Một Bước Lên Tiên

Chương 624

Quản lý Lưu và người đàn ông béo lập tức toát mồ hôi lạnh.

Mà đám vệ sỹ vây xung quanh nhìn thấy cảnh này, đều kinh hãi đồng thời cũng bị doạ cho sợ nhũn cả chân.

Người đã hạ gục tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Cự Đỉnh.

Hợp nhất liên minh hai mươi doanh nghiệp.

Giết chết Tùng Vưu Duy là cậu chủ của một trong tứ đại gia tộc đồng thời cũng thành công tránh thoát sự trả thù.

Trong lần thi đấu lựa chọn trên biển đã chiến thắng Diệp Hoan chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, đồng thời đưa vợ của mình lên vị trí chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải.

Bây giờ còn sát nhập hai tập đoàn Hầu Tước và tập đoàn Thuỷ Tinh cùng với khu du lịch Sở Giang lại với nhau, vươn mình trở thành ông chủ có thực quyền lớn nhất của thành phố Thiên Bắc.

Chiến tích huy hoàng trong quá khứ, bất kể là ai nghe xong cũng đều bái phục tự đáy lòng.

Một tập đoàn Hoa Giang nhỏ bé chẳng phải chỉ là môt tập đoàn cỏn con hay sao?

Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt thờ ơ nhìn sang Mặt sẹo nói: “Bảo Lưu đầu trọc ra đây gặp tôi”.

“Vâng”, Mặt sẹo lập tức gật đầu sau đó ra hiệu với đám người dưới của mình, cả đám người nhanh chóng chạy vào trong phòng riêng trên tầng năm.

Lúc này, người đàn ông béo rốt cuộc cũng sợ đến mức đứng không vững, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

"Ông chủ Bạch, thực xin lỗi, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, là do tôi mắt chó không biết phân biệt người cao quý, đều là do lỗi của tôi, xin anh độ lượng, tha cho tôi lần này được không?”

Quản lý Lưu sau khi thấy vậy thì cũng quỳ xuống đất muốn cầu xin tha thứ.

Nhưng Bạch Diệc Phi hầu như không coi bọn họ ra gì, anh chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, đi thẳng qua: “Bảo bọn họ đều đi hết đi”.

Mặt sẹo gật đầu, xoay người nói với bọn họ: “Ông chủ không muốn tính sổ với mấy người, còn không cút đi?”

Nghe thấy câu này, có được sự cho phép, cả đám người đều khom lưng cúi đầu chào Bạch Diệc Phi rồi chạy thật nhanh đi khỏi đó.

Lúc này, anh Sinh mới đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi, cười nịnh nọt lấy ra tấm danh thiếp của mình: “Ông chủ Bạch, xin chào anh, tôi là Triệu Sinh của tập đoàn Hoa Giang, hôm nay có thể gặp được anh quả là vinh hạnh cho tôi, anh có thể nể mặt cho tôi mời anh một bữa cơm này”.

Mặt Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói:"Cút!"

Sắc mặt Triệu Sinh cứng ngắc, không biết nên nói cái gì nữa.

Mặt sẹo thấy vậy thì lập tức cười nói: “Bảo cút, thì mau cút đi!”

Triệu Sinh thấy vậy chỉ đành xấu hổ xoay người rời đi.

Cho dù Bạch Diệc Phi bây giờ có rất nhiều tiền, nhưng mà anh vẫn coi thường loại chỉ biết dựa hơi tiền rồi không coi ai ra gì, có tiền cũng không có nghĩa là được phép dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác.

Cho nên anh mới không có thái độ tử tế với Triệu Sinh.

Bạch Diệc Phi vừa ngồi xuống, Lưu đầu trọc liền hùng hổ chạy tới trước mặt anh.

Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, gã liền cười ha ha nói: “Ông chủ, lâu rồi không gặp, nhớ anh quá”.

Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững liếc mắt châm chọc nói: “Anh vẫn còn nhớ đến tôi à? Thế nào mà tôi nghe thấy gần đây anh đang mắc nợ đào hoa vậy?”

Lưu đầu trọc thấy vậy cười khổ: “Ông chủ ơi, anh đừng lấy tôi làm trò cười”.

Nói xong, gã quay ra gọi Mặt sẹo: “Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn không mang rượu với thức ăn lên cho ông!”

“Vâng vâng vâng”, Mặt sẹo lập tức trả lời, dẫn người đi chuẩn bị.

Lưu đầu trọc cười gian mấy tiếng, sờ sờ cái đầu ít tóc của mình: “Ông chủ, hôm nay không nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện tình cảm, uống với nhau vài chén”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lưu đầu trọc: “Cái này có chút không giống anh nhỉ”.

Lưu đầu trọc nói muốn gặp Bạch Diệc Phi, kỳ thực chẳng qua là muốn Bạch Diệc Phi tìm gã làm việc, sau khi xong việc thì gã sẽ có phần thưởng hậu hĩnh, nói đến cùng cũng chỉ là muốn tiền của anh mà thôi.

Còn về mối quan hệ giữa hai người bọn họ có khi còn chẳng bằng được mối quan hệ giữa anh với em gái gã nữa, dù gì thì Bạch Diệc Phi đã từng cứu em gái gã, mà em gái của gã cũng từng tiết lộ thông tin cho Bạch Diệc Phi.

Lưu đầu trọc xấu hổ cười cười: “Kỳ thực, số tiền mà tôi kiếm được từ chỗ anh đã đủ để cho tôi sống một đời ấm no rồi, cho nên không muốn nói chuyện tiền bạc với anh nữa, chúng ta nói chuyện tình cảm đi”.

Nếu là người khác nghe được những lời này, có thể sẽ rất cảm động, nhưng Bạch Diệc Phi lại cảm thấy có vấn đề.

Cho nên Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc nói: “Lưu đầu trọc, lời này có người dạy anh nói đúng không?”

“Không… sao thế được?”, động tác cầm cốc của Lưu đầu trọc cứng ngắc.

Đương nhiên Bạch Diệc Phi không tin, Lưu đầu trọc là một người thô kệch, nếu muốn gã nói chuyện nghĩa khí anh em với nhau thì anh đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng mà nếu nói chuyện tình cảm với gã, kiểu cảm động lòng người thì anh không tin.

Bởi vì những người như bọn họ sẽ không bao giờ chê tiền nhiều.

Việc có thể khiến một người chê tiền nhiều thì chắc chắn là việc có sức hấp dẫn hơn cả tiền bạc.

Nhưng Bạch Diệc Phi không vạch trần gã, anh chỉ cười cười nói: “Thật không muốn kiếm tiền từ chỗ của tôi nữa?”

Lưu đầu trọc lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Thật!”

Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức đứng lên: “Nếu đã như vậy, tôi vốn dĩ định đến đây bàn chuyện hợp tác với anh, nếu anh đã không có hứng thú thì tôi không làm phiền thêm nữa”.

Lưu đầu trọc nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, trông giống như thực sự muốn đi thì có chút hoảng, vội vàng đuổi theo, vừa cười vừa kéo tay Bạch Diệc Phi lại: “Tôi nói ông chủ ơi, có gì từ từ rồi nói, nào nào nào, ngồi ở đây”.

Bạch Diệc Phi liếc xéo Lưu đầu trọc, Lưu đầu trọc nhệch miệng ra cười, lúc này Bạch Diệc Phi mới ngồi lại xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, Lưu đầu trọc bèn xuống nước nói: “Ông chủ, anh đúng là thích đùa, có việc gì anh cứ việc giao phó, đảm bảo sẽ hoàn thành xuất sắc cho anh”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cười lạnh, liếc mắt nhìn sang Long Linh Linh, cô ta lập tức hiểu ý, lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lưu đầu trọc.

Lưu đầu trọc ngẩn mặt ra nhìn tập tài liệu: “Cái này…”

"Về việc mở rộng và quản lý khu du lịch nghỉ dưỡng Sở Giang, nếu như anh nói anh không thể đảm nhiệm được thì tôi chỉ đành phải tìm người khác làm”.

Lưu đầu trọc choáng váng cả người.

Thật ra mà nói, sống trong giới xã hội đen này, thực tế sẽ không thể lâu dài, dù sao thì cũng không thể làm cả đời được.

Mà mỗi một người trong thế giới ngầm này, kỳ thực đều mong muốn mình có thể rửa sạch được quá khứ, quay đầu làm lại cuộc đời bình thường.

Nhưng mà đâu có dễ dàng như thế?

Khu du lịch nghỉ dưỡng Sở Giang là dự án được tập đoàn Diệp Thị vô cùng coi trọng, sự phát triển của nó trong tương lai có thể tưởng tượng được, những tụ điểm vui chơi giải trí, sòng bài của gã làm sao mà có thể so sánh được.

Nếu như bọn họ có thể lấy được dự án này, như vậy gã có thể không cần phải sống cuộc sống của dân xã hội đen nữa, mà sẽ trở thành một ông chủ chân chính, một ông chủ có máu mặt.

Lưu đầu trọc chỉ nghĩ thôi đã cực kỳ kích động.

Lưu đầu trọc nuốt một ngụm nước bọt, kích động hỏi: “Ông chủ, anh… không phải nói đùa tôi đấy chứ?”

Nói đến nói đùa, vốn Bạch Diệc Phi định tỏ vẻ nghiêm túc liền nảy sinh tâm trạng muốn đùa cợt, cho nên mới vươn tay ra lấy lại tập tài liệu.

Lưu đầu trọc thấy vậy lập tức phản ứng lại, ôm chặt lấy tập tài liệu vào trong ngực: “Ông chủ, đừng chứ, tôi nghe lời anh, cái gì cũng nghe theo anh hết”.

Bạch Diệc Phi giao dự án khu nghỉ dưỡng này cho Lưu đầu trọc vốn cũng có suy nghĩ của riêng mình, một là bởi vì khi mà anh gặp phải biến cố, cách làm của gã khiến anh có chút xúc động, cũng giống như Long Linh Linh vậy.

Còn một điểm nữa là, để Lưu đầu trọc quản lý khu nghỉ dưỡng này, anh cảm thấy yên tâm, bởi vì sẽ không có ai dám đến để gây rối.

...

Buổi tối hôm đó, Bạch Diệc Phi đưa Bạch Hổ, Trần Hạo, Trương Hoa Bân, Kỳ Kỳ cùng với mấy người lái thuyền mà bọn họ thuê, xuất phát đi về phía đảo Lam.

Có kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này bọn họ đi đến nơi rất nhanh, đồng thời dùng dụng cụ phá dỡ chuyên dụng để mở được khoá xích sắt cứu được Sa Phi Dương, tiện thể mang thêm mấy thùng vàng thỏi trở về.

Lúc này, khi bọn họ đang trên đường trở về, Bạch Diệc Phi lại ngồi ngẩn người ra mãi.

Trương Hoa Bân đi cùng tàu với anh, nhìn thấy anh ngồi ngẩn người ra bèn hỏi: “Anh sao vậy?”

Bạch Diệc Phi nhíu mày như đang suy nghĩ gì lung lắm: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng”

“Chỗ nào không đúng?”, trong lòng Trương Hoa Bân thót lại.

Bạch Diệc Phi nói: "Chỗ nào cũng đều không đúng!”

“Hơn nữa, ngay từ đầu đã không đúng rồi!”, giọng nói Bạch Diệc Phi càng lúc càng chắc chắn.

Thật ra đã nhiều ngày như vậy, nhiều việc xảy ra liên miên, cho nên đầu óc của Bạch Diệc Phi cứ luôn rối bời.

Cũng có thể nói, hai năm trở lại đây đều rối bời như vậy.

Có một số việc anh chưa có thời gian, hoặc là nói anh chưa muốn tìm tòi suy nghĩ thật kỹ.

Cứu Sa Phi Dương ra xong thì anh liền ngồi nghĩ, nếu như một người bị nhốt nhiều năm như vậy, có khi nào sẽ quên được lý do mà mình bị nhốt không?

Mà trong một khoảng thời gian ngắn, gặp nhiều người như thế, có phải là sẽ không nhớ được hết mặt của những người này?

Ban đầu Bạch Diệc Phi không thể hiểu được, dù sao thì bản thân anh cũng đã từng bị bắt nhốt, hơn nữa còn là một khoảng thời gian khá dài.

Anh nhìn mặt biển vô biên vô tận phía trước, trong lòng đột nhiên sáng bừng, mạch suy nghĩ cũng dần rõ ràng lên theo.

Cuối cùng, câu trả lời của anh là: Không.
Bình Luận (0)
Comment