Một Bước Lên Tiên

Chương 638

Ông trùm đi đến phía trước mặt là người có dáng bụng bia, ông ta đi đến trước mặt Mã An, vẻ mặt như kiểu con trai của mình bị đánh: “Ông chủ Mã! Nghe nói có kẻ ăn gan hùm dám ra tay ở thành phố Bắc Hải với cậu chủ. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Nếu như tìm được tên khốn đó thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn”.

Phía sau cũng có mấy người bước lại, Trần Cương cũng bày tỏ thái độ của mình: “Ông chủ Mã cứ yên tâm! Tập đoàn của chúng tôi mãi mãi đứng về phía ông, ai dám động đến cậu chủ thì tập đoàn chúng tôi sẽ không tha cho hắn”.

“Đúng vậy! Còn có chúng tôi nữa”.

Vì đám người này cộng với đám ông trùm máu mặt xuất hiện nên cửa khách sạn lập tức bị bao vây chặt.

Mã An là chủ tịch tập đoàn Mã Thạc, xếp top 3 ở thành phố Bắc Hải, có rất nhiều dự án hợp tác với tập đoàn Diệp Thị, vì vậy địa vị không hề tầm thường. Rất nhiều ông chủ ở thành phố Bắc Hải đều muốn có mối quan hệ tốt với ông ta.

Bởi vì nhiều người bao vây khách sạn nên mọi người đều tưởng rằng chắc chắn Bạch Diệc Phi không chạy được.

Bên trong khách sạn, Bạch Diệc Phi nhìn tình hình dưới tầng, than thở một câu: “Chẳng qua là đánh con trai ông ta một trận thôi, sao nhà họ Mã phải điều động nhiều người vậy”.

Ban đầu anh giết Tùng Vưu Duy cũng không thấy nhà họ Tùng huy động lực lượng lớn đến thế.

Người của anh Hoàng nhìn thấy người dưới tầng thì đều tưởng rằng đó là đàn em của Bạch Diệc Phi, sợ đến nỗi khom lưng xin lỗi đền tội với anh.

Nhưng sau khi chúng nghe thấy lời này của anh thì giật mình.

Anh Hoàng lập tức phản ứng lại, nói: “Mẹ mày chứ! Đám người này đến tìm mày à”.



Mười tên xông vào chia làm ba nhóm, lần lượt vào thang máy rồi lên tầng tìm người.

Tốp đầu tiên lên trước, một tên đàn em không yên tâm, hỏi: “Đại ca! Cậu chủ Mã có hơn hai mươi người đều bị thằng ranh này đánh, chúng ta có mỗi mười người có phải là hơi… Ít?”

Một tên cầm đầu trong đó khi nghe thấy lời này thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Người mà cậu chủ Mã dẫn đến đều là đám vớ vẩn, có thể so với chúng ta sao? Chúng ta toàn là thuộc hạ đắc lực của Mã đại ca cơ mà”.

“Anh Mai nói chí phải”, tên đàn em cười hì hì nói.

Một kẻ khác lại hỏi: “Anh Mai! Chúng ta phải tìm thế nào đây?”

Anh Mai liếc nhìn một cái, nói: “Ban nãy chẳng phải là lấy được thẻ phòng rồi sao? Chỉ cần là thanh niên trẻ thì đều phải lục soát”.

“Vâng! A Tinh! Mau cầm thẻ phòng lại đây”, một tên trong đó quay đầu lại gọi một tiếng, sau đó không nhìn thấy người đâu, lập tức ngây người ra hỏi: “A Tinh đâu rồi?”

Hai người còn lại đều quay đầu lại nhìn, người mà đáng lẽ phải ở phía sau họ giờ đây không thấy đâu nữa.

Anh Mai lập tức chau mày nói: “Thằng ranh này có phải sợ quá rồi không? Sợ đến nỗi mót đi vệ sinh rồi à?”

Lời nói vừa dứt thì một người áo đen xuất hiện phía sau một tên đàn em, đúng lúc bị anh Mai nhìn thấy.

Người áo đen ngẩng đầu lên nhìn anh Mai rồi còn cười một cái, sau đó một dao đâm trúng họng của tên đàn em đứng trước mặt hắn.

Tên đó chưa kịp lên tiếng thì đã ngã quỵ xuống đất, cổ họng không ngừng chảy máu rồi chết tại chỗ.

Anh Mai nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi vô cùng.

Người áo đen cười với hắn, nói: “Chạy đi”.

Cuối cùng anh Mai cũng định thần lại, lập tức phản ứng lại rồi xoay người chạy về phía thang bộ. Hắn chạy xuống dưới, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra định gọi điện cho Mã mắt chột.

Nhưng hắn vừa mới rút điện thoại ra thì va phải ngay người đang đi lên tầng.

Anh Mai lập tức quát lớn: “Mẹ kiếp! Không có mắt à?”

Sau khi quát lớn thì hắn mới phát hiện ra, ngực mình đã bị đâm một dao.

Anh Mai cúi đầu nhìn, con ngươi co giật, sau đó ngã xuống đất chết trong tư thế không nhắm mắt.

Người áo đen lấy điện thoại trong tay anh Mai rồi ném xuống đất, sau đó dùng chân giẫm nát bét.



Cửa thang máy tầng 10 được mở ra. Một người áo đen từ thang máy đi ra, hắn không quay đầu lại mà đi về phía đầu hành lang.

Trong thang máy phía sau hắn, có thể nhìn rõ ở bên trong có ba người đàn ông cổ đầy máu, sau đó cửa thang máy dần khép lại.



Trong phòng, Bạch Diệc Phi thẳng thắn thừa nhận: “Đám người đó quả thật đến tìm tôi, bởi vì tôi đã đánh thằng vô dụng của nhà đó”.

Đám anh Hoàng sau khi nghe thấy lời này thì càng tức giận hơn. Tất nhiên có lý do là ban nãy họ phải cúi đầu nhận lỗi nên họ muốn ra tay đánh Bạch Diệc Phi.

Nhưng anh lại lên tiếng trước: “Các người muốn đánh tôi cũng được nhưng nếu như các người đánh tôi thì coi như cướp mất cơ hội ra tay báo thù của đám người dưới tầng, chỉ e bọn họ sẽ không tha cho các người đâu?”

Lời này vừa dứt thì mọi người đều dừng lại, không biết có nên lên hay không.

Đột nhiên cô gái kia ánh mắt sáng ngời, nói với anh Hoàng: “Anh Hoàng! Hay là chúng ta áp giải hắn xuống giao lại cho đám người kia, đại ca của họ sẽ không gây phiền phức cho chúng ta đâu, biết đâu lại còn cảm ơn chúng ta nữa ý chứ”.

Anh Hoàng nghe thấy thế thì lập tức vui mừng, nói: “Hay hay hay! Đúng là em thông minh hơn hẳn”.

Vì thế gã khoát tay một cái, nói: “Trói thằng ranh này lại”.

Bạch Diệc Phi đứng im không nhúc nhích, cũng không phản kháng, mặc cho họ dùng dây thừng trói mình lại.

Ban đầu Bạch Diệc Phi còn tưởng họ sẽ trói toàn thân mình, kết quả chỉ trói hai tay. Lần này thì hay rồi, chỉ trói hai tay thôi, muốn phản kháng thì quá dễ dàng.

Đám người của anh Hoàng áp giải Bạch Diệc Phi đi ra ngoài, vừa hay chạm phải Trần Ngạo Kiều đi đến.

Trần Ngạo Kiều sau khi nhìn thấy vậy thì theo bản năng giơ tay ra định lấy dao ra. Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi liếc mắt ra hiệu với mình thì anh ta để tay xuống.

“Tránh ra cho tao, đừng có chắn đường”, anh Hoàng trừng mắt nhìn Trần Ngạo Kiều, còn dùng tay đẩy anh ta ra.

Trần Ngạo Kiều không tức giận mà phối hợp rất nhịp nhàng.

Nhóm người này đẩy Bạch Diệc Phi đến bên cạnh thang máy. Bởi vì thang máy không ở tầng này nên họ phải đợi.

Anh Hoàng nhìn Bạch Diệc Phi một cái, hỏi: “Tao nói này, lai lịch của đám người ở tầng dưới chắc chắn không nhỏ đúng không?”

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Không biết nữa, có lẽ cũng chỉ là đám côn đồ thôi”.

Đám côn đồ?

Sắc mặt của anh Hoàng không dễ coi cho lắm, nếu như đám người trong tay đều cầm gậy gộc kia mà là côn đồ, vậy thì họ có là gì?

“Mẹ mày đang chém gió với tao đấy à?”, anh Hoàng hừ lạnh một tiếng.

Bạch Diệc Phi cười không nói gì.

Anh Hoàng thấy như vậy nên có chút khâm phục, nói: “Mày có dũng khí đấy, đến lúc này rồi mà vẫn điềm tĩnh như vậy. Nói thật, nếu như không phải mày gây gổ với đám người này, biết đâu chúng ta có thể kết bạn rồi”.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút, hỏi: “Bạn ư?”

“Không được sao?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không có gì! Chỉ có điều, làm bạn của tôi chưa chắc đã là chuyện tốt…”.

Bởi lẽ tất cả những người ở bên cạnh anh, không có ai được sống những ngày yên ổn cả.

Tần Hoa thì bị thành người thực vật, Từ Lãng thì bị thương trúng ba phát súng. Chung Liên và Bạch Hổ cũng bị thương không ít. Trần Hạo bị Liễu Tiêu Dao hạ độc suýt chết, Long Linh Linh bị người của Liễu Chiêu Phong đánh đến nỗi toàn thân đầy vết thương. Trương Hoa Bân còn vì mình mà suýt nữa ly hôn.

Những điều này khiến Bạch Diệc Phi càng nghĩ càng thấy tâm trạng phức tạp.

Anh thầm nghĩ, nếu như mình không phải là Bạch Diệc Phi, không phải là người của nhà họ Bạch thì phải chăng sẽ không quen những người này, như vậy họ cũng không gặp phải những kiếp nạn như này?

Tất nhiên, trên đời này không có chữ ‘nếu như’.

Thang máy đến, cửa cũng dần dần mở ra.

Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, sau khi thang máy mở ra thì mọi người đều ngây người ra.

Bên trong đó là ba xác chết vẫn còn đang chảy máu.

Đám anh Hoàng đúng là đám côn đồ nhỏ bé, cùng lắm cũng chỉ biết chơi trò tống tiền thôi nhưng họ chưa từng giết người, càng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người chết như này.

Vì vậy, sau khi họ nhìn thấy những xác chết này thì đều giật mình kinh hãi, sợ đến nỗi chân mềm nhũn.

Một tên đàn em run rẩy nói: “Đại… Đại ca…”.

Anh Hoàng định thần lại, nuốt nước bọt, giọng nói cũng có chút run rẩy, nói: “Đi… Đi… Đi thang bộ…”.

Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi đã đi vào thang máy, còn nói kèm một câu: “Thang bộ còn chết nhiều người hơn, đi thang máy vẫn hơn”.
Bình Luận (0)
Comment