Một Bước Lên Tiên

Chương 51

“Bạch Diệc Phi?”, Tiêu Vinh Đào kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, lúc trước gã bị Bạch Diệc Phi xỉ nhục, phải xin lỗi trước mặt tất cả mọi người, lúc này nhìn thấy anh lại khiến gã tức đến nghiến rắng nghiến lợi.

Bạch Diệc Phi không để ý đến Tiêu Vinh Đào mà nhìn Châu Khúc Nhi: “Không phải em nói phải đến công ty à? Sao giờ lại ở đây? Các người đang làm gì?”

Những câu chất vấn liến tiếp khiến bốn người đều ngây ra.

Châu Khúc Nhi ngây người là bởi Bạch Diệc Phi không làm theo kịch bản, chỉ cần giả làm bạn trai cô đưa cô đi là được, anh hỏi mấy câu này để làm gì?

“Khúc Nhi, sao em không trả lời anh?”

Châu Khúc Nhi ngây ra một lát rồi mau chóng phản ứng lại, cô làm vẻ kinh ngạc và sợ hãi: “Em… Em không cố ý…”

Mẹ Châu hoàn hồn: “Cậu là ai? Sao lại nói chuyện với Khúc Nhi như vậy?”

“Bạch Diệc Phi, hai người quen nhau?”, Tiêu Vinh Đào kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi mặt vô cảm nói: “Khúc Nhi, em đang xem mắt phải không? Em coi anh là gì? Anh rõ ràng là bạn trai em, em còn đi xem mắt?”

“Khúc Nhi, con có bạn trai từ bao giờ?”, Mẹ Châu ngạc nhiên hỏi.

Khuôn mặt Tiêu Vinh Đào lộ vẻ khó coi: “Bạch Diệc Phi, tên khốn nạn! Khúc Nhi, sao em lại ở bên loại người như cậu ta? Cậu ta rõ ràng đã có vợ, vậy mà còn đi hẹn hò với em!”

“Cái gì?”, Mẹ Châu và mẹ Tiêu đều khiếp sợ.

Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Tôi có vợ rồi, vậy còn cậu, cậu có bạn gái rồi nhưng vẫn đến xem mắt đấy thôi?”

“Tôi và cô ta đã chia tay rồi!”, Tống Vinh Đào đứng lên.

Bạch Diệc Phi nhạt nhẽo “ồ” một tiếng: “Vậy tôi cũng có thể li hôn với vợ!”

Tiêu Vinh Đào nghẹn họng, không thốt lên lời.

Mẹ Tiêu thấy vậy vẫn ngồi ngay ngắn, lạnh lùng hỏi: “Như vậy tức là cậu muốn cạnh tranh với Vinh Đào nhà tôi?”

“Vâng”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.

Mẹ Tiêu nghe vậy thì khinh thường: “Cậu trai này, xã hội bây giờ coi trọng vật chất, cậu muốn cạnh tranh với Vinh Đào nhà chúng tôi thì cũng phải có vốn để mà cạnh tranh. Nhà chúng tôi mở công ty, Vinh Đào là tổng giám đốc, cậu có chỗ nào hơn được nó?”

“Tôi chỗ nào cũng hơn cậu ta”, Bạch Diệc Phi ngữ khí bình thản nhưng lời nói ra lại rất kiêu ngạo.

Tiêu Vinh Đào tức giận trừng Bạch Diệc Phi, gã muốn phản bác nhưng lại không thể phản bác được.

Hiện tại Bạch Diệc Phi là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu Tước, mẹ nó, gã so thế nào được?

Mẹ Tiêu lại lạnh lùng nói: “Cậu trai này, khoác lác ai mà chẳng nói được, có bản lĩnh thì phải dùng thực tế để chứng minh!”

Bạch Diệc Phi đảo mắt, trả lời: “Có con có thực tế không?”

“Cậu nói cái gì?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Châu Khúc Nhi đỏ mặt, Bạch Diệc Phi làm gì vậy? Chẳng phải bảo anh ta đưa cô đi thôi sao? Còn nói có con cái gì?

Cô bây giờ hối hận muốn chết, đầu óc cô đúng là có vấn đề mới nhờ Bạch Diệc Phi giúp đỡ, anh ta giúp đến hỏng việc luôn rồi!

Tầm mắt của nhóm người mẹ Châu cứ đảo qua đảo lại trên người Châu Khúc Nhi.

Mẹ Châu – Triệu Tình ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn lại: “Cậu vừa nói gì? Những lời đó là thật…”

Châu Khúc Nhi cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng không nói lời nào.

Cô phải nói thế nào đây? Nói cô nhờ Bạch Diệc Phi giả làm bạn trai mình ư?

Nếu cô nói như vậy, tất cả đều thành công dã tràng rồi.

Dáng vẻ này của Châu Khúc Nhi lại khiến những người khác nảy sinh liên tưởng, mọi người nhất thời kinh ngạc mà nhìn cô.

Mẹ Tiêu – Trương Thúy xây xẩm mặt mày, đứng dậy nói: “Chị Triệu, hôm nay đến đây thôi! Chúng tôi còn có việc, không làm phiền nữa”.

“Chị Trương…”

Trương Thúy lôi Tiêu Vinh Đào định rời khỏi quán cà phê.

Bạch Diệc Phi cười nói: “Đừng vội như vậy chứ, cà phê còn chưa uống xong mà”.

Tiêu Vinh Đào nghe vậy thì hoàn hồn, phẫn nộ trừng Bạch Diệc Phi mà nói: “Bạch Diệc Phi, mày đợi đấy! Những việc mày làm với tao, tao sẽ khiến mày phải trả gấp bội!”

Thấy bọn họ đi rồi, Triệu Tình xây xẩm mặt mày trừng mắt nhìn Châu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi, sau đó cũng cầm túi xách rời đi.

Châu Khúc Nhi nhìn theo bóng dáng Triệu Tình, cô ta đứng nguyên tại chỗ, muốn gọi bà nhưng lại không đám.

Châu Khúc Nhi trong lòng tức giận, chỉ có thể dùng túi xách của mình đập lên người Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Anh bị điên à? Tôi bảo anh giả làm bạn trai đưa tôi đi, anh còn nói có con làm cái gì?”

“Tôi làm sao? Tôi chẳng phải diễn như cô bảo à? Tôi còn chưa diễn đến đoạn đưa cô đi đã thành ra thế này rồi, sao trách tôi được!”, Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân rất vô tội.

“Sao anh còn nói có con, anh… anh…”, Châu Khúc Nhi vừa nghĩ dến chuyện có con lại nghẹn lời, cuối cùng tức giận nói: “Anh trả tiền!”

Cô ta xách túi, đi giày cao gót, không thèm quay đầu đi thẳng luôn.

Thật ra Bạch Diệc Phi là đang cố ý.

Ngay từ đầu Châu Khúc Nhi đã coi thường Bạch Diệc Phi, lại cho rằng anh không xứng với Lý Tuyết, vì thế cô ta càng thấy anh ngứa mắt, bình thường thi thoảng còn chế giễu anh, cứ như anh thiếu nợ cô ta vậy.

Lấy này cô ta muốn anh giúp, còn tự cho mình là nữ vương, lôi anh đến bằng được, không nghe lệnh cô ta thì không yên!

Hừ! Vừa nãy anh cố ý đấy, xem cô ta lần sau còn dám nhờ anh giúp nữa không!

Tuy nhiên tưởng tượng đẹp đẽ, hiện thực lại tàn khốc.

Bạch Diệc Phi vừa về đến tập đoàn Hầu Tước đã nhận được điện thoại của Châu Khúc Nhi.

“Alo, tối nay anh có rảnh không?”, Châu Khúc Nhi lạnh lùng nói.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Làm sao?”

“… Mẹ tôi bảo anh đến nhà ăn cơm”.

“Gì?”, Bạch Diệc Phi ngu người: “Gì chứ, chúng ta chỉ diễn kịch thôi! Cô biến giả thành thật đấy à? Tôi xin cô đấy tha cho tôi đi! Tôi là người đã có vợ!”

Châu Khúc Nhi “xùy” một tiếng coi thường: “Anh mơ ngủ đấy à? Tôi muốn vậy chắc? Có trách thì tự trách mình đi, ai bảo anh nói mấy lời đó, bây giờ mẹ tôi tin rồi, anh bảo phải làm thế nào?”

Mẹ Châu tin lời Bạch Diệc Phi, bà nghĩ nếu đã như vậy rồi thì dứt khoát mời anh về nhà ăn một bữa xem thế nào, thuận tiện hỏi cho rõ ràng.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ: “Cô nói thẳng sự thật với mẹ cô hẳn là được chứ?”

“Tôi sợ mẹ tôi tức chết!”

“Vậy cô muốn thế nào? Chúng ta không thể cứ thế này được, tôi ăn nói thế nào với Tuyết Nhi đây, nếu như cô ấy hiểu nhầm, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội!”

“Tôi sẽ giải thích với Tuyết Nhi, buổi tối gặp ba mẹ tôi, anh cố gắng thể hiện thật tệ vào, khiến bố mẹ tôi ngứa mắt với anh, tốt nhất là khiến bọn họ ghét anh, như vậy chia tay cũng dễ dàng hơn”, Châu Khúc Nhi dặn dò.

Cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi thở dài, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Lúc này Long Linh Linh gõ cửa tiến vào.

“Bên tập đoàn Tân Tây tạm thời không đồng ý, bọn họ dường như cũng không vội”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Tôi biết rồi, cô đi kiểm tra tình hình gần đây của Lý thị đi”.
Bình Luận (0)
Comment