Một Bước Lên Tiên

Chương 580

Người ở bên ngoài có rất nhiều cách để giết chết bọn họ, phóng hoả để lửa lan vào trong hang, hoặc là chặn cửa hang lại, hoặc là đám người kia biết lối ra của hang ở đâu nên đã mai phục sẵn ở đó đợi bọn họ đi ra.

Kỳ Kỳ toàn thân bắt đầu run lên, không phải là do cô ta thấy sợ mà là do cô ta lại bắt đầu phát sốt.

“Anh sợ à”, giọng nói của Kỳ Kỳ rất bình tĩnh.

Bạch Diệc Phi bật cười: “Tôi không sợ, đến con nhãi như cô còn không sợ thì tôi sợ cái gì?”

Thực ra Bạch Diệc Phi chỉ là đang do dự, ngộ nhỡ bên ngoài cửa hang có người đang mai phục thì sao? Nếu thực sự như vậy thì bọn họ chẳng còn chút hy vọng nào cả.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng chỉ có một con đường này để đi mà thôi.

"Liều mạng vậy!"

Bạch Diệc Phi nghiến răng, tiếp tục cõng Kỳ Kỳ tiến về phía trước.

Chỉ một quãng đường ngắn ngủi mà thời gian để đi hết quãng đường này lại dài như cả thế kỷ.

Tuy nhiên, khi bọn họ đi đến cửa ra của hang thì bốn mắt đều dại ra.

Bọn họ cho rằng đây là lối ra thì kết quả lại là bước từ một cái hang nhỏ sang một cái hang to hơn mà thôi.

Hang động này rất to, ít nhất cũng phải đến hai nghìn mét vuông, mà vách hang xung quanh được bọc lại bằng một vách sắt, thoạt nhìn mang lại cảm giác như căn phòng này trong tương lai sẽ được dùng để làm phòng thí nghiệm vậy.

Điều khiến người ta kinh ngạc là trong cái hang này có rất nhiều thùng, và trên vách hang là hàng dãy dài những bóng đèn tường, ánh sáng hắt ra từ đây chiếu sáng cả hang động.

Phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, số lượng thùng ở đây nhiều không đếm xuể, thùng nọ xếp chồng lên thùng kia. Nhìn kỹ lại thì mặt trên cùng của mỗi thùng đều phủ một tầng bụi dày, trên mặt đất cũng vậy, đoán chừng ở đây đã rất lâu rồi chưa có người từng ghé đến.

Bạch Diệc Phi hỏi Kỳ Kỳ: "Cô quen với hòn đảo Lam này hơn tôi, cô biết đây là nơi nào không?”

Kỳ Kỳ lắc đầu: "Không biết".

Bạch Diệc Phi khẽ nhướng mày, đến Kỳ Kỳ cũng không biết chỗ này, xem ra chỗ này rất là kín đáo, cũng phải, nếu không kín đáo thì sao lại xuất hiện ở trên vách núi được.

Bạch Diệc Phi bước đến bên cạnh một chiếc thùng, thổi mạnh lớp bụi bên trên, bụi bay lên mù mịt khiến Bạch Diệc Phi không nhịn được ho liền mấy tiếng.

Sau khi thổi bay lớp bụi, bên dưới lộ ra là chiếc thùng bằng gỗ màu nâu, đại khái rộng một mét cao một mét rưỡi.

“Để tôi…xuống”, Kỳ Kỳ nói.

Bạch Diệc Phi nghe lời thả Kỳ Kỳ xuống đất, Kỳ Kỳ đứng ở một bên hơi run rẩy nói với Bạch Diệc Phi: “Mở ra xem sao”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, anh cũng đang định làm như vậy.

"Cạch" một tiếng, Bạch Diệc Phi mở nắp thùng ra.

Ngay sau đó là chùm ánh sáng vàng lấp lánh chiếu ra.

Sau khi Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ thấy vậy thì đều thầm giật mình kinh hãi, mặt cả hai dại ra đứng yên tại chỗ.

Cả một chiếc thùng này lại đựng toàn vàng thỏi.

Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh hãi trong mắt đối phương. Tiếp sau đó Bạch Diệc Phi lại quay ra nhìn sang số lượng thùng đếm không xuể kia mà nuốt nước miếng.

"Không phải tất cả chỗ thùng này đều giống nhau chứ?”

Nói xong, Bạch Diệc Phi nhìn sang một thanh sắt đặt bên cạnh, sau đó cầm thanh sắt lên, một hơi mở liền mười mấy chiếc thùng.

Khuôn mặt Kỳ Kỳ đỏ bừng, ngoài nguyên nhân do sốt cao ra thì còn là do kích động nữa.

Mười mấy chiếc thùng gỗ bên trong đều là vàng thỏi, không cần nghĩ cũng biết, tất cả số thùng gỗ còn lại đều giống như nhau.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy đống vàng này mà kinh hãi đến độ ngây ngẩn cả người.

Đột nhiên, Bạch Diệc Phi khựng lại, như nghĩ đến cái gì liền quay phắt người lại dùng thanh sắt chỉ thẳng vào cổ của Kỳ Kỳ.

Cùng lúc đó, trong tay Kỳ Kỳ cũng nắm một thanh gỗ vót nhọn đầu không biết kiếm ở đâu ra đâm về phía Bạch Diệc Phi.

Động tác của hai người gần như thực hiện cùng lúc, cho nên hai người bọn họ đều bị vật nhọn chĩa thẳng vào cổ họng và cùng đồng thời dừng lại.

Hai người nhìn nhau, thở hồng hộc.

Bạch Diệc Phi phá vỡ sự yên lặng trước, hỏi Kỳ Kỳ: “Bây giờ cô đang nghĩ cái gì?”

Cơ thể Kỳ Kỳ vẫn còn đang run run nhưng biểu cảm của cô ta lại rất ngoan cường, ánh mắt cũng lành lạnh hỏi Bạch Diệc Phi: “Vậy anh lại đang nghĩ cái gì?”

Bạch Diệc Phi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Đảo Lam là của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, như vậy những thứ này ắt phải là của Hiệp hội đúng không?”

"Số lượng vàng ở đây, đoán chừng đủ để khiến một quốc gia đang phát triển tiến bước trở thành một quốc gia phát triển phải không?”

"Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tích luỹ nhiều vàng thế này là định làm cái gì?”

Kỳ Kỳ lạnh lùng trả lời: "Biết càng nhiều, chết càng nhanh”.

Mối quan hệ giữa hai người lúc nãy vốn còn rất hài hoà mà giờ phút này đều có chung một suy nghĩ: giết chết đối phương!

Bạch Diệc Phi cười khổ, tiếp đó rống lên: “Cô cho rằng tôi muốn biết cái bí mật này lắm à? Nhưng con mẹ nó tôi lại lỡ biết mất rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể quay ngược được thời gian nữa à?”

"Kỳ thực tôi không hề muốn biết Hiệp hội liên minh doanh nghiệp muốn làm cái gì? Tôi hầu như không có hứng thú với điều đó, tôi chỉ là vô tình biết được cái bí mật này mà thôi. Tôi bảo đảm, sau khi rời khỏi đây tôi tuyệt đối sẽ không nói thừa ra một chữ”.

"Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị, không muốn tham dự vào những việc vớ vẩn này nữa, nói như vậy, cô có tin tôi không?”

Kỳ Kỳ cắn môi, yên lặng quan sát Bạch Diệc Phi.

Cô ta biết những gì mà Bạch Diệc Phi nói đều là thật, biết được đây quả thực là việc ngoài ý muốn.

Nhưng mà, cô ta không thể tin! Cũng không dám tin!

Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Cô đến hòn đảo này, dùng điện thoại liên hệ với người ở đây chuẩn bị cho cô một chiếc xe, mãi sau này tôi mới biết hoá ra xe ô tô trên đảo Lam này là thứ xa xỉ ra sao. Nhưng chỉ một câu nói, đã có người sẵn sàng chuẩn bị xe cho cô, như vậy thân phận của cô chắc chắn không đơn giản”.

"Tôi đoán, cô hẳn là người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp đúng không?”

"Bây giờ, chúng ta đã biết được bí mật của Hiệp hội, cho nên cô bắt buộc phải giết tôi giệt khẩu hay sao?”

Kỳ Kỳ vẫn không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Diệc Phi.

Những gì mà Bạch Diệc Phi nói gần như đúng hết, cho nên cô ta buộc phải giết anh.

Nhưng...

Trước mắt Kỳ Kỳ đột nhiên hoa lên, cảm giác chóng mặt càng lúc càng tăng, cuối cùng cô ta không thể chống chọi được nữa mà ngã vật ra đất.

Kỳ Kỳ cuối cùng vẫn không giết được Bạch Diệc Phi, vết thương của cô ta quá nặng.

Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức nhắm thẳng thanh sắt vào đầu Kỳ Kỳ.

"Nơi này phủ đầy bụi, tức là đã rất lâu rồi chưa có ai đến đây, mà những thứ này vốn dĩ là của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, không thể không có người đến trong khoảng thời gian lâu như vậy. Như thế, tức là những thứ này do Hiệp hội liên minh doanh nghiệp đặt ở đây từ rất lâu rồi”.

“Nếu như Hiệp hội có nhiều vàng như vậy thì tại sao lại còn để người khác đến đây khai tác quặng vàng?”, Bạch Diệc Phi tiếp tục suy nghĩ.

"Từ góc độ này mà nói, Hiệp hội không hề biết được sự tồn tại của số vàng này, nhưng những thứ này quả thực là của Hiệp hội”.

"Cho nên, số vàng này là của Hiệp hội trước kia, hay nói cách khác số vàng này là của Lương Minh Nguyệt, nhưng mà Lương Minh Nguyệt đã bị giết rồi nên không có ai biết được vị trí chính xác của số vàng này”.

"Bởi vậy, bây giờ Hiệp hội cố ý tìm người đến đây khai thác mỏ vàng, trên thực tế là để tìm tung tích số vàng này”.

"Cái chết của Lương Minh Nguyệt có thể cũng liên quan đến số vàng này".

"Việc này liên quan quá nhiều thứ, tôi không hề muốn biết, nhưng tôi đã lỡ biết rồi cho nên cô sẽ không để cho tôi sống sót mà rời khỏi đây”.

Nhưng...

Hai mắt Bạch Diệc Phi khẽ nheo lại, loé lên một tia sáng.

"Bây giờ, không ai biết chúng ta ở đây, chỉ cần tôi giết cô, như vậy thì tất cả số vàng này sẽ là của tôi rồi!”

Số vàng này, đừng nói là thành phố Thiên Bắc, cho dù có là thủ đô, cho dù là tứ đại gia tộc thì anh cũng sẽ không phải sợ nữa!

Anh có thể đứng ở nơi cao nhất, cúi mắt nhìn chúng sinh, tiếp nhận sự quỳ lễ của bọn họ.

Ở một nơi sâu nhất trong linh hồn mình có một âm thanh đang gào thét.

"Giết cô ta đi!"

"Giết cô ta đi! Chỗ vàng này đều sẽ thuộc về anh!"

"Anh có thể giàu nứt đố đổ vách, anh muốn cái gì sẽ được cái đó!”

"Dù sao thì ở đây cũng chẳng có ai, chẳng có ai biết là anh đã giết cô ta!”

Hai mắt Bạch Diệc Phi đỏ ngầu nhìn Kỳ Kỳ nằm trên mặt đất, tay cầm chặt thanh sắt giơ cao lên quá đầu.

Mà ngay vào lúc anh định đập xuống thì đột nhiên tỉnh táo lại.

Bạch Diệc Phi vội vàng ném thanh sắt trong tay đi, dùng sức cho mình một bạt tai thật mạnh.

"Mẹ kiếp!"

Đáng sợ quá!

Sự cám dỗ của tiền bạc, sự cám dỗ của quyền lực, sự cám dỗ của việc không làm mà hưởng quả thực quá lớn, cho dù anh là loại người chưa bao giờ coi trọng tiền bạc mà cũng gần như suýt mất đi lý trí.
Bình Luận (0)
Comment