Một Bước Lên Tiên

Chương 659

Diệp Hoan quát Phùng Tiên Tiên xong mới nhìn Bạch Diệc Phi, cười nói: “Không có, sao tôi không biết chúng ta có thù riêng gì?”

Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì hóa đá.

Mọi người trợn mắt há mồm, ngây ra tại chỗ.

Mấy ngày gần đây hai bên động đến không ít công xưởng cùng cửa hàng của nhau, thế mà bảo không có thù oán cá nhân à?

Nhưng không lâu sau, mọi người đều hiểu ra. Hai người này hẳn đang diễn trò để bảo vệ tư cách đấu thầu của mình.

Bạch Kiều cũng không ngu, đương nhiên hiểu ra điều này. Cô ta cười lạnh: “Phiền hai người đã diễn thì diễn cho thật. Anh cho rằng hai người mỗi người một câu thì có thể cho qua mọi chuyện à?”

“Mọi người đều đang nhìn đấy, liên minh doanh nghiệp hẳn sẽ không vì một câu nói mà tin rằng giữa hai anh không có tư thù cá nhân”.

Câu nói này cũng rào trước với Hứa Xương, không cho anh ta cơ hội lên tiếng.

Hứa Xương cười khổ. Hai người này diễn quả thực có vẻ giả, ai nhìn mà tin được chứ.

Bạch Kiều thấy Hứa Xương không lên tiếng thì càng được nước làm tới: “Chủ tịch Hứa, bây giờ hẳn anh có thể tuyên bố hủy bỏ tư cách đấu thầu của tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Phi Tuyết rồi chứ?”

Hứa Xương trầm mặc mà nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cười. Vào lúc này, anh đã thông suốt tất cả rồi, còn cảm thán: “Bạch Kiều, cô đúng lao tâm khổ tứ rồi”.

Sau đó, anh chậm rãi nói: “Vì khiến tôi mất tư cách đấu thầu mà cô đã sớm sắp xếp manh mối bên những người anh em của tôi, khiến tôi theo đó mà tìm được Lý Chúc rồi trở nên gay gắt với hắn, như vậy sẽ mất đi lợi thế đấu thầu”.

“Cô nắm bắt cơ hội này mà gây khó dễ với tôi, còn cho người đi giết anh em của tôi, sau đó đợi tôi trả thù xong thì tiết lộ vị trí của tôi cho Diệp Ngải”.

“Tiếp đấy lại nhử mồi Diệp Ngải, để cô ta và tôi gặp mặt, cuối cùng lợi dụng chuyện này mà biến cô ta thành mồi câu dẫn đến tôi và Diệp Hoan hoàn toàn trở mặt”.

“Bởi vì hai chúng tôi khai chiến dẫn đến hai bên đều bị tổn hại, từ đó cô có thể ngư ông đắc lợi, chiếm được lợi thế trong đấu thầu, lợi dụng quy tắc của liên minh doanh nghiệp khiến hai nhà chúng tôi hoàn toàn mất đi tư cách đấu thầu”.

Nói xong, Bạch Diệp Phi mỉm cười một lát mới nói: “Nhưng… Cô không cảm thấy mình làm vậy là rất ngu xuẩn à?”

Nghe vậy, Bạch Kiều vẫn mỉm cười, bình tĩnh mà lắc đầu: “Những gì anh nói đều chỉ là suy đoán, hoàn toàn không có chứng cứ. Tôi không thừa nhận, hơn nữa tôi không nghĩ mình ngu ngốc”.

Lúc hai người nói chuyện, Lý Chúc chột dạ mà run lên, chứng minh những gì Bạch Diệc Phi nói là thật.

Nhưng thế thì đã sao? Không có chứng cứ thì tất cả đều chỉ là nói suông.

Những ông chủ khác nghe thấy vậy thì lúng túng, bọn họ hoàn toàn không đoán được ai đúng ai sai.

Lúc này, Diệp Hoan đột nhiên nói: “Suy cho cùng, chẳng qua là vì cô muốn có được mảnh đất này mà thôi”.

“Vì mảnh đất này, cô bất chấp gả cho Lý Chúc, cho rằng có thể dễ dàng mà có được nó nhưng cô không ngờ rằng, mảnh đất này quả thực thuộc về hắn nhưng việc quy hoạch đất trên ngàn mẫu thuộc về liên minh doanh nghiệp, hắn hoàn toàn không có quyền khai thác”.

“Hơn nữa đây là tài sản trước khi kết hôn của Lý Chúc, cô chẳng có quyền gì cả”.

“Cô không tra rõ trước những chuyện này đã lấy hắn, tiền mất tật mang, không phải ngu xuẩn thì là gì?”

Lời này của Diệp Hoan cuối cùng cũng khiến biểu tình của Bạch Kiều thay đổi.

Lúc này cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan bắt tay nhau đùa bỡn.

Mà dự cảm của cô ta không sai. Bạch Diệc Phi lại lên tiếng: “Cô không thừa nhận cũng chẳng sao. Tôi rất muốn biết, sao cô biết Diệp Ngải đã chết rồi, hơn nữa còn là do tôi giết? Lẽ nào Diệp Hoan nói với cô?”

Bạch Kiều nghe xong thì mặt trắng bệch.

Diệp Hoan đã phong tỏa toàn bộ tin tức, những người khác đều không biết nguyên nhân, Bạch Kiều hẳn cũng không biết mới phải.

Nhưng cô ta đã biết rồi. Vậy thì hoặc người của Diệp Hoan nói cho cô ta, hoặc toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của cô ta, dù thế nào thì cô ta cũng có liên quan.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô ta.

Sắc mặt Bạch Kiều trắng bệch, có hơi hoảng loạn.

Cô ta ổn định lại cảm xúc, giả vờ bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Vì sao tôi biết được không phải là trọng điểm, trọng điểm và sự thật là tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Phi Tuyết không đấu thầu công bằng, tranh qua giành lại”.

Nói xong, cô ta trừng Lý Chúc: “Đồ bỏ đi, anh nói vài lời đi!”

Lý Chúc nghe vậy thì sợ đến mức vội phối hợp: “Đúng đúng, vợ tôi nói đúng”.

Diệp Hoan thấy thế thì đột nhiên nói: “Quan hệ của tôi và Bạch Diệc Phi từ trước đến nay vẫn rất tốt, sao có thể chèn ép nhau được? Mọi người có lẽ hiểu lầm rồi”.

Bạch Diệc Phi cũng gật đầu: “Đúng thế, hai ngày trước tôi còn định tặng anh Diệp một chai rượu ngon đây”.

“Vậy thì cảm ơn anh Bạch trước”, Diệp Hoan cười híp mắt nói.

Bạch Kiều thấy hai người này như vậy thì sững sờ.

Những người khác cũng ngây ra như phỗng.

Tại tỉnh Bắc Hải này, ai mà không biết Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi luôn gây khó dễ cho nhau, cứ nhìn tranh tuyển vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp thì biết, chẳng khác nào nước với lửa cả.

Nhưng hai người lúc này lại nói, bọn họ là anh em tốt!

Bạch Kiều thấy thế thì cười khinh thường: “Lại đang diễn kịch chứ gì? Chẳng qua hai người không muốn mất tư cách đấu thầu mà thôi, chuyện thật ra thế nào mọi người đều hiểu rõ”.

Nói xong, Bạch Kiều lại trừng Lý Chúc.

Gã thấy thế thì lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng, giả vờ mà thôi, mọi người đều biết rõ”.

Từ hai câu của Lý Chúc có thể thấy gã là một người sợ vợ.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì kinh ngạc: “Hóa ra mọi người đều biết à? Chỉ là mấy công xưởng đứng tên tôi cần thay đổi thiết bị cũ, lúc dỡ bỏ thì nhờ anh Diệp giúp đỡ mà thôi”.

Diệp Hoan gật đầu mỉm cười: “Vừa hay tôi cũng có vài công xưởng cũ đã lâu không sửa, cần phải dỡ đi xây lại, vì thế mà nhờ anh Bạch giúp đỡ”.

Thật ra mọi người đều dễ dàng nhận ra lời đưa đẩy này của hai người quá là giả tạo.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Diệc Phi lại nói: “Có vẻ mọi người không tin, vậy thì mọi người cứ đi tra đi, cho dù là xưởng hay cửa hàng của tôi thì đều đã cũ rồi, thiết bị cũng lạc hậu, cần thay đổi”.

“Đúng, mọi người có thể đi tra thử những công xưởng bị dỡ bỏ đứng tên tôi. Nửa năm trước tôi đã đăng ký mấy thiết bị cũ vào danh sách của liên minh rồi”, Diệp Hoan cười nói.

Nghe vậy mọi người đều suy nghĩ.

Một lát sau, có người bắt đầu rì rầm nghị luận.

“Hình như thế, những nhà xưởng ấy quả thực đều cũ rồi, có cái còn thuộc diện nguy hiểm, đúng là cần dỡ đi xây lại”.

“Uầy, vậy thì đúng là giúp đỡ lẫn nhau rồi!”

“Vậy hẳn không phải là ân oán cá nhân”.

Phùng Tiên Tiên lúc này đã ngây ra như phỗng. Cô ta kinh ngạc mà nhìn Diệp Hoan, sau đó lại nhìn Bạch Diệc Phi, biểu tình lộ rõ vẻ không thể tin nổi. Quan hệ giữa Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi tốt đến thế ư?

Lúc trước Bạch Diệc Phi đánh cả bố cô ta, bắt nạt Diệp Ngải, thậm chí giết cả Diệp Ngải, quan hệ… sao có thể tốt như vậy được?

Cô ta suy nghĩ, chẳng lẽ vì để không mất đi tư cách đấu thầu mà Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi cùng diễn kịch?

Từ trước đến giờ, Bạch Kiều đều nghĩ vậy.

Vì thế cô ta cười lạnh lùng: “Những điều này chẳng qua là lời nói từ một phía của các người, ngụy biện mà thôi. Hai người đánh chém nhau trên cao tốc tại thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi còn bị bắn trúng, chuyện này hẳn không phải là giả đâu nhỉ?”

Nge vậy mọi người lại ngộ ra.

Quả thực là như vậy. Lúc đó chuyện hai người đánh nhau đã truyền đi khắp Thiên Bắc, không ai không biết. Hai người định giải thích thế nào?

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn thản nhiên: “Đấy không phải là đánh nhau, chỉ là một hoạt động mà thôi”.

Diệp Hoan gật đầu: “Đúng vậy”.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Nếu quả thực là ẩu đả cỡ lớn thì sao lại không có người chết chứ?”

Bạch Kiều thấy thế thì vội gào lên: “Lại giảo biện. Bạch Diệc Phi, cậu giết em gái Diệp Hoan, anh ta sao có thể bỏ qua? Tôi không tin!”

Lúc này, Bạch Diệc Phi lại nói với nhóm người mà mình đưa đến: “Ra đi”.

Một cô gái mặc bộ vest rộng, đeo kính đen bước ra.

Người phụ nữ cởi kính xuống, lộ ra khuôn mặt mà mọi người đều biết. Cô ta chào hỏi: “Chào mọi người”.

Cô ta chính là Diệp Ngải!

Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Bạch Kiều, cô nhìn cho rõ người trước mặt cô đây tên là Diệp Ngải, em gái của Diệp Hoan và cũng là bạn của tôi”.

Bạch Kiều sững sờ.

“Không, không thể nào! Sao cô ta chưa chết?”
Bình Luận (0)
Comment