu hu...”, lời nói của Bạch Hổ khiến Tùng Lệ Nhã khóc nấc lên: “Anh Trường Tiễu".

Từ Lãng nhìn thấy thế thì lấy điện thoại ra gọi điện cho nhân viên cứu hỏa, cũng đặc biệt gọi điện thoại cho chuyên gia tìm người, sau đó anh ta mới đi tới nói: “Tôi đã gọi người tới rồi, nếu bọn họ không trở ra thì chúng ta sẽ đào tìm".

Nhìn đống lửa lụi tàn ngay trước mặt, trong lòng Tùng Lệ Nhã cũng lạnh như tro tàn.

Không nói đến việc bom có thể nổ chết người hay không, chỉ tính riêng thanh cốt thép sụp xuống trong cơn cháy lớn như vậy, mà bọn họ cũng đã chờ ở đây nửa tiếng, nếu vẫn không ra ngoài thì sẽ còn cơ hội sống sao?

Căn bản đây là chuyện không thể!

Tùng Lệ Nhã thậm chí còn không muốn cho người đi đào, cô ta không muốn nhìn thấy thi thể bị đốt cháy khét của Trường Tiễu, cô ta không chịu nổi đả kích như thế.

Bạch Hổ và Từ Lãng liếc nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương, bọn họ không tin Bạch Diệc Phi sẽ chết như thế, loại cảm giác này không chân thực chút nào.

Hơn nữa trước đó Bạch Diệc Phi cũng bị người ta ám sát rất nhiều lần, còn suýt nữa bị phán tử hình, những chuyện này đều xảy ra cả rồi, cho nên bọn họ không tin Bạch Diệc Phi sẽ chết dễ dàng như vậy.

Không lâu sau đó xe cứu hỏa và đội tìm người cũng đã đến, xe cứu hỏa dập tắt toàn bộ lửa, sau đó đội tìm kiếm người cũng bắt đầu đào bới.

Tùng Lệ Nhã vẫn đứng ở một bên quan sát không chớp mắt, trong lòng cô ta không muốn, nhưng vẫn hi vọng bọn họ còn sống.



Nhưng mà bọn họ không chú ý trong mười phút sau khi nhà máy sụp đổ, chiếc xe đậu ở chỗ khúc quanh không xa đã rời đi từ lúc nào.

Cùng lúc đó chiếc xe dừng ở bên cạnh xe của Bạch Hổ và Từ Lãng cũng khởi động đi theo chiếc xe kia.

Chiếc xe phía trước đi thẳng về phía nội thành, cuối cùng đi đến quán KTV Tinh Diệu, sau đó có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi xuống.

Người đàn ông sau khi xuống thì nhìn xung quanh, sau khi phát hiện ra không có người nào khả nghi thì mới đi vào KTV.

Trong một phòng riêng ở tầng hai.

Một nhóm nam thanh nữ tú đang ngồi vây quanh một chỗ ca hát chơi xúc xắc, bên trên mặt bàn còn bày đầy chén rượu, dưới chân là năm thùng bia, đã uống được hơn nửa thùng.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ trừ người đàn ông đang ngồi ở giữa kia, người đó chỉ bưng chén rượu chậm rãi uống, cũng không tham gia ca hát hya chơi xúc xắc.

Gã chính là Liễu Chiêu Phong, người luôn ẩn nấp trong chỗ tối.

Bây giờ Liễu Chiêu Phong đang nghĩ không biết Bạch Diệc Phi đã chết chưa? Người của gã sao vẫn chưa quay trở lại? Hay là đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn?

Đúng lúc này người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia gõ cửa một cái, sau đó đi vào bên trong căn phòng.

Lúc đi vào bên trong căn phòng thì tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại, ngay cả mấy người đang ca hát cũng đều ngừng theo, nhất thời toàn bộ căn phòng chỉ còn có âm thanh tiếng nhạc vang lên.

Người đàn ông lấy xuống mũ lưỡi trai xuống, lộ ra gương mặt hơi tang thương, người đó cung kính nói: “Đã chết rồi, bom nổ mà nhà máy bị cháy cũng đã sập, không có cơ hội sống sót nào".

Sau khi người đó dứt lời thì trong phòng vang lên tiếng reo hò.

Liễu Chiêu Phong cũng kích động không thôi: “Rất tốt, Bạch Diệc Phi rốt cuộc đã chết, mà lần này sẽ không ai nghĩ tới là tôi giết Bạch Diệc Phi, ha ha…"

Bạch Diệc Phi quyết đấu cùng Trường Tiễu, bị thuốc nổ nổ chết, hoặc là bị thiêu chết, tất cả những điều này đều chứng tỏ cái chết của Bạch Diệc Phi có liên quan tới Trường Tiễu và nhà họ Tùng, không ai ngờ tới người ra tay lại là Liễu Chiêu Phong gã.

“Chúc mừng sếp!”

Tất cả mọi người trong phòng đều đang chúc mừng Liễu Chiêu Phong, cả đám tụ tập lại cùng một chỗ là vì chuyện của Liễu Chiêu Phong, bởi vì Liễu Chiêu Phong luôn muốn giết Bạch Diệc Phi, đây cũng là việc mà tối nay bọn họ đã làm.

Hiện giờ Bạch Diệc Phi đã chết, sếp chắc chắn sẽ rất vui mừng, chỉ còn một chút nữa thôi thì những người luôn đi theo sếp như bọn họ có thể đạt được mục đích rồi.

Liễu Chiêu Phong giơ ly rượu lên: “Chúc mừng thắng lợi của chúng ta!”

“Cheers!”

Sau khi đặt chén rượu xuống thì Liễu Chiêu Phong vung tay lên nói: “Mọi người muốn gì thì gọi đó, hôm nay rất đáng để chúc mừng, tất cả chi phí tôi bao hết".

“Sếp muôn năm!”

Sau một trận reo hò thì có người đã cầm lấy menu chuẩn bị gọi chút rượu đắt tiền và đồ ăn vặt.

Liễu Chiêu Phong ngồi im một chỗ uống rượu, trong đầu gã đang nghĩ đến Lý Tuyết.

Đúng vậy, lâu nay gã vẫn nhớ Lý Tuyết mãi không quên, gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết, khí chất sạch sẽ và dáng người uyển chuyển của cô đều là chấp niệm của Liễu Chiêu Phong.

Trước kia gã không chiếm được Lý Tuyết, nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi đã chết, Lý Tuyết chính là của gã!

Không phải, lúc đầu Lý Tuyết cũng là của gã, chính là tên nhãi Bạch Diệc Phi này xen ngang, nếu không thì người kết hôn cùng với Lý Tuyết sẽ là Liễu Chiêu Phong gã!

Người đàn ông kia ngồi bên cạnh Liễu Chiêu Phong rồi hỏi: “Sếp, sau này chúng ta sẽ làm thế nào?”

Đôi mắt Liễu Chiêu Phong nhắm lại: “Để người của chúng ta đi nhìn thử coi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy xác của Bạch Diệc Phi?”

“Nếu như không có xác thì phải lập tức báo cho tôi, còn nữa, sau khi tìm thấy mà hắn ta chưa chết thì mấy người cứ ra tay tiễn hắn ta lên đường”.

“Tôi đã biết thưa sếp”, người đàn ông gật đầu, sau đó chuẩn bị đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.

Liễu Chiêu Phong thấy thế thì đột nhiên ngăn cản lại: “Đợi chút đã”.

“Sếp còn muốn dặn dò gì?”, người đàn ông ngồi xuống cung kính hỏi.

Liễu Chiêu Phong hừ nhẹ một tiếng: “Có thể giải quyết tên Trường Tiễu thì cứ xử thẳng tay, không giải quyết được thì bỏ qua, nhưng Bạch Diệc Phi nhất định phải chết, hiểu chưa?”

“Tôi đã hiểu”.

Người đàn ông cầm điện thoại ra ngoài truyền đạt lời dặn của ông chủ mình.

Liễu Chiêu Phong uống một ngụm rượu, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.

...

Bên ngoài nhà máy, đội đào bới đã đào một giờ, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, bọn họ chỉ tìm đồ vật hoặc là vật liệu thép bị đốt cháy khét, trừ những thứ đó ra thì không còn gì nữa.

“Chuyện gì vậy?”

“Chắc chắn là chỗ này sao?”

“Không nhớ lầm chứ?”

Tất cả mọi người đều tưởng rằng người gọi bọn họ tới đã nhớ lầm vị trí, nên mới có nghi ngờ hỏi.

Tùng Lệ Nhã thấy thế thì lập tức lắc đầu, không thể nào, đúng là vị trí này rồi, không thể nhầm được!

“Nhưng mà chúng tôi thật sự không tìm được!”

“Nếu không chúng ta lại đi vào bên trong nhìn xem, có lẽ bọn họ đã chạy ra bằng đường khác rồi?”, có người đề nghị.

Bạch Hổ và Từ Lãng thấy thế thì ánh mắt trở nên kích động: “Không cần đào nữa”.

“Cái gì? Sao lại không đào nữa?”

“Không đào nữa", Bạch Hổ gật đầu.

Lúc ấy bom nổ từ đằng sau nhà máy tới, Bạch Diệc Phi và Trường Liễu không thể nào chạy vào phía bên trong được, lúc ấy bọn họ cũng nhìn thấy hai người chạy ra phía bên ngoài này, cho nên chỉ có thể tìm ở vùng này.

Mà bây giờ lại không tìm thấy, điều đó chứng tỏ bọn họ đã trốn ra được!

Tùng Lệ Nhã cũng nghĩ đến khả năng này, cô ta mừng rỡ: “Anh Trường Tiễu không chết...”
Bình Luận (0)
Comment