Một Bước Lên Tiên

Chương 683

Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc mới nói: “Vợ à! Cảm ơn em”.

Lý Tuyết khẽ cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Cảm ơn gì chứ? Em là vợ anh mà”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cũng nhìn Lý Tuyết và cười với cô. Sau đó anh đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống rồi đứng lên đi ra khỏi cửa quay về xe của mình.

Anh vừa khởi động xe vừa gọi mấy cuộc điện thoại qua tai nghe bluetooth. Người đầu tiên anh gọi là Trương Hoa Bân: “Anh Trương! Chuẩn bị chút đi, chúng ta đến thủ đô cứu người”.

Người thứ hai anh gọi là Trần Ngạo Kiều: “Anh Trần! Chọn hai mươi người có thân thủ tốt tập hợp ở bãi đỗ xe của bệnh viện Ngọa Long”.

Người thứ ba là Trần Hạo: “Chuột Nhắt! Thông báo cho Bạch Hổ và Chung Liên, tập hợp ở bãi đỗ xe của bệnh viện Ngọa Long”.

Người thứ tư là Sa Phi Dương: “Ông Sa! Tôi đến thủ đô giải quyết một việc, phiền ông đi với tôi một chuyến”.

Người thứ năm đó là Vương Lâu: “Hiện giờ lập tức đặt bao trọn cho tôi một chiếc máy bay, nếu như họ không cho bao trọn thì mua luôn”.

Người thứ sáu là Trường Tiễu: “Tôi định đến thủ đô giải quyết việc, anh có hứng thú không?”

Người cuối cùng là Lâm Cuồng: “Người anh em! Phiền cậu giúp anh một chút, thuê giúp anh mười chiếc xe thương mại nha”.



Bạch Diệc Phi lái xe đến bãi đỗ xe của bệnh viện Ngọa Long. Lúc anh đến thì tất cả mọi người đều đến hết rồi. Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc này anh đột nhiên cảm động vô cùng.

Lúc này, Vương Lâu lên trước nói với anh: “Chuyện máy bay đã giải quyết xong rồi ạ”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nhìn mọi người một cái rồi nói: “Hôm nay tôi cũng không giấu mọi người nữa, tôi sẽ nói thật vậy”.

“Ngưu Vọng đã phản bội tôi, chắc mọi người đều biết chuyện này rồi. Nhưng ông ta dù sao cũng bị ép, cũng vì tôi nên mới thành ra như vậy, tôi có thể hiểu được”.

“Giờ ông ta bị bắt và đang gặp nguy hiểm, tôi muốn đi cứu ông ta”.

“Bao nhiêu ngày tháng qua mọi người đi theo tôi, bình thường bị thương đều là ông ta xử lý giúp”.

“Chắc chắn mọi người sẽ nói ông ta phản bội tôi thì còn đi cứu làm gì. Nhưng tôi muốn nói là, ông ta phản bội tôi nhưng dù gì cũng là người anh em của tôi. Tôi coi ông ta như anh trai, mọi người cũng vậy. Đều là anh em của tôi, nếu họ phạm lỗi mình không tha thứ thì thôi nhưng không có nghĩa là mình không quan tâm đến sự sống chết của họ”.

“Tôi không thể làm thế được, không chỉ là ông ta mà ai trong số mọi người cũng thế, vì mọi người đều là anh em của tôi”.

“Những cái khác tôi cũng không nói nữa. Lần hành động này là đi cứu Ngưu Vọng nhưng tôi cho mọi người quyền lựa chọn, nếu muốn theo tôi thì đi. Thời gian không đợi ai cả, lập tức lên xe đi luôn”, nói xong câu này, Bạch Diệc Phi xoay người vào trong xe.

Và tất cả mọi người ở bãi đỗ xe đều đi lên cùng, không ai ở lại cả.

Bạch Diệc Phi sau khi lên xe nhìn thấy Sa Phi Dương thì nói lời xin lỗi: “Thời gian này vất vả cho ông quá”.

Dường như sau khi cứu Sa Phi Dương ra ngoài luôn có việc cho ông ta làm. Lúc thì bảo vệ Từ Lãng, lúc thì đi theo bảo vệ anh, khiến ông ta không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng chính vì trải qua thời gian như vậy nên Sa Phi Dương dường như khôi phục được khá nhiều tinh thần.

Ông ta nhìn Bạch Diệc Phi, cười nói: “Năm đó là do tôi nhìn nhầm nhưng giờ thì khác rồi”.

Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Năm đó?”

Lúc này anh đột nhiên nhớ lại vì một câu nói của ông Sa nên mới khiến Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương đưa mình đến vùng quê.

Nhưng Bạch Diệc Phi không trực tiếp hỏi về chuyện này, như vậy cho thấy lòng nghi ngờ của anh quá lớn, vì vậy lúc này anh chỉ nói: “Vậy hiện giờ ông đang khen tôi sao?”

Sa Phi Dương dường như chìm vào suy nghĩ, sau đó mới nói: “Lần đầu tôi gặp cậu là hai mươi năm trước, lúc đó cậu mới hai tuổi. Còn nhớ lúc đó cậu bị một con chó trong nhà cắn bị thương, cậu đau nên khóc lớn”.

“Mẹ cậu luôn thương yêu cậu nên sau khi biết chuyện này thì vô cùng tức giận, chỉ muốn đánh chết con chó đó nhưng cậu đã ngăn lại”.

“Lúc đó mẹ cậu đã hỏi cậu, nó đã cắn cậu như vậy mà sao cậu vẫn bảo vệ nó? Lúc đó cậu nói là vì cậu nắm đuôi nó nên nó mới cắn”.

Sa Phi Dương cười, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi thấy rất hiếu kỳ, cậu chưa đầy ba tuổi mà đã biết rõ nguyên nhân kết quả của sự việc, hơn nữa còn nói ra được. Đây là chuyện vô cùng hiếm có”.

“Nhưng lúc đó tôi nghĩ, cậu quá nhân từ, nhu mì quá. Cậu không muốn mẹ cậu đánh chết nó, sau đó lại không dám đến gần nó, nói cách khác cậu không biết làm như này có ý nghĩa gì với cậu không?”

“Nói trắng ra, đây là làm theo suy nghĩ nhất thời của mình, vậy thì sau này làm việc cũng rất khó đưa ra quyết đoán. Nhưng lúc đó cậu còn nhỏ, có lẽ do môi trường thay đổi nên tính cách cũng đổi chăng. Chỉ có điều con người vốn tính thế rồi, không thể thay đổi quá nhiều”.

“Vì vậy lúc đó bố cậu hỏi tôi, giữa cậu và em trai cậu nên chọn ai là người thừa kế, tôi đã chọn em trai cậu”.

Sau khi nghe xong câu này, ánh mắt Bạch Diệc Phi âm trầm, hỏi: “Vậy ý ông nói là giữa hai anh em chúng tôi phải chọn một người duy nhất sao? Điều này là có căn cứ hay tùy hứng nói?”

Sa Phi Dương lắc đầu nói: “Không phải nói bừa đâu”.

Nói như này thì Bạch Diệc Phi không biết nên hỏi gì nữa. Nhưng Sa Phi Dương chỉ thở dài một hơi, nói tiếp: “Hiện giờ có thể thấy, lúc đó tôi nhìn nhầm rồi”.

“Tại sao lại nói như vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Sa Phi Dương cười nói: “Tính cách của cậu ở một vài phương diện đúng là không thuận lợi cho lắm nhưng vì cậu làm việc với phong thái đó nên mới có nhiều người tình nguyện đi theo cậu”.

“Mặc dù cậu không có tướng làm chủ và cũng không có khí chất của anh hùng bá đạo nhưng cậu có tướng phi phàm nên sau này chắc chắn sẽ thành danh lắm”.

Nghe thấy vậy Bạch Diệc Phi ngưng lại chút, hỏi theo bản năng: “Có thật sự thế không?”

Sa Phi Dương ngây người ra, hỏi lại: “Ý cậu là…?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Thôi, không có gì”.

Bất luận sau này như thế nào, hiện giờ anh chỉ muốn đi cứu Ngưu Vọng về, những chuyện khác tạm thời anh cũng không muốn nghĩ nhiều.

Lúc này Trương Hoa Bân lên xe ngồi phía sau Bạch Diệc Phi, trong tay còn cầm máy tính xách tay.

Sau khi xe khởi động anh ta mở máy tính ra rồi gõ mấy cái trên bàn phím, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Có tiện không?”

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Anh cứ nói đi”.

Nếu anh đã nói thế vậy thì coi như đã biến Sa Phi Dương thành người của mình rồi. Vì vậy lúc làm việc sẽ không cần tránh ông ta nữa, đây cũng là điều khiến Sa Phi Dương nhìn thấy thành ý của Bạch Diệc Phi.

Nếu như Sa Phi Dương thật sự muốn đối phó với anh thì đâu cần giả bộ thế? Huống hồ anh có thể cảm nhận được Sa Phi Dương không có ác ý với anh.

Trương Hoa Bân hiểu được ý của anh nên gật đầu nói: “Vậy thì tôi nói luôn vậy”.

Nói xong anh ta chuyển máy tính về hướng Bạch Diệc Phi, nói: “Tôn Minh Kiến 53 tuổi, phó chủ tịch hiệp hội thương mại thủ đô”.

“Hiệp hội thương mại tổng cộng có 1 chủ tịch, 9 phó chủ tịch. Mặc dù có 9 phó chủ tịch nhưng mỗi người lại có phân cấp khác nhau”.

“Nhưng cấp bậc này không rõ, nói thẳng ra là luận về bề bậc thân phận. Tôn Minh Kiến đã là phó chủ tịch vào mười năm trước rồi. Ông ta đã làm ở đó mười năm, mối quan hệ rất rộng, vì vậy những người khác phải dè chừng với ông ta”.

“Ông ta sống trong khu biệt thự ở hiệp hội thương mại, Đạo Trưởng cũng ở khu đó. An ninh ở đây là thuộc hàng cao nhất cả nước, muốn vào sẽ phiền phức lắm đó”.

“Ông ta có hai thuộc hạ đặc biệt phải chú ý, một người là Minh Huy, một người là Nam Nam. Hai người họ đều là cao thủ cấp 3, người tên là Nam Nam được xếp thứ tư trong bảng xếp hạng đấy”.

“Còn có điểm nữa, Tôn Minh Kiến có được giúp sức đắc lực của Đạo Trưởng, vì vậy nếu như Đạo Trưởng biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nhúng tay vào”.

“Nói chung là như vậy, còn đây là bản đồ an ninh của hiệp hội thương mại, anh xem đi”.

Bạch Diệc Phi nhìn bản đồ đó, đúng là nghiêm ngặt thật. Nếu như muốn xông vào đó cứu người thì phải nghĩ kế lâu dài.

“Anh nói đến cao thủ cấp 3 là thế nào?”, Bạch Diệc Phi nghĩ đến gì đó, hỏi.

Trương Hoa Bân lập tức giải thích: “Trước đây khi tôi điều tra Đạo Trưởng mới biết họ có xếp hạng về cấp bậc võ công”.

“Lúc đó tôi điều tra được một chút mới biết là họ có phân cấp bậc. Nhưng ở phương diện này chắc ông Sa hiểu rõ hơn”, Trương Hoa Bân nói rồi nhìn Sa Phi Dương.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy cũng tò mò nhìn lại.

Sa Phi Dương gật đầu, nói: “Đúng là có phân cấp bậc nhưng khá mơ hồ. Vì võ công và vũ khí sử dụng đều khác nhau”.

“Nhưng cái này cũng không có cách biệt quá lớn. Ví dụ, trong số các người có người tên là Trần Ngạo Kiều, anh ta đã đạt đến trình độ cao thủ cấp 3 rồi đó, còn cậu chỉ dưới đó thôi”.
Bình Luận (0)
Comment