Một Bước Lên Tiên

Chương 538

Tuyệt đối không thể giao vị trí chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cho Bạch Diệc Phi được, cho dù người được cứu là người của Diệp Hoan thì cũng không thể được.

Diệp Hoan muốn báo thù, trở thành chủ tịch Hiệp hội doanh nghiệp sẽ mang đến nhiều lợi ích, đồng thời cũng mang đến nhiều bảm đảm hơn cho gã, những người có ý định đối phó với nhà họ Diệp kia còn ai dám động đến gã nữa?

Hơn thế nữa, gã còn có thể nhân cơ hội mượn thế lực này đến giúp đỡ cho Diệp Giả, để ông ta trở thành chủ nhân của nhà họ Diệp, đến lúc đó vấn đề của nhà gã lại là một chuyện khác rồi.

Bạch Diệc Phi xua tay cười nói: “Được rồi, nói đùa thôi, không cần để bụng, cứu cô ta chỉ là tiện tay thôi mà”.

Diệp Hoan yên lặng một hồi sau đó nghiêm túc nói: “Bất kể thế nào thì anh cũng đã cứu Tiên Tiên, tôi vẫn cần phải nói lời cảm ơn anh, đồng thời việc này cũng đã cho tôi một cách nhìn khác về anh”.

“Tôi nghĩ nếu không có những việc trước đây, chúng ta hẳn là có thể trở thành bạn bè”, lúc nói câu này Diệp Hoan là thực lòng có suy nghĩ như vậy, thậm chí gã còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Không có nhiều chữ nếu như vậy”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói.

Diệp Hoan nghẹn họng, cuối cùng chỉ nói: “Vị trí chủ tịch của Hiệp hội doanh nghiệp lần này chỉ có thể là của tôi, tôi sẽ không nhường nó cho anh đâu”.

Diệp Hoan nói xong liền xoay người rời đi.

Phùng Tiên Tiên vẫn luôn đứng sau lưng Diệp Hoan, cô ta dường như vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo kia, cho dù là Bạch Diệc Phi vừa mới cứu cô ta thì thái độ của cô ta cũng chẳng có gì thay đổi.

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn cô ta nhưng cũng chẳng để bụng, sau đó thu lại tầm mắt chỉ nhìn vào bóng lưng của Diệp Hoan nói nhẹ: “Tôi cũng sẽ không nhường đâu”.

Kỳ thực khi nói câu này cũng chỉ là giúp bản thân tăng thêm sỹ khí mà thôi.

Trên thực tế, Bạch Diệc Phi cũng biết cơ hội chiến thắng của mình hôm nay không lớn.

Hoặc nên nói là, tất cả mọi người có mặt ở đó đều biết, cơ hội chiến thắng của anh gần như bằng không.

Đúng chín giờ, cuộc tranh cử chính thức bắt đầu.

Hứa Xương mặc một bộ vest đứng trên vị trí của người dẫn chương trình sau đó cầm lấy micro bắt đầu giải thích về quy tắc tranh cử của ngày hôm nay.

"Xin chào tất cả mọi người, chào mừng mọi người tới đây để chứng kiến sự ra đời của chủ tịch tân nhiệm Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải”.

"Trước đó, chúng ta cần phải tiến hành vòng tranh cử cuối cùng”.

"Như vậy, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng ba vị ứng cử viên đã chiến thắng trong vòng thi trước đó, lần lượt là Diệp Hoan của tập đoàn Diệp Thị, Bạch Diệc Phi của tập đoàn Thuỷ Tinh, cùng với Lý Tuyết của đá quý Phúc Thuỵ”.

Lời vừa dứt, cả hội trường vang lên từng tràng tiếng vỗ tay.

Trên thực tế, những tràng tiếng vỗ tay này cũng không chân thành là bao, dù gì mọi người có mặt ở đây cũng là vì chức chủ tịch Hiệp hội doanh nghiệp, ai biết được đến cuối cùng Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô lại bày ra trò bỏ tiền mua vị trí ứng cử, hơn nữa cách làm còn táo bạo trắng trợn như thế, cũng chưa từng có tiền lệ trước đây.

Đợi sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Hứa Xương tiếp tục nói: “Vòng tranh cử cuối cùng này sẽ được bỏ phiếu khảo chứng từ nhiều phương diện khác nhau”.

"Phần đầu tiên là tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ bỏ phiếu cho ứng cử viên mà mình cảm thấy phù hợp nhất, mỗi người chỉ được bầu một phiếu duy nhất”.

"Phần thứ hai là về bản thân tôi, với tư cách là người thay mặt cho Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, tôi có quyền nắm trong tay một trăm phiếu bầu, tôi cũng sẽ bầu cho một người trong số họ”.

"Phần cuối cùng, chính là ba vị trong tứ đại gia tộc của thủ đô, trong tay mỗi người bọn họ cũng sẽ nắm một trăm phiếu bầu, sẽ chọn lựa một người phù hợp nhất để tiến hành bỏ phiếu”.

"Ba phần có tổng cộng hơn 800 phiếu bầu, người nhận được số phiếu bầu cao nhất sẽ chính thức trở thành chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Bắc Hải nhiệm kỳ mới”.

"Được rồi, bây giờ, bắt đầu bỏ phiếu”.

Lời vừa dứt, cả hội trường bỗng xôn xao cả lên.

"Bầu cho ai?”

"Còn phải nghĩ à? Đương nhiên là Diệp Hoan!”

"Tôi nghĩ Bạch Diệc Phi cũng được”.

"Không phải Bạch Diệc Phi đã từ chối sự hỗ trợ của Bạch Vân Bằng rồi à?”

"Bạch Diệc Phi từ chối là việc của Bạch Diệc Phi, Bạch Vân Bằng bỏ phiếu cho ai thì đấy là quyết định của ông ấy”.

"Nghe cũng có lý!"

"Tôi ấy à, tôi sẽ bỏ phiếu cho người đẹp Lý”.

"Tôi cũng bỏ phiếu cho người đẹp cho xong”.

"Đúng, dù sao thì tác dụng lá phiếu của chúng ta cũng không nhiều, phiếu bầu quan trọng nhất là của bốn vị trên khán đài kia”.

"Đúng vậy…".

Khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì nhóm ba người Bạch Vân Bằng xuất hiện.

Nhìn thấy người của ba đại gia tộc xuất hiện thì tiếng nói chuyện ồn ào bất giác nhỏ lại.

Mà Bạch Diệc Phi lại chẳng có hứng thú với mấy người này, anh vẫn giữ thái độ hờ hững.

Diệp Hoan thì lại kích động không thôi.

Đợi đến khi ba người bước đến vị trí ghế ngồi trên khán đài, Diệp Giả lại không hề ngồi xuống mà đi vào giữa nói với tất cả mọi người: “Xin chào tất cả mọi người, tôi tin rằng mọi người đều biết tôi là ai, tôi cũng sẽ không giới thiệu nhiều nữa”.

"Mà mọi người cũng biết, Diệp Hoan là cháu của tôi, hy vọng mọi người nể mặt của tôi mà quan tâm nhiều hơn đến nó”.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người quay sang đưa mắt nhìn lẫn nhau.

Mẹ kiếp, lôi kéo một cách trắng trợn như này cũng được nữa hả?

Thế thì bọn họ còn do dự cái gì nữa, cứ thế mà bỏ phiếu cho Diệp Hoan thôi!

Nhưng mà bọn họ cũng không bỏ phiếu ngay lập tức mà đang đợi, đợi Bạch Vân Bằng.

Mối quan hệ của Bạch Diệc Phi và Bạch Vân Bằng còn thân thiết hơn mối quan hệ giữa Diệp Giả và Diệp Hoan nhiều, nếu như ông ấy mà mở lời thì bọn họ mới quả thực là bị làm khó.

Bỏ phiếu cho Bạch Diệc Phi thì sẽ đắc tội với nhà họ Diệp, còn bỏ phiếu cho Diệp Hoan thì lại đắc tội với nhà họ Bạch, mà hai nhà này thì chẳng ai dám động vào cả.

Tuy nhiên, đợi một lúc lâu, Bạch Vân Bằng cũng đã ngồi xuống nhưng tuyệt nhiên không có ý định đứng ra nói vài câu.

"Thực sự là không định nói gì hả?”

"Có lẽ là cãi đến không nhìn mặt nhau nữa rồi”.

"Vậy thì chúng ta cần gì phải do dự nữa”.

Trong khi mọi người tiếp tục thì thầm thảo luận thì đã qua hai mươi phút thời gian, công việc bỏ phiếu kiểm phiếu cũng đã kết thúc.

Nhân viên thống kê nhanh chóng chuyển kết quả kiểm phiếu lên, Hứa Xương nhận được kết quả, sau khi nhìn qua một lượt thì trầm giọng đọc: “Diệp Hoan 230 phiếu, Bạch Diệc Phi 180 phiếu, Lý Tuyết 50 phiếu”.

Sau khi đọc xong, ai nấy đều mang biểu cảm quả nhiên là như vậy trên mặt.

Hứa Xương tiếp tục nói: “Tiếp theo sau đây sẽ xin mời bốn vị đại biểu của bốn đại gia tộc lên đài bỏ phiếu, trước khi bỏ phiếu yêu cầu mọi người suy nghĩ cẩn thận, đoàn kiểm tra cũng sẽ tiến hành kiểm soát, mọi người có thể nghỉ ngơi một chút, cuộc bỏ phiếu sẽ bắt đầu sau một giờ nữa”.

Sau khi nói xong, đoàn kiểm tra của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô bắt đầu vây lại thảo luận việc kiểm soát tiếp theo.

Bạch Diệc Phi cảm thấy nhạt nhẽo bèn nói với Lý Tuyết: “Anh đi toilet”.

Sau khi vào trong toilet, Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra, bây giờ con thuyền đã bắt đầu lái về bến cảng, đoán chừng hai ba tiếng nữa là có thể cập bến, cho nên điện thoại cũng đã có tín hiệu.

Bạch Diệc Phi lập tức gọi điện thoại cho Trần Ngạo Kiều bảo anh ta mang người đến bến cảng chờ lệnh.

Bạch Diệc Phi cảm thấy sự việc sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy, nếu như ông Ba nhà họ Lâm đã lộ diện rồi, vậy thì để bảo vệ bản thân, đương nhiên ông ta sẽ phải tìm cách giữ bí mật này.

Mà cách tốt nhất để giữ được bí mật chính là giết người diệt khẩu.

Bạch Diệc Phi không lo lắng cho bản thân mình nhưng cần phải lo lắng cho Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi lại điện thoại cho Lưu Hiểu Anh: “Alo?”

"Ồ, hiếm hoi quá nhỉ? Mất liên lạc liền mấy ngày rồi mà vẫn còn nhớ đến tôi cơ à?”, giọng nói chế giễu của Lưu Hiểu Anh truyền đến qua điện thoại.

Bạch Diệc Phi không có tâm trạng nói đùa với cô ta, chỉ trầm giọng nói: “Cô mang theo mấy người, chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng cấp cứu cần thiết, lái thêm một chiếc xe cấp cứu đến bến cảng chờ tôi”.

"Xảy ra chuyện gì à? Anh bị thương à?”, Lưu Hiểu Anh lập tức trở nên nghiêm túc.

Bạch Diệc Phi hờ hững đáp: “Không, tránh ngộ nhỡ xảy ra chuyện thôi”.

Lưu Hiểu Anh thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi biết rồi”.

"Ừ”.

Bạch Diệc Phi đang định cúp máy thì Lưu Hiểu Anh lại mở miệng nói: “Đợi đã, Tuyết Nhi không sao chứ?”

“Không sao”, Bạch Diệc Phi đáp.

Lưu Hiểu Anh im lặng một giây: "Ồ, cái kia, dì hai của tôi...".

“Bên này có người tới rồi, cô đi chuẩn bị trước đi!”, Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng bước chân, dặn dò một câu rồi cúp luôn điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi rời khỏi phòng vệ sinh từ tốn rửa tay.

Bạch Diệc Phi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương là Liễu Chiêu Phong.
Bình Luận (0)
Comment