Một Bước Lên Tiên

Chương 641

“Mặc kệ nó!”, anh Hoàng còn chưa kịp trấn tĩnh lại, giọng nói có chút sưng xỉa.

Người phụ nữ liếc nhìn Anh Hoàng, hơi do dự, cuối cùng vẫn mở điện thoại của Bạch Diệc Phi ra đọc cho anh: “Người gửi là quán bar Huy Hoàng, người nhận tên Châu Dương, chính là người nổ súng gây thương tích cho Từ Lãng”.

Sau khi đọc xong tin nhắn này, người phụ nữ cảm thấy có chút không đúng, bèn hỏi Bạch Diệc Phi: “Nghĩa là gì?”

Bạch Diệc Phi cười đáp: “Không có nghĩa gì cả”.

...

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Mã An trước mặt: “Vẫn không nói hả?”

Mặt Mã An dại ra.

Như Bạch Diệc Phi đã nói, lúc mới đầu bọn họ đều cho rằng Vương Hầu là người của Lý Chúc, nhưng mà sau đó Trương Hoa Bân điều tra ra được Lý Chúc và Mã An có liên hệ với nhau.

Mà trước đó cũng nói đến Diệp Hoan và Lý Chúc đã đàm phán xong xuôi, nhưng trên thực tế đối tác làm ăn của Diệp Hoan là Mã An đã đàm phán xong một hợp đồng gì đó với Lý Chúc.

Diệp Hoan chỉ là đối tác làm ăn của Mã An, đến lúc lấy được mảnh đất kia thì Diệp Hoan cũng sẽ có được 30% cổ phần.

Bởi vì Diệp Hoan không trực tiếp tham gia vào việc này, cho nên Diệp Ngải không hề biết cụ thể mọi chuyện, mới đi tìm Bạch Diệc Phi.

Khi Diệp Ngải đến tìm Bạch Diệc Phi, thì lại càng chứng thực được những điều mà Trương Hoa Bân đã tra ra.

Bởi vì, Bạch Diệc Phi nghĩ, nếu Lý Chúc đã dám động đến anh em của anh, thì anh cũng sẽ động đến anh em của Lý Chúc, trong số anh em này, đương nhiên sẽ bao gồm cả Mã An.

Nhưng điều anh không ngờ đến là lại xuất hiện món tiền chuyển khoản này.

Đây là đơn chuyển tiền riêng, cho nên người nổ súng kia đã tránh Lý Trúc ra và liên hệ với Mã An, bởi vì bên chuyển tiền là từ quán bar của Mã An.

Mục đích để Mã An làm việc này, ắt là để Bạch Diệc Phi cho rằng người làm là Lý Chúc, sau đó Bạch Diệc Phi và Lý Chúc sẽ trở mặt với nhau, như vậy, Bạch Diệc Phi đã gần như không còn khả năng để lấy được mảnh đất kia nữa.

Đương nhiên, ngoài mục đích này ra, ông ta chắc chắn còn một mục đích khác nữa, mà cái mục đích khác này có lẽ Mã An không phải là người có thể thao túng được.

Cho nên, bên trên Mã An, chắc chắn còn có người khác.

Sắc mặt Mã An rất khó coi, run rẩy lắc đầu: “Không, tôi không biết anh đang nói gì”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy cười nhạt: “Bất kể là ông có biết hay không, dù gì hôm nay ông cũng sẽ không thoát được”.

“Bởi vì, là ông trêu chọc vào tôi trước!”

Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi vươn tay ra túm chặt lấy cánh tay của Mã An.

“Bạch Diệc Phi! Tôi khuyên anh đừng thiếu suy nghĩ, nếu như anh dám động vào tôi…”.

Lời của ông ta còn chưa nói xong, Bạch Diệc Phi đã bắt đầu ra tay.

“Rắc” một tiếng, cánh tay của Mã An đã bị bẻ gãy.

"Aaa!"

Mã An gập người ôm chặt lấy cánh tay bị bẻ gãy đến mức nghiêm trọng.

Đám vệ sỹ của Mã An thấy tình hình như vậy, lập tức bước lên, thò tay rút ra một khẩu súng nhắm thẳng về phía Bạch Diệc Phi.

Nhưng đúng vào lúc khẩu súng chĩa về phía Bạch Diệc Phi thì cổ họng của gã đã bị cứa đứt, máu tươi lập tức tuôn ra ào ào.

Mà một người đàn ông mặc đồ đen thu lại thanh đao của mình rồi lùi về phía sau, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Những người có mặt ở đó đều bị cảnh này làm cho sợ đến mức trợn hết cả mắt lên.

Giờ phút này, Mã An rốt cục cũng hiểu được, Diệp Hoan nói đúng, Bạch Diệc Phi chính là một con chó điên!

Bạch Diệc Phi trịch thượng liếc nhìn Mã An, nói bằng giọng thờ ơ: “Có muốn suy nghĩ một chút?”

Mã An đã quên cơn đau trên người mình từ lâu, vừa rồi thấy máu bắn ra từ trên cổ tên vệ sỹ, đã khắc sâu vào trong tâm trí của ông ta, cho nên ông ta vội vàng nói: “Tôi nói!”

"Quán bar Huy Hoàng quả thực là của tôi, nhưng mà tôi không cho người chuyển tiền, hơn nữa tôi thực sự không biết việc Vương Hầu đã gây thương tích cho anh em của anh”.

"Tôi có thể thề, nếu như tôi nói dối, thì đẻ con ra sẽ không có hậu môn!”

"Những gì tôi nói đều là sự thật, nhưng mà anh có thể đi hỏi Phạm Quang Minh, ông ta là do tôi thuê về, nhưng tôi cảm thấy người này có chút kỳ lạ”.

Nghe vậy Bạch Diệc Phi hơi giật mình, lại nhìn về phía Mã An, ông ta hẳn là đang nói thật.

Cho nên, là Phạm Quang Minh?

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, quả thực Phạm Quang Minh có chút kỳ lạ, anh đánh Mã Cẩm Long nhưng Phạm Quang Minh lại mời anh làm nhân viên bảo vệ, chẳng lẽ không sợ sẽ bị Mã Cẩm Long đến trả thù sao?

Mà Phạm Quang Minh có vấn đề, vậy…

Diệp Ngải!

Bạch Diệc Phi đột nhiên nhìn sang Diệp Hoan.

Diệp Hoan sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi đến đây để khuyên giải”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thở phào một hơi: “Diệp Hoan, bây giờ anh có khuyên cũng vô dụng, tôi nghĩ anh nên đến quán bar Huy Hoàng đi, có lẽ còn kịp đó”.

“Ý anh là gì?”, Diệp Hoan nghi ngờ hỏi.

Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt: “Tôi đi cùng với Diệp Ngải đến quán bar”.

Nghe vậy sắc mặt Diệp Hoan tối sầm sau đó xoay người đi mất.

Mã An ôm cánh tay của mình, nhìn thấy Diệp Hoan đi rồi thì trong lòng lại càng sợ hãi.

Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi quen nhau, như vậy vì nể mặt Diệp Hoan có lẽ Bạch Diệc Phi sẽ tha cho ông ta một mạng, nhưng mà bây giờ Diệp Hoan đi rồi, thì chưa chắc.

Nếu muốn để người của bọn họ mở đường máu cho ông ta chạy thoát, hầu như không thể.

Mã An chỉ đành cúi đầu nói: “Ông chủ Bạch, mảnh đất kia tôi không cần nữa, không tranh với anh nữa”.

Bạch Diệc Phi không để ý đến lời nói của Mã An mà ánh mắt anh tìm được Lưu đầu trọc bị tắc ở vòng ngoài, hét gọi một tiếng: “Lão Lưu, đi về đi, tôi không thanh toán chi phí đâu đấy”.

“Được rồi!” Lưu đầu trọc không nói thêm gì với Bạch Diệc Phi, bây giờ gã là người làm công cho Bạch Diệc Phi, không phải là mối quan hệ hợp tác như trước nữa, bây giờ ưu đãi Bạch Diệc Phi cho gã còn nhiều hơn trước rất nhiều.

Kỳ thực Bạch Diệc Phi không hề biết Lưu đầu trọc tại sao lại đến đây, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi, cho nên chỉ đành cho ông ta đi về, dù gì người đông quá, ngứa mắt.

Còn đám người do Mã mắt chột đưa tới, Bạch Diệc Phi và người của tổ chức Cuồng Sa cũng có thể đối phó một cách dễ dàng.

Sau khi Lưu đầu trọc rời đi, đám người nọ vẫn không dám động đậy.

Đám ông chủ vốn muốn đến tăng sỹ khí cho Mã An, bây giờ đang hốt ha hốt hoảng đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cúi đầu khom người nói: “Ông chủ Bạch lặn lội xa xôi đến thành phố Bắc Hải mà không nhắn cho chúng tôi một tiếng, để chúng tôi đón…”.

Bạch Diệc Phi hờ hững liếc mắt một cái, sắc mặt cả đám người lập tức trắng bệch, không dám nói thêm gì nữa.

Lúc này, một ông chủ có vẻ can đảm nhất nói: “Nghe nói ông chủ Bạch muốn tham gia đấu thầu mảnh đất của thành phố Hoa Thượng, tập đoàn chúng tôi có thể tài trợ hữu nghị hai mươi triệu tệ”.

Nghe vậy, các ông chủ khác vội vàng nói theo.

“Đúng đúng đúng, tập đoàn của chúng tôi bằng lòng tài trợ cho ông chủ Bạch hai mươi triệu tệ”.

“Còn có tập đoàn của chúng tôi…”.

Mã An thấy vậy, vì để bảo đảm an toàn cho tính mạng của mình, cũng cắn răng nói: “Nhà họ Mã bằng lòng tài trợ cho ông chủ Bạch một trăm triệu tệ”.

Bạch Diệc Phi nghe xong, ánh mắt cực kỳ có hàm ý nhìn chằm chằm Mã An: “Đám doanh nghiệp nhỏ của bọn họ tài trợ hai mươi triệu tệ, tôi có thể hiểu được, gia nghiệp nhà họ Mã các ông nhiều như vậy mà chỉ tài trợ một trăm triệu, có phải hơi keo kiệt không?”

Mã An nghe vậy chợt run lên.

Những doanh nghiệp khác quả thực là nhỏ, không thể mang ra so sánh được với nhà họ Mã, dù sao thì tập đoàn thuộc nhóm top ba của thành phố Bắc Hải mà chỉ bỏ ra có một trăm triệu tệ, quả là có chút keo kiệt”.

Thấy vậy, Mã An chỉ đành hét: “Tôi tài trợ một tỷ tệ”.

Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người đi vào bên trong khách sạn.

Mọi người đều sững sờ.

Thế này là thế nào?

Là đồng ý hay không đồng ý?

Bạch Diệc Phi không nói được, cũng không nói không được.

Bạch Diệc Phi đi đến cửa khách sạn, lúc sắp bước vào bên trong liền quay người lại nhìn về phía người phụ nữ mát xa nọ một cái.

Người phụ nữ lập tức rùng mình.

Sau đó Bạch Diệc Phi mới quay ra nhìn đám ông chủ kia nói: “Rảnh quá thì đừng có đến xem trò vui, cẩn thận tự châm lửa đốt nhà mình rồi lúc đó biết trách ai?”

“Vâng vâng vâng, ông chủ Bạch nói đúng”, đám ông chủ vội vàng đồng ý.

Bạch Diệc Phi thấy vậy lạnh lùng cười: “Nhắc nhở mấy người một câu nữa, đừng có hở một tí là lấy tiền ra để giải quyết vấn đề, có một số việc tiền cũng không thể giải quyết được đâu”.
Bình Luận (0)
Comment