Một Bước Lên Tiên

Chương 632

“Khụ!”

Vương Hầu va vào tường sau đó rơi xuống đất, hắn ta nôn ra một ngụm máu rồi kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: “Chuyện này... không thể nào...sao có thể?”

Sức mạnh trong cú đạp của Bạch Diệc Phi khiến hắn ta hoàn toàn bất ngờ, hơn nữa tốc độ chân của Bạch Diệc Phi cũng cực nhanh, hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Vương Hầu khó khăn đứng lên, sau đó chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Con mẹ nó, mày đánh lén tao nên cái này không tính!”

Bạch Diệc Phi lập tức đen mặt, anh bước từng bước đến gần Vương Hầu rồi cất giọng lạnh lùng: “Tao không có thời gian chơi với mày. Giở trò trước mặt tao sẽ chỉ khiến mày chết nhanh hơn thôi!”

Vương Hầu nhìn thấy sắc mặt và khí thế của Bạch Diệc Phi thì hoảng hốt trong lòng, sau đó hắn ta cắn răng, thừa dịp Bạch Diệc Phi vẫn còn cách hắn ta ba mét thì đột nhiên vọt lên phía trước, sau đó đá ra một cú.

Bây giờ sức mạnh của Bạch Diệc Phi có thể so sánh với Bạch Hổ và Từ Lãng, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ một chút. Đối mặt với tên chỉ từng là huấn luyện viên đấm bốc này thì thật sự dễ như trở bàn tay.

Lúc này Bạch Diệc Phi hơi nghiêng người, sau đó lại nhấc chân lên, Vương Hầu bị đạp bay ra ngoài một lần nữa.

“Rầm!”

Sau khi Vương Hầu rơi xuống đất thì trợn tròn mắt, đồng thời nhìn về phía Bạch Diệc Phi với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Sức mạnh hai lần đá này khiến hắn ta biết rằng thực lực của Bạch Diệc Phi mạnh hơn hắn ta rất nhiều.

Cuối cùng hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Vương Hầu lập tức đứng lên, sau đó quỳ gối trước mặt Bạch Diệc Phi, run rẩy cầu xin tha thứ: “Anh này, tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi. Tôi chỉ đùa với anh một chút thôi, tha cho tôi đi mà...”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Vương Hầu: “Là mày chọc vào tao trước, vậy thì cũng đừng trách tao lạnh lùng vô tình!”

Anh nói xong thì Trần Ngạo Kiều đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nếu như anh mà gọi là lạnh lùng vô tình, vậy thì hắn ta gọi là gì chứ?”

“Vừa rồi chính hắn ta đã giết sạch một nhà năm người đấy!”

Nghe anh ta nói xong thì Bạch Diệc Phi cũng khẽ giật mình.

Vừa rồi anh chưa bước vào sân sau nên không biết chuyện này, hơn nữa anh cũng không định đánh động đến người ở bên trong. Ai ngờ cái tên Vương Hầu này lại lòng dạ độc ác như vậy, giết hết một nhà năm người bọn họ!

Trần Ngạo Kiều nhìn chằm chằm Vương Hầu rồi nghiến răng nói: “Bọn họ còn có một cặp sinh đôi trai gái mới mười mấy tuổi nữa!”

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng Vương Hầu hốt hoảng không thôi, hắn ta nhanh chóng mở miệng nói: “Không phải đâu, anh à, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi".

“Anh nghĩ mà xem, bọn họ chỉ là những người nông dân bình thường, không giống như anh. Anh là người cao quý, bọn họ là hạng thấp kém, không so bì được với nhau”.

“À đúng rồi, là thế này, trước đây tôi có động vào thuộc hạ của anh, nhưng đây không phải là mệnh lệnh của tôi đâu, là do đàn em của tôi, bọn chúng tự ý ra tay, không liên quan đến tôi!”

Vương Hầu nói rất vội vàng, như thể sắp thề thốt đến nơi.

Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh rút một chiếc dao ra từ người đứng bên cạnh, sau đó vung lên chém đứt một bàn tay Vương Hầu.

“Á!”

Vương Hầu hét thảm thiết một tiếng, hắn ta nhanh chóng ôm lấy cổ tay mình, đau đến mức mặt mày vặn vẹo.

Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Rốt cuộc chuyện này đầu đuôi thế nào thì tất cả mọi người đều biết rõ, đừng đứng đây nói nhảm với tao làm gì, tao không có thời gian phí lời với mày đâu!”

“Không! Anh không thể giết tôi!”, Vương Hầu nắm lấy cổ tay mình, hắn ta nhìn dòng máu tươi đang chảy ra ngoài, bản năng sống còn khiến hắn ta cầu xin tha thứ: “Tôi là người của Lý Chúc, anh không thể giết tôi được!”

“Mày là người của ai cũng vô dụng thôi!”, Bạch Diệc Phi giơ con dao trong tay lên.

“Không không không, hữu dụng, hữu dụng mà!”, Vương Hầu vội vàng nói: “Chỉ cần anh thả tôi ra thì sếp Lý sẽ nhớ rõ ân tình của anh. Không phải anh muốn mảnh đất kia sao? Chỉ cần anh thả tôi ra thì tôi đảm bảo mảnh đất kia sẽ là của anh!”

Bạch Diệc Phi lại cười lạnh: “Mày giết chết năm người vô tội, giới hạn cuối cùng của việc làm người đã không còn, tao không thể để mày sống tiếp nữa!”

Vương Hầu hoảng sợ không thôi.

Ngay lúc này một người mặc áo đen đi đến, đưa điện thoại di động cho Bạch Diệc Phi: “Sếp à, điện thoại của Vương Hầu”.

Động tác của Bạch Diệc Phi khựng lại, anh nghĩ một lúc rồi đưa tay nhận lấy điện thoại.

Anh chỉ nghĩ qua cũng đã hiểu, cuộc điện thoại này chắc hẳn là cầu xin thay cho Vương Hầu. Lúc này mà còn dám ra mặt cầu xin, thì hoặc là quan hệ của đối phương với Vương Hầu rất tốt, hoặc là tự tin mình có thể cầu xin được.

Mục đích Bạch Diệc Phi nhận điện thoại chính là muốn xem thử đối phương lấy đâu ra tự tin để cầu xin cho Vương Hầu?

Bấm nhận điện thoại xong thì trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói.

“Vương Hầu, anh mau đi đi, hơn mười phút nữa có mấy chiếc xe đi về phía sau, anh...”

Bạch Diệc Phi không chờ gã nói xong đã thẳng thừng ngắt lời: “Là Lý Chúc đúng không?”

Giọng nói trong điện thoại đột nhiên im bặt, xung quanh trở nên yên tĩnh lại.

Bạch Diệc Phi không mở miệng mà chờ cho đối phương nói trước.

Lý Chúc im nặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Bạch Diệc Phi, nhiều bạn tốt hơn so với nhiều kẻ thù. Chúng ta kết bạn đi, thả Vương Hầu ra, nể tình tôi".

Bây giờ Bạch Diệc Phi đã đứng đầu trong các doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc, còn Lý Tuyết vợ anh thì là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô. Dạng người như thế này tốt nhất nên tránh trêu chọc vào.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi lại không nghĩ như vậy: “Hắn ta bắn anh em tôi”.

Lý Chúc hơi sửng sốt: “Anh có ý gì?”

Bạch Diệc Phi nghe gã nói xong thì cười lạnh lùng: “Mặt mũi anh cũng không có tác dụng đâu”

Lý Chúc nghe mấy lời này thì không giữ được bình tĩnh nữa: “Bạch Diệc Phi, tôi đối xử khách khí với anh không phải vì tôi sợ anh. Nếu như anh đã tuyệt tình như vậy thì tôi cũng không ngại cá chết lưới rách đâu!”

“Nói thật cho anh biết, lúc anh đến đây thì tôi cũng đã phái người đi đến bệnh viện của anh, chắc anh đã rời khỏi thành phố rồi đúng không? Lúc này bên cạnh Từ Lãng không có ai cả, muốn làm gì đó thật sự dễ như trở bàn tay. Anh suy nghĩ kỹ chút đi”.

Câu nói cuối cùng này rõ ràng là đang uy hiếp.

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì nhíu mày, giọng điệu cũng trầm xuống: “Anh muốn chết sao?”

Lý Chúc nghe xong thì lơ đễnh cười: “Chỉ cần anh chịu thả Vương Hầu thì tôi sẽ bảo người của tôi quay về, còn phía mảnh đất kia, tôi có thể cân nhắc cho anh một phần ba quyền khai thác".

“Nếu không gã đàn em kia rất có thể sẽ mất mạng...”

Bạch Diệc Phi im lặng, không nói lời nào.

Vương Hầu thấy Bạch Diệc Phi thế này thì lập tức đoán được gì đó, thế là hắn ta cười gằn một tiếng: “Bạch Diệc Phi! Bây giờ mày còn dám giết tao không hả? Còn không mau thả ông đây ra nhanh lên!”

Bạch Diệc Phi nghe thấy Vương Hầu đắc ý kêu gào thì cũng chẳng thèm để ý, anh rút điện thoại của mình ra gọi điện, nhưng cũng không ngắt điện thoại của Lý Chúc.

“Tiền bối, ông đang ở bệnh viện đúng không? Phiền ông chăm sóc cho anh em của tôi một chút. Mặc kệ ông có mục đích gì thì lần này xem như là thù lao trả cho việc tôi cứu ông”.

Sau khi cúp điện thoại thì anh tiếp tục nói chuyện với Lý Chúc: “Lý Chúc, anh nghe cho kỹ đây. Hôm nay tôi muốn báo thù cho anh em của mình, vậy nên tên Vương Hầu này phải chết!”

“Tiếp sau đó chính là anh!”

Lý Chúc nghe anh nói xong thì vừa vội vàng vừa tức giận: “Bạch Diệc Phi, anh định giở mánh khóe với tôi hả? Tôi biết người của anh đều ở đây, căn bản không có ai ở thành phố Thiên Bắc nữa. Tôi chỉ nói lần cuối cùng, thả Vương Hầu ra cho tôi, tôi có thể...”

Bạch Diệc Phi thẳng thừng nói với Trần Ngạo Kiều: “Giết!”

“Bạch Diệc Phi!”, Lý Chúc hét to một tiếng.

Trần Ngạo Kiều nhanh chóng lấy dao ra đi về phía Vương Hầu.

Vương Hầu lập tức trợn tròn mắt, hắn ta nhìn vẻ mặt của Bạch Diệc Phi thì biết anh không phải đang nói đùa, Bạch Diệc Phi thật sự muốn giết hắn ta.

“Đừng đừng đừng, đừng giết tôi, van cầu anh. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, đừng giết tôi!”, Vương Hầu luống cuống, hắn ta không ngừng xin tha thứ: “Cầu xin anh đừng giết tôi mà. Tất cả đều do Lý Chúc sai tôi làm, là anh ta sai tôi ném tàn thuốc trong sân nhà Từ Lãng. Chúng tôi không muốn giết Từ Lãng đâu, chẳng qua vì gấp gáp quá, nên mới...”

“Phập phập!”

Vương Hầu còn chưa nói xong thì một con dao đã cắm thẳng vào từ phía sau lưng hắn ta, trước ngực lộ ra một đầu nhọn.

Hơn nữa người ra tay không phải là Trần Ngạo Kiều.

Mà chính là tên đàn em tóc vàng của Vương Hầu.

Tất cả mọi người đều giật mình, yên lặng chứng kiến cảnh tượng này.

Máu tươi chảy dọc theo mũi dao rơi xuống, Vương Hầu trợn to mắt, ngã rầm một tiếng xuống đất, chết không nhắm mắt.

Bạch Diệc Phi nhìn sâu vào mắt của tên đàn em này rồi nói: “Có lẽ tao đã đoán được nguyên nhân, nhưng mà cứ yên tâm, tao sẽ giữ lời hứa, không bao giờ nuốt lời. Nhưng mày cũng phải nhớ kỹ, nếu sau này mày dám chọc vào tao thì tự mình gánh lấy hậu quả đi!”

Tên đàn em ném con dao trong tay đi, sau đó quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Phi.

...

Những người khác quay về thành phố Thiên Bắc, còn bạch Diệc Phi dẫn theo Trương Hoa Bân và Trần Ngạo Kiều đi đến thành phố Bắc Hải.

Vốn dĩ hôm nay anh cũng muốn đi gặp Lý Chúc một lát.
Bình Luận (0)
Comment