Một Bước Lên Tiên

Chương 584

Cho nên Triệu Thiên mới bước ra ngoài, cười nham hiểm nói: “Người đẹp này, người đàn ông của em sắp chết rồi, em đừng có lãng phí thời gian với hắn ta nữa, đi theo anh đi!”

“Anh đây là người thừa kế của nhà họ Triệu thuộc khu số ba, em đi theo anh, thì ở khu ba em thích làm gì cũng được, thế nào?”

Triệu Thiên vốn rất thích chơi đùa phụ nữ, nhìn thấy Lý Tuyết xinh đẹp thế này đương nhiên sẽ không kiềm được thói hám gái, vì thế nhất thời cũng quên luôn cả sợ hãi, chỉ vào Bạch Diệc Phi khinh thường nói: “Một tên đầu bếp mà thôi, có gì đáng để quan tâm đâu? Chết thì chết, chỉ cần em đi theo anh thì anh đảm bảo cho em một cuộc sống vinh hoa phú quý, thế nào? Em suy nghĩ một chút đi”.

Lời nói dứt, Lý Tuyết lại lạnh lùng đáp: “Vậy tức là, chính các người làm chồng tôi bị thương”.

“Đúng, chính là anh đánh đó!”, Triệu Thiên ưỡn ngực, muốn sỹ diện trước mặt người đẹp.

Nhưng mà, thần sắc của Lý Tuyết lại càng lạnh nhạt: “Kẻ làm chồng tôi bị thương, phải chết!”

“Cái gì?”

Triệu Thiên ngây ra: “Em nói cái gì? Em đang đùa anh đó à? Anh bên này còn có…”.

Lý Tuyết không để cho Triệu Thiên nói hết bèn đưa ra mệnh lệnh luôn: “Giết!”

Lời nói vừa dứt, một tràng tiếng súng tiểu liên vang lên đinh tai nhức óc.

“Tạch tạch tạch…”.

Trong một lúc, hơn hai mươi người còn lại của bên Triệu Thiên đã gục mất hơn nửa, hơn nữa còn đang tiếp tục ngã xuống.

Tóc vàng cầm súng ngắm thẳng vào Lý Tuyết, đang định bóp cò thì đột nhiên khựng lại, cả cơ thể run lên vài cái sau đó xuất hiện mấy lỗ máu trên người.

Đầu trọc thấy vậy thì lập tức túm lấy cổ áo của Triệu Thiên, nhấc cả người gã lên, sau khi nhảy ra phía sau gốc cây liền vác Triệu Thiên lên chạy mất.

Chỉ trong vòng một phút mà đám người phía đối diện đã gục ngã hết.

Một màn này khiến cho Kỳ Kỳ sợ ngây cả người.

Theo như thông tin điều tra, Lý Tuyết hẳn nên là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng sao bây giờ lại mạnh mẽ thế này?

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Lý Tuyết đứng trước mặt mình, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, đây không phải là Lý Tuyết mà là Bạch Diệc Phi.

Đúng vậy, khí thế hiện tại của hai người họ rất giống nhau, đều mang một loại cảm giác điên cuồng và cố chấp.

Bên trong khu rừng lại xuất hiện thêm vài người áo đen nữa, trong tay bọn họ đang cầm súng tiểu liên, nhìn là biết lúc nãy chính là bọn họ nổ súng.

Bọn họ đi đến phía trước mặt Lý Tuyết, hơi hơi cúi đầu chào.

Lý Tuyết hờ hững gật đầu: “Vất vả rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa, các anh có thể quay về”.

Mấy người quay ra nhìn lẫn nhau, sau đó một trong số đó nói: “Ông chủ nói, sau này chúng tôi đi theo sau bảo vệ cho cô, không cần phải quay về nữa”.

Lý Tuyết nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Cô bước lên vài bước đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhìn thấy anh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, cả người toàn máu là máu thì trái tim thắt lại đau đớn từng hồi.

Trước đó, cô là một người phụ nữ chỉ cần nhìn thấy người chết là đã cực kỳ sợ hãi, còn bây giờ lại vô cùng bình tĩnh chỉ huy nhóm người của mình giết chết bao nhiêu người bên phía đối phương.

Cô đã thay đổi rồi.

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Lý Tuyết như vậy thì đột nhiên có chút sợ hãi.

Mọi người đều vây quanh lại xung quanh quan sát Bạch Diệc Phi.

Lý Tuyết thấy vậy hờ hững nói: “Tôi nói rồi, kẻ làm chồng tôi bị thương, phải chết!”

“Hai người ban nãy mới chạy thoát, làm phiền mọi người đi xử lý”.

Lời vừa dứt, nhóm người Bạch Hổ hơi ngẩn ra, sau đó liền nghiêm túc gật đầu.

Giờ phút này, những người dưới quyền của Bạch Diệc Phi không có ai dám nghi ngờ Lý Tuyết, bọn họ đều nghe theo mệnh lệnh, đuổi theo hướng tên Đầu trọc bỏ chạy.

Lưu Hiểu Anh cuối cùng cũng băng bó xong cho Bạch Diệc Phi, sau đó lại đút cho anh uống chút nước.

Bạch Diệc Phi tỉnh lại.

Anh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi lúc này, sau khi đã trải qua bao nhiêu chuyện nhưng không hề để lộ chút cảm xúc nào, cuối cùng hai mắt cũng đỏ lên.

Những gì mà anh đã phải trải qua trong mấy ngày này dài như cả mấy thế kỷ. Anh lại được nhìn thấy vợ của mình lần nữa, rốt cuộc Bạch Diệc Phi đã có thể cảm thấy sự ấm áp, cuối cùng thì con người anh cũng đã có được chút độ ấm.

Bạch Diệc Phi khó khăn vươn tay ra để sờ lên khuôn mặt của Lý Tuyết.

Ngay vào lúc tay anh chạm đến khuôn mặt cô, trái tim Bạch Diệc Phi liền cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Lý Tuyết thấy vậy liền thuận theo để mặc cho anh vuốt ve mặt mình, sự mạnh mẽ của cô đã sụp đổ ngay tức khắc, cô lại trở về là một người vợ yếu đuối nép vào chồng mình, cho dù lúc này tay của Bạch Diệc Phi đầy những máu.

Mắt Lý Tuyết cũng đỏ lên.

Bạch Diệc Phi vốn chỉ muốn vuốt ve khuôn mặt của vợ mình và hưởng thụ cảm giác an tâm tuyệt đối, nhưng mà vuốt một hồi liền phát hiện máu trên tay mình đã bôi đầy lên mặt của Lý Tuyết, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút xấu hổ.

Cho nên muốn vươn tay ra để lau cho cô, kết quả càng lau thì vết máu trên mặt cô lại càng nhiều hơn, bất đắc dĩ chỉ đành phải rút tay về.

Nhưng trước khi anh kịp rút tay về thì Lý Tuyết đã giữ tay anh lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay của Bạch Diệc Phi: “Em đến đón anh về nhà”.

Bạch Diệc Phi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Đón ai về nhà?”

Lý Tuyết nghẹn ngào nói: "Chồng của em".

Bạch Diệc Phi cười, một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Phụ nữ có thể yếu đuối nhưng cũng có thể mạnh mẽ, điều này còn phải xem cô ấy đang ở trong hoàn cảnh nào, đã phải trải qua những gì.

Trước đó Trương Hoa Bân đã nhìn thấy định vị của Bạch Diệc Phi gửi lên diễn đàn, lại thêm Lý Tuyết nhận được một cuộc điện thoại lạ, liên kết hai điểm này lại với nhau thì bọn họ đã đoán được Bạch Diệc Phi hẳn là đang ở đây.

Trước khi đến đây, Bạch Vân Bằng bất ngờ tìm được Lý Tuyết đồng thời cho cô mượn bốn tay súng của mình.

“Con có nghĩ con trai của bố là một người chỉ quan tâm đến danh lợi hay không?”, Bạch Vân Bằng hỏi Lý Tuyết.

Lý Tuyết trả lời không chút do dự: "Không ạ”.

Bạch Vân Bằng gật đầu: "Đúng vậy, những thứ này nó còn chẳng thèm để ý, làm sao mà có thể vì danh phận người thừa kế này mà bỏ rơi không quan tâm đến con đây?”

Trước đây Lý Tuyết chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi đến tìm mình, cộng thêm sự đả kích của Lưu Hiểu Anh tối hôm trước khiến cô đưa ra một quyết định mà cô cho rằng nó sẽ tốt cho Bạch Diệc Phi.

Sau khi Bạch Vân Bằng biết chuyện, tâm trạng ông cũng rất phức tạp, nhưng lời nói ra lại là: “Con à, con cho rằng mình muốn tốt cho nó nhưng trên thực tế quyết định của con đã đẩy nó vào vực thẳm”.

"Cho nên, con vẫn muốn tiếp tục đưa ra lựa chọn như vậy nữa hay sao?”

...

Trần Hạo và mấy người khác cùng nhau làm một chiếc cáng đơn giản, đặt Bạch Diệc Phi nằm lên sau đó khiêng đi.

Trước khi Lưu Hiểu Anh rời đi, trông thấy Lý Tuyết dường như không hề có ý định đi theo nên quay ra hỏi: "Cô không đi à?"

Lý Tuyết lắc đầu cười với Lưu Hiểu Anh rồi nói một cách nghiêm túc: "Hiểu Anh, suy nghĩ của tôi trước đây sai rồi, bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa”.

Lưu Hiểu Anh chẳng nói gì chỉ đợi để nghe cô nói tiếp.

"Tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa, tôi sẽ giữ anh ấy bên mình thật chặt”.

Lưu Hiểu Anh vừa nghe đã hiểu, cười nói: "Lẽ ra cô nên nghĩ như vậy từ lâu rồi!”

Trước đó khi Lưu Hiểu Anh nghe nói Lý Tuyết muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi thì cả người đều ngây ra, cô ta nghĩ liệu có phải là bởi vì Lý Tuyết không thể sinh con cho nên mới muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi không, nếu mà như vậy, có phải là cô ta sẽ có cơ hội không?

Nhưng mà cô ta nhìn thấy được tình cảm của Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ không đồng ý, mà cô ta bất kể ra sao cũng sẽ không có cơ hội chen vào giữa hai người.

Bây giờ nghe thấy Lý Tuyết nói như vậy thì cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.

Lý Tuyết nói với Lưu Hiểu Anh: “Mọi người đi trước đi, tôi muốn trả thù cho chồng của tôi”.

Đầu trọc và Triệu Thiên chạy rồi, nhóm người Bạch Hổ cũng đã đuổi theo nhưng mà Lý Tuyết muốn tận mắt trông thấy bọn chúng bị giết.

Đám người kia hành hạ Bạch Diệc Phi thành ra như vậy, nếu như cô muộn thêm một chút nữa có lẽ sẽ không thể cứu được anh nữa rồi, Lý Tuyết nghĩ lại mà sợ, cho nên quyết tâm báo thù cho Bạch Diệc Phi càng thêm mãnh liệt.

Lưu Hiểu Anh khẽ gật đầu: "Vậy cô nhớ cẩn thận, tôi đi trước đây, cô yên tâm, cứ giao chồng của cô cho tôi, tuyệt đối sẽ trị khỏi cho anh ấy”.

Nói xong, Lưu Hiểu Anh xoay người đuổi theo nhóm người Bạch Diệc Phi.

Sau khi xoay người, khuôn mặt tươi cười của Lưu Hiểu Anh lập tức sụp đổ, mặc dù cô ta cũng đã nghĩ thông suốt, cũng đã nhẹ lòng hơn rồi nhưng cũng không kiềm được mà thấy rất buồn.



Bạch Diệc Phi được khiêng đến chỗ bãi biển, ở đó đã có thuyền của bọn họ chờ sẵn.

Ngay lúc sắp đến gần bãi biển thì Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ đến Kỳ Kỳ, hỏi Trương Hoa Bân: “Kỳ Kỳ đâu? Cái cô gái bị thương ấy?”

“Trần Hạo đang cõng cô ta”, Trương Hoa Bân trả lời.

Bạch Diệc Phi thở phào một hơi nói: “Người này không thể giết nhưng cũng không được thả cô ta đi!”

“Yên tâm”, Trương Hoa Bân gật đầu, tỏ ý anh đã hiểu rồi.

Lúc ở trong hang động, Bạch Diệc Phi đã lừa Kỳ Kỳ để cô ta cảm thấy tuyệt vọng, từ đó sẽ tiết lộ một số bí mật.

Nhưng vào lúc mà Kỳ Kỳ đâm thanh gỗ vào vai anh thì Bạch Diệc Phi đã biết, anh sai rồi.
Bình Luận (0)
Comment