Một Bước Lên Tiên

Chương 749

"Mấy người nhìn đi, bây giờ kết quả đã rõ, mấy người nói muốn thành đồng minh với tôi, đúng là giả dối, không phải mấy người muốn giết tôi à, vậy mà còn nói sẽ cho tôi thuốc giải? không cảm thấy nực cười sao?"

Lời Bạch Diệc Phi khiến mặt Lương Vĩ Siêu đen lại.

Sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn là bao.

"Con mẹ nó, đồ xảo quyệt, lại giở trò bịp bợm!", Đạo Trưởng hét lên một tiếng.

Bạch Diệc Phi nghe được câu này thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh tức giận nói: "Con mẹ nó, ông có tư cách nói chuyện với tôi sao? Không phải muốn tôi chết hả? Đến đây! Giết tôi đi!"

Sắc mặt Đạo Trưởng u ám nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, nhưng cũng không nói gì, bởi gã ta biết bây giờ quả thật không có tư cách nói chuyện với anh.

Lương Vĩ Siêu hít sâu một hơi rồi thở ra, sau đó cô ta đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Diệc Phi.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi lờ mờ, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn vào người Lương Vĩ Siêu.

Lương Vĩ Siêu thờ ơ nói: "Bạch Diệc Phi, tôi phải thừa nhận là tôi đã xem thường anh, nhưng bây giờ tôi nói thật, chỉ cần tìm được kho vàng thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh, đảm bảo an toàn cho mấy người".

Lương Vĩ Siêu ngừng một chút, dường như cảm thấy lời này chưa đáng tin lắm nên lại bổ sung: "Có thể anh không tin, nhưng lần này tôi thề tôi sẽ đưa thuốc giải cho mấy người!"

"Thề sao?", Bạch Diệc Phi cười nhạt: "Con mẹ nó, nếu thề có ích thì bây giờ tôi mà thành thế này hả?"

Lương Vĩ Siêu im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ nói: "Vậy anh nói đi, phải thế nào thì anh mới tin lời tôi?"

Bạch Diệc Phi cười nhạt, sau đó anh nhìn về phía Đạo Trưởng: "Cô giết ông ta thì tôi sẽ tin cô".

Sắc mặt Đạo Trưởng chợt u ám, gã ta tức giận chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi hét lên: "Con mẹ nó, để tao giết mày trước!"

Đúng lúc gã ta định xông lên thì bị Tần Sơn cản lại.

Đạo Trưởng tức giận trợn mắt nhìn Tần Sơn, nhưng cũng không thể tiến về phía trước.

Không khí đột nhiên ngưng lại trong chốc lát.

Sau đó ánh mắt mọi người đều đặt lên người Lương Vĩ Siêu, bây giờ mọi chuyện đều do cô ta quyết định.

Lương Vĩ Siêu cũng không nói gì.

Đạo Trưởng thấy vậy thì thầm hoảng sợ, gã ta nhìn về phía Lương Vĩ Siêu: "Cô chủ, cô muốn giết tôi thật sao?"

Thật ra nếu Đạo Trưởng gặp phải sự lựa chọn này, gã ta sẽ không chút do dự mà giết chết người kia, bởi mọi người đều biết Đạo Trưởng là loại người như thế nào.

Nhưng Lương Vĩ Siêu chỉ lắc đầu một cái nói: "Không được".

"Nếu tôi giết ông ta, vậy sau này còn ai tự nguyện thật lòng đi theo tôi nữa?"

"Vì vậy anh đừng giở trò bịp bợm với tôi nữa".

"Dù anh có mưu mô thế nào thì anh cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn anh, nói về lòng dạ thì dù anh có nói hay thế nào cũng không thể sánh bằng".

"Vì vậy anh hãy thành thật nói ra vị trí kho vàng đi, nếu không tôi không thể bảo đảm, sẽ bảo bọn họ dừng làm chuyện kia đâu".

Lúc Lương Vĩ Siêu nói câu này thì ánh mắt cô ta dừng lại trên người Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc

Chuyện kia là chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Lúc này Lương Vĩ Siêu rất bình tĩnh: "Anh phải tin rằng tôi cũng có thể uy hiếp được anh".

"Nhược điểm của anh vẫn còn trong tay tôi đấy".

Bạch Diệc Phi ngước mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lương Vĩ Siêu, trong lòng rất căm ghét.

Bởi Lương Vĩ Siêu nói đúng, nhược điểm của anh quả thật vẫn nằm trong tay Lương Vĩ Siêu.

Bạch Diệc Phi vô cùng bất lực, vì cho dù giở được chút trò với bọn họ, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Đạo Trưởng thấy tình hình này thì đi đến, thấy vẻ mặt bất lực của Bạch Diệc Phi, biết anh đã thỏa hiệp vì vậy gã ta lập tức xách anh lên: "Còn không mau nói đi!"

Cơ thể Bạch Diệc Phi rã rời, lại bị Đạo Trưởng xách lên như vậy thật sự trông không còn chút hình tượng nào, điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy rất nhục nhã.

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: "Phía trước có một đồi núi, nhưng đồi đó là giả, cứ đi thẳng về phía trước là có thể vào kho vàng".

Anh nói xong lại nói với Đạo Trưởng: "Có thể bỏ tôi xuống không?"

"Không thể".

Bạch Diệc Phi: "..."

Lương Vĩ Siêu nghe lời Bạch Diệc Phi sau đó nhìn sang bên phải, quả thật bên phải bọn họ là một đồi núi.

Đồi núi kia dốc xuống, nói cách khác nếu như không phải là thủ thuật che mắt thì đạp hụt một bước sẽ bị ngã xuống.

Lương Vĩ Siêu nghĩ một chút rồi đi qua bên kia, Đạo Trưởng lập tức nói: "Cô chủ, đừng để thằng ranh con này lừa".

"Anh ta sẽ không lừa tôi đâu, đây đúng là thủ thuật che mắt, bố trí như vậy để người thường không thể đến gần chỗ này".

Lâm Dụ Xương liền chen miệng vào: "Cô chủ, hay để thuộc hạ đi thử?"

Lương Vĩ Siêu không lên tiếng, Đạo Trưởng quay đầu lại liếc đàn em của mình một cái.

Người kia là người của liên minh doanh nghiệp, lúc này tên đó rất muốn thể hiện trước mặt cô chủ một lần, nên đã đi ra không chút do dự.

Tên đó bước nhanh như gió, hiên ngang đi về phía đồi núi.

Lúc tới đồi núi thì không chút do dự bước một bước.

"Á!"

Sau đó cả người do trọng tâm không vững nên ngã lộn xuống.

Mọi người đều nghe được tiếng rơi, sau đó âm thanh bé dần, cuối cùng yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Đây mà là thủ thuật che mắt gì chứ?

Đây là đồi núi thật.

"Ha ha ha…", Bạch Diệc Phi cười: "Không phải cô nói thủ đoạn của tôi không thể sánh bằng Đạo Trưởng sao? Không phải gã ta cũng bị tôi đùa giỡn hả?"

"Bốp!"

Anh vừa dứt lời thì Lương Vĩ Siêu lập tức xuất hiện bên cạnh anh, sau đó đánh một chưởng vào ngực.

Cả người Bạch Diệc Phi bay ra ngoài, đụng vào vách đá rồi rơi xuống đất.

"Phụt!"

Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu.

Cũng may Bạch Diệc Phi có sức chịu được tốt, nếu không với sức mạnh kinh khủng này của Lương Vĩ Siêu, thì người bình thường chắc chắn sẽ chết ngay, lúc này tuy Bạch Diệc Phi vẫn còn sống nhưng lại bị gãy mất hai cái xương sườn.

Lương Vĩ Siêu rất tức giận, bởi cô ta lại bị Bạch Diệc Phi đùa giỡn, tính cách có tốt hơn nữa cũng không thể kìm chế được.

Lương Vĩ Siêu hoàn toàn nổi giận, cô ta không giữ được bình tĩnh nữa rồi, sắc mặt cô ta rất u ám, cô ta tức giận hét lên một tiếng: "Bạch Diệc Phi! Đây là anh tự tìm chết đấy nhé!"

Lương Ngọc ở bên cạnh thấy tình hình này thì đột nhiên đá ngã tên cao thủ bên cạnh, sau đó nhanh chóng chạy tới bảo vệ Bạch Diệc Phi.

Lương Vĩ Siêu thấy Lương Ngọc bảo vệ Bạch Diệc Phi thì không khỏi nhíu mày.

Lương Ngọc cũng nhìn chằm chằm Lương Vĩ Siêu, ánh mắt kiên định, không còn vô hồn như trước nữa.

Lương Vĩ Siêu không ra tay nữa, cô ta đột nhiên kéo Chu Khúc Nhi lại rồi vứt cho một tên đàn em.

"Giải quyết cô ta đi!"

Tên đàn em hơi kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tên đó vội vàng ôm lấy Chu Khúc Nhi.

"Tôi không muốn!"

Chu Khúc Nhi ra sức giãy giụa, nhưng một phụ nữ thì có thể có bao nhiêu sức lực chứ?

Bạch Diệc Phi thấy cảnh này thì trừng mắt lên như sắp nổ tung, nhưng anh bị thương quá nặng, ngay cả nói chuyện cũng rất tốn sức.

"Mấy người…mau dừng tay lại!", Bạch Diệc Phi kêu một tiếng.

Lương Vĩ Siêu hừ lạnh: "Dừng tay sao? Anh nghĩ tôi ngu hả?"

"Hừ! Tôi còn tưởng anh cũng có chút khôn ngoan, nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra cũng ngu ngốc như vậy! Hết lần này đến lần khác dồn tôi vào mức đường cùng, được thôi, vậy tôi sẽ để anh thấy cuối cùng bạn anh sẽ bị người ta ức hiếp như thế nào!"

"Nếu anh còn không biết điều, người tiếp theo chính là cô ta!"

Sau đó Lương Vĩ Siêu chỉ thẳng vào Lương Ngọc.

Bạch Diệc Phi cuống cuồng: "Cô dừng tay đi! Tôi nói cho cô! Bây giờ tôi sẽ nói cho cô! Thả cô ấy ra đi!"

Bạch Diệc Phi vừa nói, khóe miệng vừa chảy máu.

Nhưng Lương Vĩ Siêu chỉ lạnh lùng: "Anh cho rằng tôi sẽ cho anh thêm cơ hội nữa sao? Không cho anh bài học thì anh vĩnh viễn sẽ không biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment