Một Bước Lên Tiên

Chương 655

Tùng Lệ Nhã lấy lại tinh thần, cô ta vội vàng chạy đến trước mặt Triệu Long: “Anh Triệu, anh không sao chứ?”

“Không... khụ!”, mới nói được một chữ thì gã đã phun ra một ngụm máu tươi.

Tùng Lệ Nhã nhìn chằm chằm vệt máu trên đất và giọt máu dính trên quần áo mình. Lúc nhìn về phía Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ thì trong mắt cô ta đã chứa đầy sợ hãi.

Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ vừa nói chuyện vừa đi về phía hai người.

Mặc dù Tùng Lệ Nhã đang sợ hãi nhưng cô ta vẫn bảo vệ trước người Triệu Long, cô ta hoảng sợ nói: “Bạch Diệc Phi! Là tôi muốn giết anh, không liên quan gì đến anh ấy. Anh muốn giết thì cứ giết tôi đây này, thả những người khác đi!”

Nhưng Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ hình như không nghe thấy lời cô ta nói, hai người vừa nói chuyện vừa đi lướt qua bọn họ, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một chút.

Tùng Lệ Nhã chuyển từ sợ hãi sang kinh ngạc, sau cùng là tức giận.

Bạch Diệc Phi! Không ngờ anh dám không để ý bọn cô!

Cô ta chính là cô cả của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, từ nhỏ đến lớn cô ta đã lớn lên trong sự chiều chuộng, đã khi nào bị khinh thường như thế này chứ?

Tùng Lệ Nhã rất tức giận, thế nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến cho cô ta phải sợ hãi. Cô ta không có cách nào báo thù cho anh trai, cô ta cảm thấy rất khó chịu, vì thế đã ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.

Triệu Long che lấy ngực mình rồi khó nhọc đứng lên từ dưới đất, gã nhìn thấy Tùng Lệ Nhã đang ngồi xổm bật khóc, nhưng mà cũng không biết phải an ủi cô ta thế nào nữa, giờ bản thân gã cũng đang bị thương rất nặng.

Đúng lúc này một người đàn ông mặc quần áo màu trắng xuất hiện.

Sau khi Triệu Long nhìn thấy người đó thì mím môi muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông mặc áo trắng nhìn Triệu Long rồi khẽ lắc đầu.

Nhìn thấy vậy thì Triệu Long đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó gọi đàn em của mình rời đi.

Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại người đàn ông mặc áo trắng và Tùng Lệ Nhã đang ngồi trên đất khóc lóc.

Người đàn ông mặc áo trắng chính là Trường Tiễu.

Anh ta ngồi xổm xuống, sau đó rút một chiếc khăn tay đưa cho Tùng Lệ Nhã.

Tùng Lệ Nhã vô thức đưa tay nhận lấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, sau khi phát hiện ra là Trường Tiễu thì cả người đều ngơ ngẩn, tiếng thút thít cũng ngừng lại.

Trường Tiễu không nói gì, chỉ vươn tay ra.

Tùng Lệ Nhã thấy vậy thì từ từ đặt tay mình lên đó, tùy ý để Trường Tiễu kéo cô ta lên.

Lúc này Trường Tiễu mới chậm rãi mở miệng: “Lệ Nhã, đối với anh mà nói thì bạn bè đều vô cùng quý giá, vậy nên cho dù là ai anh cũng đều coi trọng”.

“Anh trai em là bạn lớn lên từ nhỏ với anh. Mặc dù nó làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng anh vẫn coi nó là bạn bè. Nhưng chuyện Bạch Diệc Phi là do nó không đúng, nó muốn giết Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chỉ phản kháng lại rồi không may giết nó thôi. Đây là chuyện rất bình thường, không trách ai được”.

“Nhưng mà anh nghĩ, đối với em thì cho dù anh trai em có làm gì thì đó vẫn là anh trai em. Bạch Diệc Phi giết anh trai em, em muốn báo thù. Việc này em cũng không sai”.

“Nhưng mà Bạch Diệc Phi không thể nào để yên cho em giết anh ta được. Anh ta sẽ phản kích lại, nếu không thì người chết chính là anh ta”.

“Anh biết có lẽ bây giờ em sẽ không tiếp thu được những điều này, nhưng anh chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình thôi. Bạch Diệc Phi cũng là bạn của anh, nếu em muốn giết anh ta thì anh sẽ không đứng yên mặc kệ được, anh sẽ cứu anh ta".

“Ngược lại nếu như anh ta muốn giết em, thì anh cũng sẽ đi cứu em giống như vậy, anh sẽ dùng cả tính mạng của mình để cứu em”.

“Đối với anh mà nói mọi người đều rất quan trọng, vậy nên anh không muốn ai trong hai người xảy ra việc gì. Nhìn qua thì có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng mà cũng không có cách nào khác".

“Nhưng mà em có thể yên tâm, Bạch Diệc Phi biết rõ quan hệ của chúng ta, anh ta sẽ không chủ động làm tổn thương em".

Nghe xong mấy lời này thì Tùng Lệ Nhã nhào thẳng vào trong ngực Trường Tiễu, sau đó cắn lên vai anh ta một cái, rồi thấp giọng nghẹn ngào.

Bả vai Trường Tiễu đau đớn, nhưng anh ta không né tránh, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo Tùng Lệ Nhã, để mặc cho cô ta cắn.

Chấp niệm trong lòng Tùng Lệ Nhã là báo thù cho anh trai, loại chấp niệm thế này khó có thể bỏ được, vậy nên Trường Tiễu không khuyên Tùng Lệ Nhã từ bỏ việc báo thù, anh ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình, để cô ta biết rằng trong lòng anh ta, cô ta cũng vô cùng quan trọng.

...

Bên phía Bạch Diệc Phi, anh đã tìm được Sa Phi Dương trong chợ đồ cổ.

Lúc này Sa Phi Dương đang ngồi xổm trước một quán bán đồ cổ nhỏ, chủ quán là một người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng tròn, mặc đồ cổ trang, thoạt nhìn chủ quán trông giống như người thời trước vậy.

Chủ quán nhìn thấy Sa Phi Dương đang cầm món đồ giống như vòng ngọc thì cười nói: “Ánh mắt người anh em này không tệ".

Sa Phi Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh có ý gì?”

Đầu tiên chủ quán liếc nhìn xung quanh, sau đó nghiêng đầu nói với Sa Phi Dương: “Đây chính là món đồ tốt đấy, thật sự không dám giấu giếm, tôi cũng vừa mới mua lại được với giá 300 thôi".

“Ba trăm?”, Sa Phi Dương hơi khó hiểu: “Chỉ một món đồ bé xíu thế này mà những ba trăm tệ hả?”

Chủ quán đắc ý gật đầu: “Đúng thế, đây là món đồ lâu đời, ba trăm tệ coi như được lời rồi đấy".

Sa Phi Dương nghe vậy thì buông món đồ này xuống, chủ quán nhìn thấy thì lập tức nói: “Tôi nói này, anh đừng coi thường món đồ này bé xíu này, chỉ mỗi chỗ tôi mới có thôi đấy. Tôi nói cho anh biết, chiếc vòng này không phải của triều Minh đâu, tôi chắc chắn nó thuộc thời nhà Thanh. Anh thử nghĩ xem, đồ nhà Thanh mà có giá này thì đã là khá thấp rồi".

“Anh nói xem thứ này có đáng giá ba trăm không?”, chủ quán cười nói.

Sa Phi Dương nghe vậy thì gật đầu: “Đáng giá”.

Chủ quán lập tức nói thêm: “Đúng thế, tôi thấy anh cũng thích nó, vậy thì tôi chịu thiệt một chút bán nó cho anh vậy. Năm trăm thì sao?”

Nhưng Sa Phi Dương chỉ lắc đầu: “Không cần”.

Sau đó lại hỏi về thanh đoản kiếm nhìn tương đối tinh tế bên cạnh: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Chủ quán nhìn thấy thì cười híp mắt đưa thanh kiếm cho Sa Phi Dương: “Tôi nói này, ánh mắt của anh cũng quá đỉnh rồi. Thanh đoản kiếm này từ thời nhà Minh, nếu như anh thật sự thích thì tôi cũng không cò kè mặc cả với anh nữa. Hai ngàn thôi”.

Sa Phi Dương cầm thanh đoản kiếm trong tay, nhìn tới nhìn lui, ông ta khá là do dự.

Chủ quán thấy thế thì cắn răng lấy món đồ nhỏ vừa rồi đưa cho ông ta, sau đó nói: “Như này đi, mọi chuyện cũng là do duyên phận cả, hôm nay anh có cơ duyên tìm được mấy món đồ trước mặt. Nếu như anh mua thanh kiếm này thì tôi sẽ tặng món đồ này cho anh".

Sa Phi Dương nghe anh ta nói xong thì khẽ do dự một lát, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, vô cùng đau lòng quét mã trả tiền.

Nghe thấy âm thanh thông báo thì chủ quán lập tức cười sáng lạn: “Nào nào, người anh em, để tôi gói lại cho anh”.

Cảnh tượng vừa rồi đều bị Bạch Diệc Phi đứng từ xa nhìn thấy hết, anh hơi khó hiểu. Nếu như Sa Phi Dương không phải là Sa Phi Dương, vậy thì ông ta là ai chứ?

Vừa rồi ông ta thể hiện ra dáng vẻ giống như người ở trên núi lâu ngày, bây giờ ngay cả đứa trẻ con bảy tám tuổi cũng biết thị trường đồ cổ không đáng tin cậy, nhưng mà ông ta lại không nhận ra.

Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc cũng không biết Sa Phi Dương có âm mưu gì, mà hiện giờ ông ta không có ác ý với anh, nên tạm thời anh không nghĩ mấy chuyện này nữa. Anh bước lên trên.

“Tiền bối”.

Sa Phi Dương nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nhếch miệng cười: “Đến đây nào".

Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nhìn về phía chủ quán kia.

Chủ quán nhìn thấy thì lập tức chột dạ, sau đó vừa cúi đầu sắp xếp lại sạp hàng của mình, sau đó nói: “Ấy chết, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc phải về gấp. Không ngờ hôm nay đã trễ thế này rồi".

Bạch Diệc Phi thấy thế thì giẫm thẳng lên sạp hàng của anh ta, sau đó cười lạnh hỏi: “Ông chủ, anh thật sự có nghiên cứu về đồ cổ à?”

“Anh có ý gì?”, chủ quán nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của Bạch Diệc Phi thì đen mặt hỏi.

Bạch Diệc Phi tiếp tục cười lạnh: “Tôi có ý gì chẳng lẽ anh không biết sao? Anh có ý tốt mà đi lừa tiền của người lớn tuổi à? Lương tâm anh không cắn dứt sao?”

Chủ quán rõ ràng hơi sửng sốt, anh ta lại nhìn về phía Sa Phi Dương, sau đó phản bác: “Dáng vẻ thế này mà anh nói anh ta là người già á? Anh đang đùa tôi à?”

“Huống hồ tôi lừa gạt người anh em này khi nào? Những lời tôi nói đều là thật. Người anh em này bỏ ra hai ngàn mua được thanh đoản kiếm thời nhà Minh, đây chính là vận may của anh ta, những người khác không được may mắn như vậy đâu”.

Bạch Diệc Phi nghe anh ta nói thế thì cười lạnh: “Anh tưởng tôi mù sao? Hồng ngọc trên thân đoản kiếm kia làm từ nhựa plastic, thời nhà Minh đã dùng nhựa plastic để làm hồng ngọc sao?”

“Tôi thấy anh đang cố ý lừa người thì có!”

Chủ quán nghe mấy lời anh nói thì vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng hai ngàn đã rơi vào tay rồi thì anh ta không muốn nhả ra, thế nên không thèm để ý nói: “Đúng vậy thì thế nào? Nghề này của chúng tôi đều có quy tắc, tiền đã nhận thì không còn liên quan gì đến hàng hóa nữa”.

“Nếu mua phải đồ giả thì chỉ có thể trách bản thân không may thôi, đừng trách ai cả".

Bạch Diệc Phi im lặng: “Không chịu trả tiền đúng không?”

“Không trả!”, chủ quán nghiêm mặt, nghiêm túc nói.

Bạch Diệc Phi vừa định nói gì đó thì đã nghe thấy tiếng cười ha ha của Sa Phi Dương: “Không trả thì tốt, không trả thì tốt”.

Hai người đều ngơ ngẩn cả người, sau đó cùng nhau nhìn về phía Sa Phi Dương.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Tiền bối, thanh kiếm này là giả mà".

Sa Phi Dương gật đầu nói: “Chuyện này tôi biết".

“Biết thì vì sao lại...”, Bạch Diệc Phi không thể hiểu nổi.

Sa Phi Dương ném đoản kiếm xuống đất rồi cười nói: “Thanh kiếm này vô dụng, thật ra cái tôi muốn chính là thứ này".
Bình Luận (0)
Comment