Một Bước Lên Tiên

Chương 634

Mà một khi bọn họ đến thành phố Bắc Hải, chắc hẳn sẽ bị Diệp Hoan giám sát.

Diệp Ngải có vẻ ngoài rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, số đàn ông theo đuổi cô ta cũng không ít, hơn nữa đám người đó đều là con cháu nhà danh gia vọng tộc.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không thể rung động được với cô ta, dù sao thì anh đã có vợ, điều này khiến cho Diệp Ngải có chút không phục, cảm thấy chỉ cần là đàn ông thì hẳn phải có ý với cô ta mới đúng.

Cho nên lúc cô ta gặp Bạch Diệc Phi thì đều sẽ bất giác đi ve vãn anh, ý đồ để cho Bạch Diệc Phi nảy sinh tình cảm với cô ta.

Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi hầu như không có chút hứng thú nào với cô ta cả, khi trông thấy cô ta không hề có ý định lùi bước, Bạch Diệc Phi bèn tự mình lùi lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra.

Biểu cảm của Bạch Diệc Phi hờ hững: “Tìm tôi làm gì?”

Diệp Ngải cười duyên với Bạch Diệc Phi nói: “Anh Bạch, chỉ cần anh đồng ý với điều kiện của tôi, người ta sẽ để cho anh muốn làm gì thì làm”.

Câu này khiến cho Bạch Diệc Phi suýt chút nữa thì sặc nước bọt.

Một người phụ nữ đứng trước mặt một người đàn ông nói những câu kiểu như vậy, sẽ không khỏi khiến tâm hồn họ xao động mà mất kiểm soát. Đương nhiên đây cũng là điều bình thường, Bạch Diệc Phi cũng chỉ là có chút phản ứng bản năng mà thôi, sau đó thì không còn phản ứng gì nữa.

Bạch Diệc Phi thờ ơ quăng ra một câu: “Cô chủ Diệp, cô có việc gì thì nói luôn đi”.

Anh không muốn ở lại đây để so đo với cô ta, lãng phí tinh thần.

Diệp Ngải cười nói: “Uống với tôi một ly, thấy sao?”

Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, kỳ thực anh có thể đoán ra được điều kiện mà Diệp Ngải muốn nói, anh vốn dĩ sẽ không đồng ý, nhưng mà bây giờ anh lại khá có hứng thú muốn biết một gia tộc vì cái điều kiện này có thể trả giá bao nhiêu?

Cho nên anh không từ chối lời đề nghị của Diệp Ngải, ngồi lên chiếc siêu xe.

Diệp Ngải liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng mà cô ta không biết là gì.

Lái xe đến quán bar Huy Hoàng, Bạch Diệc Phi xuống xe, Diệp Ngải đi theo vào với anh.

Khi Bạch Diệc Phi bước vào quán bar, Diệp Ngải đột nhiên bước tới một bước vòng tay khoác lên tay anh.

Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, theo phản xạ muốn rút tay ra, kết quả rút mãi không được.

Nghĩ một lúc, có lẽ đây là lễ nghi của nhà họ Diệp, cho nên Bạch Diệc Phi cũng chẳng để tâm đến nữa.

Nhưng anh không để tâm, cũng không có nghĩa là người khác không để tâm.

Bây giờ đã gần về đêm, là khoảng thời gian khách khứa đông nhất của quán bar.

Bạch Diệc Phi và Diệp Ngải tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống không lâu, liền có một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi mặc áo sơ mi đen, tóc rẽ ngôi giữa đi tới.

Gã đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chặp Bạch Diệc Phi và Diệp Ngải.

Bạch Diệc Phi phớt lờ gã mà quay ra gọi nhân viên phục vụ lấy hai ly rượu cho anh.

Người đàn ông mặc sơ mi đen vẫn nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi hỏi Diệp Ngải: “Ngải Ngải, có phải em nên giải thích cho anh không?”

Khi nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Ngải cố ý dựa sát vào bên cạnh Bạch Diệc Phi, thể hiện hành động thân mật giữa bọn họ. Nghe thấy người đàn ông này hỏi, Diệp Ngải lại khoác tay Bạch Diệc Phi lần nữa, thờ ơ nhìn về phía người đàn ông: “Hoá ra là cậu chủ Mã à, trùng hợp ghê”.

Cậu chủ Mã chỉ vào Bạch Diệc Phi phẫn nộ nói: “Diệp Ngải, hắn rốt cuộc là ai? Em phải cho anh một lời giải thích hợp lý”.

Diệp Ngải hơi khựng lại tiếp sau đó sa sầm mặt nói: “Anh nghĩ mình là ai? Tôi vì sao lại phải giải thích với anh? Chúng ta quen thân lắm à?”

Cậu chủ Mã nghe vậy thì nghẹn họng, nhưng ngón tay lại vẫn giữ nguyên tư thế chỉ vào Bạch Diệc Phi, phải một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi nói: “Ngải Ngải, anh biết em không thích anh đeo đuổi em, nhưng em cũng không đến mức đi tìm một thằng nhãi nghèo rớt này cho có lệ chứ?”

Diệp Ngải nghe gã nói Bạch Diệc Phi là thằng nhãi nghèo rớt thì lại càng thích thú đùa cợt, còn dựa đầu mình lên vai Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi thích đó!”

“Em!”, cậu chủ Mã bị chọc cho tức đến trợn trừng mắt lên, ngực phập phồng liên tục.

Sau đó gã tiến lên hai bước tóm lấy cổ áo Bạch Diệc Phi, hung ác nói: “Con mẹ mày, mày nghe cho rõ đây, Ngải Ngải không phải là người mà cái loại nghèo rớt như mày có thể mơ mộng đến được đâu. Mẹ kiếp, mày lại dám đóng giả làm bạn trai của Ngải Ngải trước mặt Mã Cẩm Long tao, biết điều thì mau cút đi cho ông, nếu không…”.

Sau đó, lời nói của Mã Cẩm Long còn chưa kịp nói hết, Bạch Diệc Phi đã vươn tay túm chặt lấy cổ tay gã rồi dùng sức xiết mạnh.

"Rắc rắc!"

"Aaa!"

Mã Cẩm Long hét lên thảm thiết, do quá đau đơn mà gã phải quỳ một chân xuống đất, ôm chặt lấy cổ tay mình.

Bạch Diệc Phi dùng vẻ mặt vô cảm nói: “Đừng chọc vào tao, cút!”

Cảnh này khiến cho Diệp Ngải nhìn ngây cả người.

Trong ấn tượng của cô ta, Bạch Diệc Phi chẳng qua là một người đàn ông khá may mắn, có chút thông minh vặt, chứ chưa từng biết hoá ra Bạch Diệc Phi lại giỏi như vậy, chỉ nhẹ nhàng xiết một cái mà cổ tay người ta đã gãy luôn rồi.

Mã Cẩm Long ôm chặt cổ tay của mình đứng dậy, biết mình đánh không lại Bạch Diệc Phi nên xoay người bỏ chạy, nhưng mà vừa chạy lại vừa hét ầm lên: “Tiên sư mày! Con mẹ mày có bản lĩnh thì cứ đợi đấy cho tao!”

Bạch Diệc Phi chẳng thèm để ý đến hành động uy hiếp như học sinh tiểu học này.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang rượu đến, Bạch Diệc Phi đưa cho Diệp Ngải một cốc, còn mình thì nhấp một ngụm nhỏ, rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: “Nói đi”.

Sau khi nghe thấy âm thanh của Bạch Diệc Phi, Diệp Ngải giật mình hoàn hồn, nhưng mà cô ta vẫn chưa nói ra điều kiện, chỉ cười khổ một tiếng, nói: “Anh Bạch, anh có mang theo vệ sỹ không?”

“Không, có chuyện gì sao?”, Bạch Diệc Phi hờ hững đáp.

Diệp Ngải lại cười khổ: “Thế thì chúng ta đổi chỗ khác ngồi rồi nói”.

Bạch Diệc Phi khó hiểu: "Tại sao?"

“Tên Mã Cẩm Long vừa rồi là người nhà họ Mã của thành phố Bắc Hải, chủ nhân của nhà họ Mã có hợp tác kinh doanh với anh tôi, chú hai của Mã Cẩm Long lại là đại ca xã hội đen của thành phố Bắc Hải, nếu như bây giờ chúng ta không đi thì rất có khả năng sẽ…”.

Bạch Diệc Phi nghe xong lời này, chỉ hờ hững nói: “Tôi cảm thấy mình ít nhất cũng có chút bản lĩnh”.

“Hả?”, Diệp Ngải không hiểu ý của anh.

Bạch Diệc Phi tỏ vẻ thờ ơ: “Gã nói là nếu tôi có bản lĩnh thì đợi gã, tôi cảm thấy mình có bản lĩnh, cho nên tôi đợi”.

Diệp Ngải nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Bạch Diệc Phi lại uống thêm một ngụm rượu, chẳng nếm ra mùi vị gì đặc biệt, hờ hững nói: “Nói xem nào, rốt cuộc thì cô có điều kiện gì?”

Diệp Ngải nhíu mày: “Đừng nói tôi không cảnh cáo anh, nếu như gã thực sự dẫn người đến đây tìm anh, thì sẽ không nể mặt anh tôi mà tha cho anh đâu”.

“Tôi với anh cô mà còn có nể mặt nữa sao?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng bật cười.

Diệp Ngải nhìn Bạch Diệc Phi vẫn chẳng hề để tâm đến nên có chút sốt ruột: “Anh…”.

Cô ta không ngờ là sẽ gặp Mã Cẩm Long ở đây, Mã Cẩm Long chẳng qua chỉ được tính là một trong vô số người muốn đeo đuổi cô ta mà thôi. Gã luôn dựa vào mối quan hệ hợp tác khá tốt giữa bố mình và Diệp Hoan để đeo đuổi cô ta mãi.

Đương nhiên Diệp Ngải không coi trọng loại con nhà giàu có mà ăn chơi trác táng này, cho nên hầu như không thèm để ý đến gã.

Kỳ thực lúc nãy gặp phải gã, cô ta cố tình lấy Bạch Diệc Phi ra để khiến cho Mã Cẩm Long hết hy vọng, nhưng không ngờ được Bạch Diệc Phi lại ra tay đánh hắn.

Mã Cẩm Long là loại người cái gì cũng không biết, nhưng chuyện đánh lộn này thì làm rất là quen tay, dù gì thì gã cũng là một kẻ ăn chơi trác táng quen rồi, cho nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bạch Diệc Phi.

Nếu Mã Cẩm Long đưa người đến đánh Bạch Diệc Phi, bất kể là hậu quả ra sao, thì việc mà cô ta muốn nói đến hôm nay, sợ là sẽ không xong rồi.

Diệp Ngải suy nghĩ một chút, nghiến răng nói: “Anh phải đi theo tôi!”

Dứt lời, Diệp Ngải đứng dậy, túm lấy tay Bạch Diệc Phi định đi.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại cười nhạt: “Đã quá muộn rồi”.

Diệp Ngải sững lại, tiếp đó nhìn về phía cửa ra vào, kinh hãi đến mức hít sâu một hơi.

Ngoài cửa đã có một đám đông người, đi đầu chính là gã Mã Cẩm Long bỏ chạy lúc nãy. Gã vẫn đang ôm chặt lấy cổ tay mình, xem ra việc đầu tiên mà gã làm khi chạy khỏi đây là đi tìm người đến mà không phải là đi bệnh viện.

Mã Cẩm Long đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi và Diệp Ngải, chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Chính là nó, chính là cái loại chó nhà nó, đánh cho tao!”

Lời vừa dứt, đám người phía sau lập tức xông đến, tên nào tên nấy trong tay cầm cây gậy bóng chày hoặc mã tấu.

Sắc mặt Diệp Ngải thay đổi, muốn nói gì đó nhưng Bạch Diệc Phi lại kéo cô ta ra phía sau lưng mình, nói bằng giọng đều đều: “Biết đếm số không? Tính giờ cho tôi”.

Tính giờ?

Diệp Ngải sững sờ.

Sau đó, một cây gậy bóng chày bay qua đầu anh khiến cô ta sợ hết hồn.

Sau đó cô ta nhìn sang, sững sờ cả người.

Một mình Bạch Diệc Phi đanh đánh nhau với một đám người.

Tên xông lên trước nhất bị Bạch Diệc Phi đấm cho một cú liền lăn đùng ra đất, sau đó mượn lực nhanh chóng xoay người, nhấc chân đạp một cú, tên chạy theo phía sau bị đá văng ra ngoài.

Tên bị đá văng ra đập người vào tên ở ngay phía sau mình, sau đó cả đám liền ngã lăn ra đất.

Võ nghệ của Bạch Diệc Phi có thể nói là ngang tay với thanh niên cao thủ xếp hàng thứ ba của thủ đô là Trường Tiễu, cho nên đối phó với đám côn đồ nhãi nhép này chẳng hề có chút áp lực nào.

Nhưng mà Diệp Ngải lại không biết điều này.
Bình Luận (0)
Comment