Một Bước Lên Tiên

Chương 646

Từ trước đến nay Bạch Diệc Phi chưa từng nhìn thấy Diệp Hoan điên cuồng như vậy, anh nhất định phải cẩn thận ứng phó, không thể để cho tình hình vượt quá tầm kiểm soát.

Tất cả mọi người đều di chuyển, bọn họ lái xe tiến về phía lối ra đường cao tốc, chỉ có mình Bạch Diệc Phi đi tới gian phòng của Diệp Ngải.

Diệp Ngải đang ngồi dựa vào đầu giường, cô ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó bên trong gian phòng.

Bạch Diệc Phi bước vào, anh còn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Ngải đã nhìn sang, sau đó hoảng sợ nói: “Tôi nhớ ra rồi”.

Bạch Diệc Phi im lặng, anh rót một chén nước cho Diệp Ngải.

Diệp Ngải đưa tay nhận lấy, nhưng không có uống mà chỉ cầm ở trong tay, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi nói: “Phạm Quang Minh chết rồi, đầu ông ta rơi xuống mặt đất…”

Diệp Ngải nói: “Chính Phạm Quang Minh đã đánh tôi ngất xỉu, sau đó đưa tôi lên lầu hai, lúc tôi tỉnh lại đã bị trói ở trên ghế, ở bên trong gian phòng còn có tiếng nhạc nghe rất chói tai, âm thanh còn lớn hơn cả tạp âm của quán bar".

“Ông ta còn đang hít thuốc phiện, tôi rất sợ hãi, chỉ có thể dùng anh trai để dọa ông ta, nhưng mà ông ta cũng không sợ anh trai tôi".

“Ông ta nói anh ấy chỉ là một con chó bị nhà họ Diệp vứt bỏ, anh Diệp Hoan chả dám ho he gì, ông ta còn nói cô cả đã đến tỉnh Bắc Hải, cô cả muốn xử lý anh Diệp Hoan”.

“Ông ta muốn cưỡng hiếp tôi, tôi đã bị trói chặt nên không có cách nào phản kháng lại”.

“Sau đó…đầu ông ta rơi xuống chân tôi…tôi…”

Nói đến đoạn cuối thì vẻ mặt Diệp Ngải vô cùng hoảng sợ, có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó kinh khủng đến thế nào, sau đó Diệp Ngải trực tiếp bị dọa cho sợ hãi ngất đi.

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì khẽ nhíu mày, anh hỏi: “Vậy cô có nhìn thấy tướng mạo của người đó không?”

Diệp Ngải lắc đầu, cô ta vô cùng hoảng sợ, trong đầu hiện lên ký ức rõ ràng của hôm qua, chỉ cần nghĩ lại sẽ lập tức sợ hãi run rẩy: “Tôi... không thấy rõ, người đó... đeo mặt nạ".

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì vỗ vai an ủi cô ta: “Đừng sợ, không sao rồi".

Diệp Ngải nhìn về phía Bạch Diệc Phi, trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng sợ và lo lắng.

Cho dù trước đây Diệp Ngải mạnh mẽ và kiêu ngạo cỡ nào, nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng khác gì một cô gái nhỏ bị doạ sợ cả.

Bạch Diệc Phi từ tốn nói: “Hôm qua sau khi tôi rời quán bar không bao lâu thì đã trở về thành phố Thiên Bắc, về sau mới phát hiện có người đưa cô đến chỗ tôi".

“Tôi nghĩ người kia muốn kích động mâu thuẫn giữa tôi và anh cô, để hai người chúng tôi đánh nhau đến mức kẻ sống ta chết".

“Nhưng… bây giờ khi suy nghĩ lại một chút thì hình như có chút không đúng, nếu thế chẳng phải giết chết cô rồi giao lại cho tôi sẽ hiệu quả hơn sao?”

Bạch Diệc Phi càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, chuyện này xem ra cũng không đơn giản như bề ngoài.

Dù sao Diệp Ngải vẫn chưa chết, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ nói cho Diệp Hoan biết chuyện này không phải do Bạch Diệc Phi làm.

Diệp Hoan nghe thấy thế thì cũng sẽ không gây phiền phức cho Bạch Diệc Phi nữa, vậy thì mục đích của việc này là gì?

Bây giờ Bạch Diệc Phi không có nhiều thời gian để suy nghĩ, anh chỉ nói: “Bây giờ chúng ta phải đi gặp anh trai cô, nhưng mà nếu tôi không bảo cô đi ra ngoài thì cô nhất định không được đi ra!”

Diệp Ngải gật đầu.

Bạch Diệc Phi tạm thời không biết ý đồ của người bên trong bóng tối kia là gì, nên anh chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Bạch Diệc Phi bảo Diệp Ngải đi thay quần áo, sau đó đèo Diệp Ngải đi đến lối ra đường cao tốc.

Trên đường đi Bạch Diệc Phi vẫn lo lắng, anh gọi điện thoại cho Sa Phi Dương: “Tiền bối, bên phía Từ Lãng còn nhiều phiền phức, mong ông quan tâm nhiều hơn".

“Yên tâm, cứ giao cho tôi đi", Sa Phi Dương nói.

Sau khi Bạch Diệc Phi cúp điện thoại thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an, mí mắt cũng không ngừng giật giật, một loại dự cảm không tốt đang dần ập đến.

Đột nhiên anh nhớ đến cái đêm mà Tần Hoa xảy ra chuyện, tâm trạng lúc ấy của anh cũng không tập trung được.

Trong lòng anh đột nhiên nghĩ đến Tần Hoa, phải biết rằng hôm đó là hôn lễ của Tần Hoa, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Mà bây giờ Từ Lãng cũng sắp kết hôn cùng Dương Xảo, chuyện này sao lại giống nhau như thế chứ!

Do suy nghĩ quá xuất thần nên suýt chút nữa anh đã tông thẳng vào đuôi của một chiếc xe, may mắn Bạch Diệc Phi kịp thời tỉnh táo, đạp phanh lại nên mới không có việc gì xảy ra cả.

Lúc đầu sắc mặt của Diệp Ngải đã không tốt, nhưng lần này càng tệ hơn, gần như trắng bệch, cô ta nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Anh làm sao vậy?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không có chuyện gì".

Nói xong thì anh lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ sau chiếc ghế đưa cho Diệp Ngải, anh dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu tôi không bảo cô đi ra, thì tuyệt đối đừng đi ra”.

Diệp Ngải gật đầu lần nữa.

Bạch Diệc Phi đi tới nơi cách đường cao tốc không xa thì dừng lại, ở đây đã có hơn mấy chục chiếc xe đỗ sẵn, những xe này đều là của Bạch Diệc Phi.

Diệp Ngải nhìn thấy những xe này và nhiều người như vậy thì có chút lo lắng bối rối: “Anh mang nhiều người như vậy, định đánh nhau với anh trai tôi sao?”

Bạch Diệc Phi nhún vai nói: “Việc này còn phải xem xét anh cô nữa".

Lúc này trên đường cao tốc lần lượt có hai mươi chiếc xe đi ngang qua trạm thu phí, trên xe hình như có dán chữ hỉ, giống như đi cùng đội ngũ đón dâu.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì nói: “Chờ đến khi Từ Lãng kết hôn thì tôi cũng sẽ làm như vậy”.

Diệp Ngải không hiểu nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Một lúc sau, hai mươi chiếc xe dừng lại ở phía đối diện Bạch Diệc Phi, không dừng lại cũng không có cách nào, bởi vì xe của Trần Ngạo Kiều đã chắn trước con đường.

Diệp Hoan bước ra khỏi chiếc xe thứ hai, gã nhìn thấy một vài người đi phía sau Trần Ngạo Kiều mà trước đây chưa từng thấy.

Trần Ngạo Kiều cười nói: “Anh Hoan đến thành phố Thiên Bắc này để làm gì vậy?”

Sắc mặt Diệp Hoan rất âm trầm, gã trực tiếp rống lên: “Tôi muốn gặp Bạch Diệc Phi, bảo anh ta cút ra đây!"

“Tôi nghĩ nếu như anh đến muốn cầu xin ông chủ chúng tôi, vậy anh nên biết vị trí của mình, nói chuyện lịch sự khách khí một chút, nhưng nếu anh đến để đánh nhau thì không cần thiết, trực tiếp đánh là được rồi", Trần Ngạo Kiều cười lạnh nói.

Diệp Hoan nghe thấy vậy thì ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Ngạo Kiều.

Trần Ngạo Kiều thấy thế thì giơ tay chuẩn bị móc dao ra, mọi người trong tổ chức Cuồng Sa cũng chuẩn bị lấy vũ khí ra.

Người của Diệp Hoan cũng sờ vũ khí của mình.

Lúc này người của hai bên đều giơ vũ khí lên, giống như một phút sau có thể đánh nhau ngay lập tức được.

Đúng lúc này một chiếc xe Audi từ đường cao tốc chạy tới.

Bởi vì người của hai phe đang giằng co nên hai bên đều hết sức tập trung cảnh giác đối phương, vì thế không ai chú ý đến chiếc xe không có chút thu hút kia.

Xe Audi không nhanh không chậm lướt qua bọn họ, cũng không dừng lại.

Lúc này người ngồi trong xe Audi chính là vệ sĩ của Bạch Khiếu, Kinh La, còn có cả người mà Kinh La gọi là “cô cả” nữa.

Kinh La nhìn thấy hai phe đang giằng co bên trong gương chiếu hậu thì nói: "Cô cả, trò hay sắp bắt đầu rồi”.

Khóe miệng của cô gái này nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Kinh La, lần này làm rất tốt”.

“Là do kế hoạch của cô cả tốt”, Kinh La khiêm tốn nói.

Xe Audi chầm chậm lướt qua, dần dần cách xa tầm mắt của những người này, người trong xe cũng không thể nhìn thấy người đứng phía sau nữa.

Nhưng mà Kinh La ấn mở màn hình được thiết kế bên trong chiếc xe, trên màn hình hiển thị rõ ràng cảnh tượng ở ngã tư cao tốc.

Cảnh tượng này đủ để chứng minh bên trong đám người đó có người của người cô gái này, nếu không làm sao có thể truyền những hình ảnh này sang đây được?

Cô cả nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong màn hình, trong mắt cô ta hiện lên ý cười vô cùng rõ ràng.

“Ở thành phố Bắc Hải Diệp Hoan được ông tư nhà họ Diệp giúp đỡ, trong thời gian ngắn ngủi có mấy năm đã khiến tập đoàn Liệt Sĩ trở thành tập đoàn hàng đầu thành phố”.

“Mà Bạch Diệc Phi vùng lên cũng rất nhanh, xem ra Diệp Hoan chưa kịp phản ứng thì Bạch Diệc Phi đã sắp đuổi kịp đến nơi rồi”.

“Bạch Diệc Phi không chỉ có đầu óc thông minh mà còn rất may mắn, đám lão già nhà họ Bạch cũng khen ngợi hắn ta rất nhiều lần, nhưng cho dù Diệp Hoan hay là Bạch Diệc Phi thì cũng không qua được cô cả".

Kinh La cười nói: “Bây giờ cả hai đều bị cô cả đùa giỡn rồi".

Cô cả sau khi nghe lời này thì nụ cười càng sâu hơn, nhưng mà trong đó cũng ẩn chứa vài phần nghiêm túc: “Diệp Hoan vẫn luôn tỉnh táo, như thế cũng tốt, nhưng thật đáng tiếc chính là hắn ta quá nhân từ với kẻ địch".

“Còn Bạch Diệc Phi có đầu óc thông minh, nhưng lại không có chỗ đứng trong nhà họ Bạch, hắn ta còn không thể so sánh được với em trai Bạch Khiếu của hắn ta nữa, huống chi là tôi".

Cô ta cười lạnh nói: “Hừ! Hắn ta còn chưa xứng đấu với tôi đâu”.

“Cô cả nói đúng”, Kinh La vội vàng gật đầu.

Nhưng mà sau đó lại chần chờ nói: “Còn chồng của cô cả thì…”

Cô ta nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, giọng nói cũng cao lên rất nhiều, cô ta tức giận nói: “Đừng nhắc đến tên rác rưởi kia với tôi, nếu như không phải gia tộc nhúng tay vào thì làm sao tôi lại phải gả cho loại rác rưởi vô dụng kia chứ".

Kinh La thấy thế lập tức im lặng.

...

Đám cô cả này thậm chí còn không biết có một chiếc xe nội địa Trường An không đáng chú ý đang đi ở phía sau xe của bọn họ.

Người lái xe là Trần Hạo, trên xe còn có Bạch Hổ và Chung Liên.

Bọn họ đều mang theo tai nghe Bluetooth, lúc này Trần Hạo đang báo cáo tiến độ cho Bạch Diệc Phi: “Anh à, bọn họ đang lái xe vào thành phố".

Bạch Diệc Phi đang ở ngã tư đường cao tốc, anh nói chuyện qua điện thoại: “Tiếp tục đi theo bọn họ, cách xa một chút, cẩn thận đừng để bị phát hiện".
Bình Luận (0)
Comment