Một Bước Lên Tiên

Chương 480

Sau mấy vòng cua, những xe đó đã biết người lái xe kia kỹ thuật tốt. Nhưng để bắt được Bạch Diệc Phi và giết được anh nên đám người đó dàn hàng ra, khoảng cách giữa hai xe chỉ là mấy cm, coi như chặn đứt đường đi. Chúng không tin, chặn đường kín như này mà đám Bạch Diệc Phi vẫn đi qua được.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy tình huống này, cứ tưởng rằng họ thật sự không qua nổi, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý xuống xe chiến đấu. Nhưng cảnh tượng sau đó khiến anh đờ người ra.

Người đàn ông nói với anh: “Nắm chắc nhé, đừng buông tay ra”, sau đó người đàn ông dừng lại một chút rồi giậm mạnh chân ga, xe liền lao vút đi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền cảm thấy run sợ: “Mẹ kiếp, anh đến giúp tôi hay giết tôi vậy?”

Người đàn ông không đáp lại mà chỉ dùng hành động để nói cho anh thôi. Bởi vì ban nãy đạp mạnh chân ga quá nên lực lao đi của xe rất lớn. Còn xe đối diện thì cứ đứng yên nên kết quả là xe của họ đâm vào hai xe đối diện.

“Bụp”, xe mà Bạch Diệc Phi ngồi lao ra một con đường khác, còn hai xe bị đâm ra xa, trượt một khoảng rồi mới dừng lại.

“Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi nhìn xe trước mặt bị đâm, đường phía trước được lưu thông thì anh nhìn với vẻ kinh hãi khó tin.

“Người anh em, anh thật là cừ”, đây là lời nói thật lòng của Bạch Diệc Phi.

Còn đám người đến giết Bạch Diệc Phi thì kinh hãi há hốc mồm ra.

“Như vậy mà cũng đi được sao?”

“Người lái xe là ai vậy? Là Bạch Diệc Phi sao?”

“Không phải chứ? Hắn không muốn sống nữa sao?”

“Nói cái quái gì vậy, còn không mau đuổi theo đi”, nói xong bảy tám chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng rồi đuổi theo.

Xe đi đầu tiên đã lao đi rất xa, còn người phía sau kinh ngạc rồi mới lái xe đuổi theo nhưng lúc này cũng mất đi thời cơ tốt để đuổi theo rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn qua gương chiếu hậu thì phát hiện xe ở phía sau cách càng ngày càng xa, không bao lâu họ đã đi vào đường cao tốc.

Sau khi đi lên đường cao tốc, xe lại một lần nữa tăng tốc, lần này thật sự bỏ cách những xe phía sau kia một đoạn xa.

Bạch Diệc Phi thở phào, nói: “Người anh em, kỹ thuật của anh thật cừ”.

Người đàn ông cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút, nói: “Nói từ trước rồi mà, tôi là tay đua xe đấy”.

“Hơn nữa tôi còn là lính đánh thuê nữa”.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông đó, nói: “Thật sự không thể nói cho tôi biết anh là người của ai sao?”

“Chuyện này quan trọng không?”, người đàn ông hỏi.

Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại: “Lẽ nào không quan trọng sao?”

Chuyện này tất nhiên là quan trọng rồi, hiện giờ bốn gia tộc lớn cộng với hiệp hội thương mại thủ đô đều muốn đuổi giết anh. Không, không chỉ thế, vì hiệp hội thương mại thủ đô nói là ai giết được Bạch Vân Bằng thì có thể có được quyền khai phá Lam Đảo. Đây là miếng mồi vô cùng hấp dẫn đối với các gia tộc thủ đô. Vì thế, ngoại trừ bốn gia tộc lớn thì còn có những gia tộc khác trong thủ đô cũng đều đang đuổi giết anh.

Vậy thì ai đang ngầm giúp anh, rõ ràng điều này quan trọng hơn cả. Nhưng Bạch Diệc Phi không nghĩ rằng gia tộc thủ đô sẽ giúp anh. Còn thành phố Thiên Bắc thì sẽ càng không thể có người giúp. Vì vậy, anh không có chút manh mối nào.

Người đàn ông không đáp lại anh là chuyện này quan trọng hay không mà chỉ nói: “Hiện giờ, điều quan trọng nhất là dứt ra khỏi bọn chúng”.

“Chẳng phải chúng bị cắt đuôi rồi sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi, sau đó lại kinh hãi, hỏi: “Chúng còn có chiêu khác sao?”

Người đàn ông gật đầu, nói: “Còn đó là chiêu gì thì tôi không biết”.

Đám người đó thật sự là không giết được anh thì không từ bỏ.

Cũng phải thôi! Quyền khai phá Lam Đảo có ai mà không muốn chứ?

Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, người đàn ông liền lên tiếng: “Anh hãy lấy lại tinh thần, phía sau mới là vở kịch quan trọng”.

“Tôi biết rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cảm ơn anh”.

Bất luận đối phương là người của ai nhưng ít nhất đã giúp anh, nói cảm ơn cũng là điều nên làm.

Cuối cùng nửa tiếng sau, họ xuống đường cao tốc, cũng đúng lúc này Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân.

“Xảy ra chuyện rồi, vợ anh bị bắt rồi”.

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trương Hoa Bân nói đơn giản một lượt: “Tôi làm theo lời anh là theo dõi xe của cô ấy. Sau khi vào thành phố Thiên Bắc thì xe bị chặn lại, có mấy cao thủ trói rồi đưa cô ấy đi rồi”.

“Tôi đoán là họ lập tức sẽ đến tìm anh thôi”.

Lúc này, Bạch Diệc Phi nói: “Dừng xe”.

Người đàn ông ngưng lại một lát, hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”

“Tôi bảo là dừng xe”, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói.

Người đàn ông với vẻ mặt khó tin, nói: “Anh có biết anh đang nói gì không? Hai người chúng ta mà dừng xe thì có nghĩa là mất mạng đấy”.

“Tôi nói là dừng xe”, Bạch Diệc Phi quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn người đàn ông.

Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt đó của anh nên không khỏi kinh hãi, lúc này liền dừng xe ở bên đường.

Chỗ này vừa mới vào thành phố Thiên Bắc, là ngoại ô còn là ở bờ biển nữa. Sau khi xe dừng lại thì xe theo sát phía sau cũng dừng lại.

Bạch Diệc Phi và người đàn ông xuống xe, người ở đối diện cũng xuống xe.

Sau khi người ở đối diện xuống xe, còn từ một xe khác dẫn một người con gái xuống, đó chính là Lý Tuyết.

“Tuyết Nhi”, sau khi nhìn thấy Lý Tuyết, đôi mắt Bạch Diệc Phi đỏ ửng.

Bởi vì Lý Tuyết bị trói, hơn nữa trước đó cô ra sức giãy dụa nên giờ quần áo và đầu tóc rối bù cả lên, trên mặt cũng bị tát một cái, đến giờ vẫn còn dấu tay đỏ ửng.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng hiểu được tại sao ban nãy Bạch Diệc Phi lại có sắc mặt như vậy và tại sao anh lại chủ động đòi dừng xe lại. Bởi vì Lý Tuyết ở trong tay bọn chúng.

Người đàn ông đó với vẻ mặt phức tạp, hắn liếc nhìn Bạch Diệc Phi rồi lại nhìn Lý Tuyết, trong lòng thầm than: “Quả nhiên dự liệu của ông chủ là đúng”.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết khóc mà càng thêm đau lòng, lửa giận trong lòng cũng tăng lên. Anh lớn tiếng quát: “Người chúng mày muốn bắt là tao, mau thả cô ấy ra”.
Bình Luận (0)
Comment